Chương 3268: Ngoại truyện: cuộc sống mang thai (3)
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 1915 chữ
- 2022-02-27 09:02:50
Tuy đây là kế hoạch ban đầu anh vạch ra, nhưng ngày nào cũng phải giội nước lạnh thì đúng là quá thảm! Bây giờ là ba tháng đầu thai kỳ, bác sĩ nói8 phải chú ý, hơn nữa cô từng có tiền lệ đau bụng nên Dịch Sùng Chiêu càng không dám động vào.
Tối nào cũng thuần khiết giống như bạn nhỏ 3ngủ trưa ở nhà trẻ.
Trong nháy mắt, Nhiếp Dập như ăn phải thuốc nổ, thiếu điều nổ tung tại chỗ:
Cái gì?! Chị có thai?! Bao lâu rồi?! Sao không nói sớm cho em!
Nhiếp Nhiên nghe thấy nó lải nhải một đống, không nhịn được giơ điện thoại ra xa, đến khi trong điện thoại yên tĩnh mới trả lời:
Hơn một tháng, bây giờ sắp hai tháng rồi.
Vậy...
vậy bây giờ em đặt vé máy bay, tối mai sẽ đến, chị ở nhà đợi em.
Anh mặc quần áo đi xuống tầng, chuẩn bị ăn sáng đi làm.
Lúc Nhiếp Nhiên dậy xuống tầng, bà Dương vội vàng đứng lên:
Ôi, sao cháu dậy sớm thể? Bây giờ cháu đang có thai, phải ăn nhiều ngủ nhiều mới được.
Cháu đã ngủ nhiều lắm rồi, trước kia ở đơn vị sáu giờ đã phải dậy.
Đây không phải là đơn vị, đây là ở nhà, cháu phải ngủ nhiều cho bà, ngủ nhiều thì con mới khỏe mạnh được.
Cháu ngủ no rồi, giờ hơi đói.
Đói rồi? Vậy chắc chắn là đứa bé kêu đói, cháu ngồi đây đợi đi, bà bế lên cho cháu.
Nhìn đồ ăn được mang lên mà Nhiếp Nhiên há hốc mồm.
Lúc này Nhiếp Nhiên mới cười:
Ngon không?
...
Ngon.
Nhiếp Dập nói trái lương tâm.
Lúc cô cúp điện thoại định lên tầng tắm thì thấy bà Dương bề một cái bát ra khỏi phòng bếp:
Nào nào nào, đây là canh gà bà vừa hầm xong, bà hớt hết váng mỡ đi rồi, cháu mau uống đi.
Bà nội, vừa mới ăn tối được hai tiếng, sao cháu ăn được...
Nhiếp Nhiên vừa nhìn thấy cái bát kia đã buồn bực.
Sao lại không ăn được? Đây là nước canh, cháu uống như uống trà là được rồi.
Bà Dương dặn dò cô, thấy cô uống một nửa lớn rồi mới rời đi.
Chị, sao chị lại gọi điện thoại cho em?
Tự dưng được Nhiếp Nhiên gọi điện thoại, Nhiếp Dập rất sung sướng.
Nhiếp Nhiên ừ một tiếng, lại hỏi:
Em sắp nghỉ hè rồi đúng không?
Vâng, mai bọn em thi xong là nghỉ hè.
Nhiếp Dập trả lời đúng sự thật.
Lần này Nhiếp Nhiên bó tay, đành đưa mắt nhìn Dịch Sùng Chiêu.
Nhưng Dịch Sùng Chiêu nghĩ đến chuyện tối hôm qua, hơn nữa chỗ đồ ăn này đúng là không quá nhiều, anh biết Nhiếp Nhiên ăn hết được nên coi như không nhìn thấy, đứng dậy:
Đến giờ rồi, anh đi làm đây.
Nói rồi anh lại dặn dò Nhiếp Nhiên:
Em ở nhà nghỉ ngơi đi.
Lý Tông Dũng cũng rất thức thời mau chóng ăn xong kiếm cớ ra ngoài đi dạo, để lại một mình Nhiếp Nhiên chiến đấu với một đống thức ăn.
Nhiếp Nhiên đáng thương ăn nửa tiếng mới xong, trừ bát súp mè đen kia.
Cô không thích đồ ngọt, đặc biệt bây giờ lại mang thai, cái thứ đen sì sì kia khiến cô không hứng thú nổi, nhưng bà Dương lại khăng khăng bắt cô ăn, cuối cùng cô nhân lúc bà Dương không chú ý, đổ vào chậu hoa của Lý Tông Dũng.
Dịch Sùng Chiêu thấy cô bỏ qua cho mình thì thở phào nhẹ nhõm, ngoan ngoãn tắt đèn đi ngủ.
Đến sáng hôm sau tỉnh lại, Dịch Sùng Chiêu thấy Nhiếp Nhiên còn đang ngủ, anh cố gắng nhẹ tay nhẹ chân kẻo cô giật mình.
Nhiếp Nhiên phát hiện ra sự khác thường của anh nhưng coi như không biết, ôm anh ngủ, còn dụi dụi vào ngực anh.
Lần này, Dịch Sùng Chiêu thật sự không nhịn được nữa.
Em ở trường vất vả rồi, ăn nhiều vào.
Nhiếp Dập yếu ớt nói:
Nhưng em không thích súp mè đen.
Nhiếp Nhiên nói ngay:
Không thích cũng phải ăn! Còn nhỏ mà kén chọn.
Cô trừng mắt lên làm Nhiếp Dập không nói hai lời nuốt sạch bát súp.
Dù sao nó vẫn rất sợ người chị này, cho dù tình cảm chị em của bọn họ đã tốt hơn nhiều, nhưng nó vẫn sợ cô.
Em có dự định gì chưa?
Dự định? Không có dự định gì, chắc vẫn ở trong trường như mọi năm thôi.
Nhiếp Dập nói xong, lại cảm thấy Nhiếp Nhiên tự dưng gọi điện thoại cho nó hơi kỳ lạ, cho nên do dự hỏi:
Chị, chị tìm em có phải có chuyện gì không? Có phải anh rể làm chị không vui không?
Nhiếp Nhiên nhìn nửa bát canh kia, cảm thấy Nhiếp Dập rất cần phải về đây, cô nghiến răng uống nốt rồi lên tầng nói với Dịch Sùng Chiêu, bảo anh ngày mai tan làm lái xe đi đón Nhiếp Dập.
Ban đầu Dịch Sùng Chiêu còn không hiểu lắm, nhưng cô cho Nhiếp Dập về nhà hiển nhiên là một tin tức tốt nên chiều hôm đó tan làm xong anh đi đón Nhiếp Dập ngay.
Nhiếp Nhiên thản nhiên nói:
Bây giờ phạm vi hoạt động của chị là vườn hoa nhỏ trước nhà, không được đến chỗ khác.
Tại sao?
Nhiếp Dập khẩn trương:
Chẳng lẽ anh rể giam lỏng chị? Không phải chứ, em thấy anh rể đối xử với chị tốt lắm mà, không thể nào giam lỏng chị được? Chẳng lẽ...
anh rể là biến thái à?!
Không phải thằng nhóc này ở trường quân đội học quá nhiều nên đầu óc có vấn đề chứ?
Bởi vì chị có thai rồi.
Vì ngăn chặn những suy nghĩ vớ vẩn kia của nó, Nhiếp Nhiên vội vàng cướp lời.
Lúc Nhiếp Dập về đến nơi, mọi người đã ăn xong, nhưng bà Dương vẫn phần cơm cho Dịch Sùng Chiêu và Nhiếp Dập.
Mà Nhiếp Nhiên thì đang ăn trái cây cùng với một bát súp mè đen trong phòng ăn.
Điểm giống nhau duy nhất có lẽ chính là trứng gà.
Mau, ăn đi, cháu phải ăn hết những thứ này mới được.
Nhiếp Nhiên thật sự bội phục trí tưởng tượng của nó, nói thẳng:
Năm nay đừng ở trường nữa, em về nhà ở đi.
Về nhà?
Nhiếp Dập kinh ngạc.
Đúng, sau này nghỉ hè nghỉ đông về nhà ở, đừng ở trong trường học nữa.
Nhiếp Nhiên nói xong thấy đầu kia không đáp lại, kỳ quái hỏi:
Nghe thấy chưa thế?
Một lúc sau bên kia điện thoại mới truyền đến một tiếng:
Vâng, em nghe thấy rồi.
Nghe kỹ thì giọng nó hơi nghèn nghẹn.
Nhiếp Nhiên nghe là biết cảm xúc của nó đang thay đổi.
Mặc dù hai năm qua nó đã quen ở trong trường học nhưng thực ra cũng muốn về nhà.
Đến lúc Dịch Sùng Chiêu lên tầng làm việc, trên bàn chỉ còn hai chị em, Nhiếp Nhiên không do dự đổ bát súp mè đen kia vào bát nó, giục nó ăn.
Chị, cái này không phải là cho chị à?
Nhiếp Dập nhìn bát súp đen sì, cau mày lại.
Khi đó anh chỉ không muốn để Nhiếp Nhiên đi thôi.
Nhiếp Nhiên thấy anh mày ủ mặt ê, mím môi cười, chọc vào ngực anh, nói:
Sau này xem anh còn dám giấu em làm chuyện xấu không.
Nói xong cô buông anh ra, quay người ngủ.
Cô tưởng bà Dương chuẩn bị cháo trắng và bánh bao cùng với dưa muối như cho Dịch Sùng Chiêu thôi, ai ngờ bà Dương lại bế cháo kế hầm đặc biệt, bánh bao thịt nấm hương nhà làm, còn có trứng ốp, sữa, trái cây, quả hạch, cùng với súp mè ăn để ăn sau bữa sáng.
So với bữa sáng của Dịch Sùng Chiêu và Lý Tông Dũng thì đúng là không cùng một đẳng cấp.
Anh khàn giọng xin tha:
Đây đã là lần thứ ba anh tắm nước lạnh rồi, em ngoan chút được không?
Người trong lòng anh cong môi lên nhưng vẫn bình tĩnh nói:
Lúc đầu anh liều mạng muốn em mang thai, thế mà chưa nghĩ đến hậu quả à?
Đúng là chưa thật.
Vốn dĩ cô đang mày ủ mặt ê, vừa nhìn thấy Nhiếp Dập, mắt đã sáng lên.
Ánh mắt kia khiến Nhiếp Dập cảm thấy hơi rợn tóc gáy.
Nhưng Nhiếp Nhiên lại có lòng hành hạ anh, vùi cả người vào lòng anh chưa đủ, thỉnh thoảng còn xoa xoa eo anh.
Thời tiết vốn đã ấm dần lên rồi, cô mặc áo mỏng, bàn tay nhỏ bé mềm mại sờ qua sờ lại làm Dịch Sùng Chiêu không chịu nổi.
Anh vừa mới 6tắm nước lạnh xong, người lạnh lắm, em đừng dựa vào anh.
Dịch Sùng Chiêu kéo tay cô ra, muốn dịch ra cạnh giường, một giây tiếp theo Nhiếp Nhiên5 đã dịch lại gần, ôm eo anh:
Trời nóng thế này, người anh rất mát, vừa vặn.
Dịch Sùng Chiêu khổ không nói ra được, nhưng lại không dám hành động mạnh, sợ cô giật mình, chỉ có thể căng người lên như khúc gỗ.
Hôm qua bà xem tivi thấy bảo trứng gà, sữa bò và trái cây, quả hạch đều tốt cho trẻ em nên bà đi mua đấy.
Bà Dương bê đổ ra xong, giục Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên nhìn đồ trên bàn, khẽ cau mày lại:
Nhưng nhiều như vậy...
Nhiếp Nhiên cười híp mắt, tâm trạng có vẻ rất tốt:
Sau này ngày nào cũng cho em uống.
Nhiếp Dập:
...
Nhưng đừng nói với bà Dương.
Một lúc sau Nhiếp Dập mới gật đầu:
...
Em biết rồi.
cháu không ăn hết được.
Sao lại không ăn hết, bà đã tính hết lượng ăn rồi, cháu đừng nghĩ bà nội ở quê không hiểu nên lừa bà, bà học theo tivi đấy.
Bà Dương bày ra vẻ mặt
bà rất hiểu cháu, đừng lừa bà
để nói với cô.
Trước khi cúp điện thoại, Nhiếp Nhiên còn nghe tiếng xô vào bàn ghế, có vẻ nó rất hoảng loạn.
Cô thầm lắc đầu, thằng nhóc này vẫn hấp tấp như vậy.
Cậu thiếu niên nhỏ này cố gắng không ỷ lại vào Nhiếp Nhiên, khiến mình độc lập, nhưng dù thế nào đi nữa vẫn khát khao một mái nhà.
Nhiếp Nhiên nắm chặt điện thoại, nói tiếp:
Chị sẽ bảo anh rể đi đón em.
Chị có đến không?
Nhiếp Dập yếu ớt hỏi.
Dù sao chị nó cũng chưa bao giờ nhìn nó bằng ánh mắt này, khiến nó cứ cảm thấy như mình thành một con mồi vậy.
Thực ra đúng là vậy thật.
Buổi sáng ngày thứ ba lại chết.
Lặp đi lặp lại mấy ngày như vậy, đến nỗi bà Dương nói chắc do tà khí trong nhà, phải tìm một người tới xem phong thủy, Nhiếp Nhiên mới đành dừng lại, nhưng ngày nào cũng ăn một bát súp mè đen thật sự quá ngán, vì thế cô nảy ra ý định mới, tối hôm đó gọi điện thoại cho Nhiếp Dập.
Chậu hoa đáng thương kia đến ngày thứ hai đã chết nóng làm Lý Tông Dũng rất buồn bực.
Nhưng sau đó ông lại trồng cây mới vào.
Uống xong, Nhiếp Nhiên bảo Nhiếp Dập lên tầng chọn phòng ở.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.