Chương 407: ĐÃ XẢY RA CHUYỆN Ở SAU NÚI
-
Cung Đấu Không Bằng Về Vườn
- Thanh Đồng Tuệ
- 1478 chữ
- 2022-02-23 03:00:40
Mặt trời chầm chậm leo lên, sưởi ấm cho tiểu viện hoang tàn này.
Phía xa cũng có tiếng nói lác đác vọng tới. Có vẻ như mọi người đều đã bắ8t đầu ra ngoài hoạt động.
Đang băn khoăn không biết bọn Lục Chiêm có phải sắp quay về rồi hay không thì Cảnh Vượng đột nhiên chạy chậm vào nói:
Bẩm thế tử phi, đã xảy ra sự cố ở sau núi, có người rơi xuống vực ạ!
Tống Tương giật mình, hỏi ngay:
Là ai?
Nói cũng đúng...
Tống Liêm gật đầu nói:
Vậy tiểu dân xin lui xuống trước.
Nói xong thằng bé lại cung kính hành lễ, lui đến ngưỡng cửa mới xoay người đi ra ngoài.
Hoàng đế vắt tay sau lưng nhìn theo, sau đó cúi đầu nhìn mũi tên trong tay, cũng đi ra ngoài.
Tần thị đi tới, ngồi xuống:
Nương nương và muội nói chuyện gì vậy?
Tống Tương nhìn nàng ta:
Nói đến chuyện của Chu thị.
Vâng ạ!
Tống Liêm vỗ vỗ mông:
Trước tiên tiểu dân phải đi gọi bọn Thẩm Lịch đi cùng, có bọn họ làm yểm trợ cũng dễ xử hơn.
Nói rồi cậu lại nghĩ đến một chuyện khác:
Nếu như tiểu dân có manh mối thì phải làm sao để tìm gặp ngài? Cung Nhân Thọ canh phòng nghiêm ngặt 5như vậy, bọn họ chắc chắn sẽ không cho tiểu dân vào.
Hoàng đế cũng chống đầu gối đứng lên:
Ngươi có thể nghĩ tới việc tìm người yểm trợ, còn có thể không nghĩ ra cách đến gặp trẫm hay sao?
Tống Tương tiễn Mẫn Gia ra cửa, sau đó quay lại phòng khách.
Tro tàn được phát hiện ở sau núi cũng thu hút sự chú ý của thân quân vệ, hôm nay đã có người đi tuần trên núi suốt cả ngày, hầu như cứ cách một khắc lại có người đi tuần qua. Tin tức lan rộng, những lý do đằng sau cũng khó có thể che giấu được.
Nàng cố ý không nói rõ đó là chuyện gì, nhưng cách đây không lâu Tấn vương phủ mới xảy ra chuyện của Chu trắc phi, quả nhiên Du phi có vẻ cũng hiểu ra:
Hóa ra là vậy. Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, ai cũng không thể ngăn cản người khác phạm tội.
Tấn vương phủ cũng xem như khá, mấy năm qua vẫn luôn bình yên, gần đây mới xảy ra một chuyện như vậy. Chỉ là hoàng thượng có kỳ vọng quá cao với vương gia nên mới nổi giận thôi.
Nhấp một ngụm trà, bà ta mới đứng dậy nói:
Ta có hơi mệt nên hồi cung nghỉ ngơi một lát, các ngươi cũng thoải mái đi.
Tống Tương đứng dậy định đưa tiễn, bà ta lại xua tay ngăn cản.
Ngay lập tức có vài nữ quyến ở bên cạnh hùa theo, Ninh thị cũng gật đầu.
Tống Tương biết Tần vương phi đang tức giận, nên không bàn phải trái với nàng ta.
Nghe nói là một hạ nhân của Đông An hầu phủ.
Đông An hầu phủ?
Trong điện cũng trở nên yên tĩnh, An Thục phi ngồi một lúc, nhìn lướt qua trong điện:
Tấn vương phi đâu? Đi thông báo cho vương phi biết, chúng ta cũng qua đó xem thế nào.
Tần vương phi đứng lên:
Chút chuyện thế này, mẫu phi không cần phải mệt nhọc làm gì, để con dâu thay mặt đi là được.
Nàng hỏi người hầu đứng bên cạnh:
Liêm ca nhi đâu?
Sau khi cáo biệt hoàng thượng, Tống Liêm liền đi tìm bọn Thẩm Lịch, đi loanh quanh cả một ngày, nhưng cũng không thu hoạch được gì hơn Mẫn Gia. Lúc nãy Hoa Thập gặp thằng bé, thằng bé đã kể lại tình hình, sau đó lại đi tới sau núi xem kỳ nhông. Tống Tương biết có thị vệ đi theo, cho nên cũng không quá để tâm.
Trong số những người đang ngồi đây, đã có người không kìm được nhắc tới:
Sao lại có kẻ to gan đến vậy chứ? Đã điều tra ra người đốt hay chưa?
Tống Tương thấy là Ninh thị, phu nhân của Tiêu Kỳ nói chuyện, đang định đáp lời thì Tần vương phi đã cất tiếng trước:
Điều tra, nhất định phải điều tra. Thánh giá vẫn còn ở trên núi, ngộ nhỡ xảy ra chuyện, ai gánh vác nổi chứ? Đợi điều tra ra, chắc chắn phải trừng trị nghiêm khắc!
Tần thị gật đầu.
Không lâu sau, Mẫn Gia cũng tới, báo cáo kết quả hỏi thăm được hôm nay:
Hôm nay có người mặc y phục màu xanh, là người của Đông An hầu phủ, nhưng người nhà bọn họ không phù hợp với tiêu chuẩn mà muội nói, trên váy không có thêu hoa, ngay cả mặt giày cũng trông không quá tinh tế. Ngoài nhà họ ra thì không thấy nhà nào khác nữa. E là bọn họ đã thay y phục rồi cũng nên, ngày mai ta lại tiếp tục tìm xem sao, có manh mối ta sẽ nói lại với muội.
Vương phi cho mời quận chúa đến cung Chiêu Dương nói chuyện.
Chị chồng em dâu hai người vừa nói đến đây, thì có thái giám đi tới truyền lời.
Tống Tương nghĩ đến ngày hôm đó Đông An hầu phu nhân đã mỉa mai Hà Lang ngay trước mặt Hà phu nhân trong cung của An Thục phi, chẳng trách Mẫn Gia không để mắt tới Đông An hầu. Tuy rằng Đông An hầu phủ có quyền thế hơn Vĩnh An hầu phủ, nhưng cũng chỉ hơn ở việc, người ta có huynh đệ đông đúc, giữ nhiều vị trí trong triều đình, dù cũng không phải chức quan quan trọng gì. Nha hoàn nhà bọn họ hiển nhiên cũng không thể tiếp xúc được với những chuyện rất quan trọng.
Nhưng Tống Tương vẫn nói cho Mẫn Gia biết sự thật, để tránh bỏ sót thông tin nào.
...
Ngoại trừ nhờ Mẫn Gia và Tống Liêm tìm người, bản thân Tống Tương cũng không nhàn rỗi. Ban ngày nàng cũng lấy cớ đi dạo xung quanh để dò hỏi, nhưng không nhìn thấy bất kỳ nha hoàn nào phù hợp với đặc trưng mà Tống Liêm đã kể. Đoán chừng y phục của nha hoàn cũng có thể thay đổi, trường hợp mặc lặp đi lặp lại mấy ngày cũng ít, nàng bèn bình tĩnh lại, chờ đợi diễn biến tiếp theo.
Tống Liêm đứng lên:
Hoàng thượng, tiểu dân phải đi làm giúp cho tỷ tỷ đây.
Hoàng đế gật đầu khẽ, nhìn3 thằng bé, nói:
Phần lớn những người có bản đồ trong tay đều là tướng lĩnh. Ngươi đến phủ của những tướng quân và công thần quyền quý tìm thử xe9m.
Nương nương nói phải. Con và Thiếu Hoàn cũng luôn để ý tới mọi thứ, học cách đối nhân xử thế của phụ thân và mẫu phi.
Du phi gật đầu, trong ánh mắt là sự tán thưởng.
Buổi chiều uống trà ở Tê Tuyết Trai, Du phi vừa hay ngồi bên cạnh liền hỏi nàng:
Đêm qua hoàng thượng không dùng bữa tối, nghe nói ban đêm trong cung cũng chưa từng tắt đèn, có phải có chuyện gì khiến ngài lo lắng không?
Tống Tương nhớ lại đêm qua khi bốn người bọn họ đi tới cung Nhân Thọ, Du phi đã tình cờ đi ngang qua nhìn thấy, bèn nói:
Chỉ là chút việc nhà. Cũng vì trước đây không có cơ hội, cho nên đêm qua hoàng thượng mới cho gọi vào cung hỏi chuyện.
Tống Tương nhìn về phía nhóm người đang ngồi, quả nhiên không thấy bóng dáng của Đông An hầu phu nhân.
Nàng đứng dậy, đi tới trước mặt An Thục phi:
Bẩm nương nương, có người rơi xuống vực ở sau núi. Nghe nói là người của Đông An hầu phủ, con đi xem thử trước!
An Thục phi đang được mọi người vây quanh nói chuyện trên trời dưới đất, nghe thấy vậy cũng đứng lên:
Đang yên đang lành sao lại rơi xuống vực chứ? Mau đi xem sao!
Tống Tương gật đầu, sai Cảnh Vượng dẫn đường, đi thẳng tới nơi xảy ra chuyện.
Cũng được.
An Thục phi lại ngồi xuống:
Hỏi rõ tình hình rồi nói lại cho ta biết.
Tống Tương là người tập võ nên bước đi rất nhanh nhẹn, Cảnh Vượng phải đuổi theo sau cho kịp bước chân của nàng.
Nơi xảy ra chuyện là đỉnh núi phía sau Tê Tuyết Trai. Ngọn núi không cao lắm, nhưng toàn là đá lởm chởm. Trên đỉnh núi có một đài ngắm cảnh, mà một bên khác của đài ngắm cảnh chính là vực sâu. Dưới vực có những tảng đá lởm chởm kỳ lạ, người ngã xuống dù không chết thì cũng bị thương nặng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.