• 6,903

Chương 3269: Ngoại truyện: cuộc sống mang thai (4)


Nhiếp Nhiên thấy bát đĩa sạch bong mới cười thỏa mãn, đồng thời dặn dò:
Nhớ buổi tối về sớm nhé.

Em biết rồi.
Nhiếp Dậ8p gật đầu, ngoan ngoãn nói.


Còn nữa, em ăn nhiều như vậy dễ béo, nhớ phải chạy bộ nhiều.
Nhiếp Nhiên lại bồi th3êm một cầu làm Nhiếp Dập muốn hộc máu.


...
Cái này do ai hại chứ!
Đúng lúc này, người phía sau Dịch Sùng Chiêu đi ra, cười híp mắt chào cô:
Chị dâu.

Hàn Nghiêu?
.
Hàn Nghiêu thấy Nhiếp Nhiên kinh ngạc, hình như nghĩ ra cái gì, cau mày nói:
Chị dâu thật xấu tính, lúc kết hôn sao không gọi em?


Không phải anh không rảnh à?
Nhiếp Nhiên hỏi ngược lại.
Hàn Nghiêu nhún vai:
Em không biết, nhưng em đoán là tân binh của lão Lục.

Sao cậu biết?

Em nghe nói lão Lục đưa tân binh đến đây huấn luyện thể lực, có lẽ chính là bọn họ.
Dịch Sùng Chiêu lạnh lùng nói:
Đi điều tra xem.
Nhiếp Nhiên thấy giọng anh lạnh lùng, biết ngay anh muốn làm gì nên vội khuyên:
Bỏ đi, cũng không phải chuyện gì lớn, có lẽ là vội về báo cáo thôi.

Đúng vậy, một nhóm tân binh mà thôi, đừng so đo quá.
Hàn Nghiêu cũng khuyên nhủ.
Dù sao đều cùng ngành, Dịch Sùng Chiêu mà làm khó dễ tân binh thì tức là làm mất mặt lão Lục, sau này còn làm việc thế nào? Anh ta chuyển mục tiêu, tâng bốc Nhiếp Nhiên:
Chị dâu thật tốt, biết thương em, không nỡ...
Càng nói đến cuối cùng, anh ta càng cảm thấy người bên cạnh không đúng lắm.
Anh ta chột dạ nhìn, thấy vẻ mặt Dịch Sùng Chiêu u ám như có thể vắt ra nước, vội ngậm miệng, sau đó dè dặt hỏi một câu:
Vậy rốt cuộc anh còn cần em điều tra nữa không?

Nhưng nó không dám nói, chỉ lặng lẽ o9án thầm trong lòng, thầm hối hận tự dưng gấp gáp đặt vé máy bay về thể làm gì.
Nhiếp Nhiên thấy nó nhăn nhó, khôn6g cần đoán cũng biết nó đang nghĩ gì trong lòng, cô đắc ý nhưng không thể hiện ra, chỉ nói:
Em sắp lên cấp ba rồi đúng k5hông?

Vâng, kết thúc nghỉ hè là lên cấp ba.
Nhiếp Dập hoàn hồn lại, trả lời.

Đã nghĩ xem học trường nào chưa?
Nhiếp Dập lắc đầu:
Không cần đâu, em ở bên kia rất tốt, không cần phải chuyển qua chuyển lại.

Em chắc chắn chứ? Nếu học ở đây, em có thể về nhà hằng ngày.
Nhiếp Nhiên nhìn ra được nó thích ở nhà.
Dịch Sùng Chiêu trả lời:
Bỏ đi.
Nhiếp Nhiên mím môi cười, không tham gia vào nữa:
Đến giờ rồi, em đi kiểm tra đây.

Anh đi cùng em.
Dịch Sùng Chiêu lập tức nói.
Nhiếp Nhiên lắc đầu:
Không có gì đâu, để Nhiếp Dập đi cùng em là được rồi, anh tiễn Hàn Nghiêu đi.

Xem đi xem đi, vẫn là chị dâu thương em.
Hàn Nghiêu lấy lòng, kết quả bị một ánh mắt của Dịch Sùng Chiêu giết chết.
Nhiếp Nhiên lắc đầu cười rồi dẫn Nhiếp Dập rời khỏi sảnh lớn, đi tới tòa nhà khác.
Lúc đi qua vườn hoa nhỏ, Nhiếp Dập đột nhiên ở một tiếng, nói:
Sao lại là hai người bọn họ?
Nhiếp Nhiên ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên là hai người vừa nãy suýt nữa va vào mình.

Chị, chúng ta đi đường vòng đi, hình như hai người này sắp đánh nhau rồi, nhỡ may khiến chị bị thương thì không ổn.
Nhiếp Dập vội đề nghị.
Nhưng Nhiếp Nhiên lại cảm thấy Nhiếp Dập chuyện bé xé ra to:
Em tưởng mặc bộ quần áo kia mà dám tùy tiện đánh nhau à?
Nhiếp Dập nhìn hai người đang lôi lôi kéo kéo kia, vẫn cảm thấy lo lắng:
Nhưng trong tình huống cũng chẳng tốt đẹp chút nào, nhỡ làm chị bị thương thì sao?
Nó vừa dứt lời, tiếng nói chuyện của hai người kia đã đứt quãng truyền tới.

Không phải vệ sĩ, là em trai tôi.
Nhiếp Nhiên nói.

Em trai?
Hàn Nghiêu nhìn kỹ hai chị em, đúng là khuôn mặt hơi giống nhau, lúc này mới cười:
Hóa ra là em trai, chào em trai.

Chào anh.
So với trước kia, bây giờ Nhiếp Dập đã lễ phép hơn rất nhiều, nó gật đầu trả lời.
Dịch Sùng Chiêu thấy chủ đề đã quay sang chuyện khác, vội vàng nói với Hàn Nghiêu:
Lần này cảm ơn cậu, nếu cậu vẫn còn việc khác thì mau đi đi.

Được, nhưng anh có cần tiễn em không?
Hiển nhiên Hàn Nghiêu vẫn không định dễ dàng bỏ qua chuyện kia.
Vậy được rồi, nam tử hán đi cùng chị đi.
Nhiếp Nhiên nghĩ dù sao đến lúc đó làm kiểm tra lấy số một mình cũng bận, có thêm chân chạy vặt cũng rất tốt, vì vậy thay quần áo xong, dẫn theo nó lái xe đi đến bệnh viện.
Lái xe thì thấy Nhiếp Dập hô lên:
Chị, sao anh rể cũng ở đây? Không phải chị nói anh ấy không đi cùng chị à?
Nhiếp Nhiên ngẩng đầu lên nhìn qua, quả nhiên Dịch Sùng Chiêu đang đứng ở cửa nói chuyện với một người đàn ông đưa lưng về phía này.
Lạ thật, cô nhớ rõ ràng hôm nay Dịch Sùng Chiêu phải học cả ngày mới đúng, sao giờ này lại đến đây? Nhiếp Nhiên đậu xe xong, xuống xe đi tới hỏi:
Sao anh lại đến đây?
Dịch Sùng Chiêu vốn đang nói chuyện với người ta, nghe thấy tiếng Nhiếp Nhiên lập tức quay đầu lại, đi lên đón cô:
Lúc huấn luyện xảy ra chút chuyện, anh đưa mấy người đến kiểm tra tình trạng vết thương.
Nhiếp Nhiên gật đầu.
Lần này đến lượt Hàn Nghiêu nhướng mày:
Em không rảnh?
Anh ta quay sang nhìn Dịch Sùng Chiêu, cười sâu xa.
Dịch Sùng Chiêu ho nhẹ mấy tiếng, coi như không nhìn thấy ánh mắt của anh em tốt, chỉ Nhiếp Dập, hỏi Nhiếp Nhiên:
Sao em lại dẫn nó đến đây?


Nó sợ em đi một mình không an toàn nên đi theo.
Hàn Nghiêu nhìn lướt qua cậu bé bên cạnh Nhiếp Nhiên, nhướng mày cười:
Không an toàn? Dịch Sùng Chiêu, có cần phải thể không, vậy mà anh lại tìm một đứa trẻ chưa đến tuổi trưởng thành bảo vệ vợ mình?
Nhưng nghĩ một lúc lại thấy không đúng:
Mà với thân thủ của chị dâu thì chắc không cần người bảo vệ đầu nhỉ?
Anh ta đã nghe hết những sự tích anh hùng của Nhiếp Nhiên rồi.

Tần Man, anh đừng tưởng tên mình có một chữ Man thì có thể ngang ngược tùy hứng được!
() Man trong Điêu Man nghĩa là ngang ngược.)
Đúng vậy, tôi không chỉ có thể ngang ngược, còn có thể dã man, anh có muốn thử không?
Nói rồi anh ta giơ nắm đấm lên thật.
Nhiếp Nhiên nhìn ra được nắm đấm kia rất mạnh mẽ, không hề có sự kiêng dè gì.
Còn chiến hữu đang lôi kéo bên cạnh nhìn thấy vậy lập tức buông tay, nhanh chóng tránh đi.
Nhưng Nhiếp Dập lại từ chối:
Không cần đâu, em ở ký túc xá quen rồi.

Không phải em sợ phải ăn những thứ này cho nên không dám về nhà chứ?
Nhiếp Nhiên hỏi.
Nhiếp Dập vội vàng lắc đầu:
Không không không, không phải vậy...
Nhiếp Nhiên cười:
Chị đùa thôi, nếu em không muốn thì tùy em.
Nói rồi cô chuẩn bị đứng dậy, nói với nó:
Buổi chiều chị phải đi khám thai, tối em về nhà ăn cơm đúng giờ nhé.
Bây giờ Nhiếp Nhiên mới được ba tháng, chưa lộ bụng nhiều, nhưng Nhiếp Dập nhìn bụng cô, vô cùng lo lắng:
Anh rể không đi với chị à?

Đi khám thai có gì phải đi cùng.
Nhiếp Nhiên không quan tâm.
Nhiếp Dập lo lắng:
Nhưng chị đang có thai, một mình không an toàn, ngộ nhỡ vấp hay đụng chạm gì thì sao, nếu anh rể không đi được với chị thì để em đi.

Em đi với chị? Có được không đó? Đó là khoa phụ khoa, một đứa bé như em...
Nhiếp Nhiên thật sự không cho là dẫn Nhiếp Dập theo có ích lợi gì, nhưng Nhiếp Dập nghiêm túc phản bác:
Trẻ con cái gì, em sắp lên cấp ba rồi! Là nam tử hán!

...
Nhiếp Dập thất thanh hô lên:
Chị, cẩn thận!
Nhiếp Nhiên tránh đi theo bản năng.
May mà bụng cô chưa lộ, không trở ngại đến tốc độ và động tác của cô, nhưng vì lo lắng cho đứa trẻ trong bụng nên cô vẫn giảm bớt góc độ, hơi lảo đảo, Nhiếp Dập vội chạy đến đỡ.

Chị, chị có sao không?
Nhiếp Dập lo lắng kiểm tra cho cô từ trên xuống dưới.
Dịch Sùng Chiêu và Hàn Nghiêu cũng nghe thấy tiếng hô của Nhiếp Dập, vội vàng chạy tới, căng thẳng hỏi:
Em sao rồi?

Chị dâu, chị không sao chứ?

Đương nhiên em không sao rồi, có vậy cũng không tránh được còn là người Quân khu 9 gì chứ?
Nhiếp Nhiên cố làm ra vẻ thoải mái nói đùa với bọn họ, ba người xác định đúng là Nhiếp Nhiên không có vấn đề gì mới thở phào nhẹ nhõm.

Cái đám nhóc con này hấp ta hấp tấp, không có mắt à?
Hàn Nghiêu cau mày.

Mấy người kia là ai?
Dịch Sùng Chiêu lạnh lùng nhìn chằm chằm mấy bóng lưng kia.
Dịch Sùng Chiêu nắm tay lại đặt lên môi ho khan hai tiếng, thấy không tránh được, chỉ có thể đồng ý.
Anh nói với Nhiếp Nhiên mấy câu rồi cùng Hàn Nghiêu bước xuống cầu thang.
Nhiếp Nhiên cũng chuẩn bị vào bệnh viện lấy số kiểm tra, cô vừa mới định đi vào, bỗng có hai bóng người lao từ phía trước đến.

Tần Man!
Người kia nghiêm nghị hô lên.
Đáng tiếc, đối phương chỉ lạnh lùng nói một chữ:
Cút.
Sau đó anh ta quay người đi nhanh về phía Nhiếp Nhiên, Nhiếp Dập theo bản năng chắn trước mặt cô, cảnh giác nhìn chằm chằm người kia đi qua bọn họ.
Hình như phát giác ra sự phòng bị của nó, lúc đi qua, người kia còn nhìn thẳng vào mặt Nhiếp Dập và Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên có thể thấy trong mắt người này lộ ra sát khí lạnh như băng.

Nhưng mà...

Sao anh ta lại có sát khí với chiến hữu của mình?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân.