Chương 408: SỐNG PHẢI THẤY NGƯỜI, CHẾT PHẢI THẤY XÁC
-
Cung Đấu Không Bằng Về Vườn
- Thanh Đồng Tuệ
- 1587 chữ
- 2022-02-23 03:00:40
Thế tử phi!
Đông An hầu phu nhân bước tới, đầu tiên là hành lễ, sau đó mới mở miệng quở trách:
Là một nha hoàn bên cạnh ta. Ta v8à Nam Bình hầu phu nhân lên đây ngắm cảnh, bèn cho các nha hoàn đi dạo xung quanh. Nào ngờ nô tỳ này ham chơi, trèo lên vách đá há3i quả dại, không cẩn thận liền rơi xuống!
Có người đi xuống rồi chứ?
Tống Tương vừa nói vừa đi tới mép vực.
Tốn9g Tương vừa dứt lời, đằng sau liền vang lên giọng nói của Tần vương phi.
Bẩm thế tử phi, là bản thân nàng ta muốn đi hái!
Hai nha hoàn trong số đó vội vàng biện giải, sau đó quỳ ngay xuống đất:
Chúng nô tỳ là người của Đông An hầu phủ, người ngã xuống là tỷ muội của chúng nô tỳ!
Lúc nãy khi hai vị phu nhân đang nói chuyện, chúng nô tỳ đứng chờ ở bên đây. Bởi vì hai vị phu nhân cũng không hề yêu cầu nghiêm khắc với chúng nô tỳ, cho nên chúng nô tỳ khó tránh cũng hơi buông thả quy củ.
Nghinh Xuân vốn tính hoạt bát, lần này được đến bãi săn vô cùng vui mừng. Cô ấy hay nói rằng từ nhỏ tới lớn chưa từng được đi xa như thế này. Cô ấy nhìn thấy có quả dại mọc bên ngoài lan can nên thấy tò mò, nói muốn đi hái về chơi.
Vương phi đến rồi!
Tống Tương vừa dứt lời, có tiểu thái giám đi đến bẩm báo.
Tấn vương phi và Mẫn Gia cùng nhau xuất hiện, vẻ mặt của Mẫn Gia không hiểu sao còn có chút bàng hoàng sợ hãi.
Tần vương phi tiếp tục trách cứ, sắc mặt Đông An hầu phu nhân đã trở nên âm trầm từ lâu.
Tống Tương vẫn nhìn xuống dưới vực như thể không nghe thấy.
Tần vương phi nói tuy thô tháo nhưng cũng có vài phần hợp lý. Tống Tương biết nội trạch Đông An hầu phủ hoang đường, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, với một gia tộc trâm anh trong triều, hơn nữa còn có tư cách bạn giá đến bãi săn thì hạ nhân cũng phải được dạy dỗ quy tắc mới đúng. Một nha hoàn bên cạnh hầu gia phu nhân sao có thể vô lễ đến mức đi đến bên vách núi hiểm trở để chơi đùa chứ? Hơn nữa, Đông An hầu phu nhân cũng không hề để tâm?
Cảnh Vượng nhanh chóng rời đi.
Tần vương phi đi tới bên cạnh Tống Tương:
Thế nào rồi? Có thể tìm được hay không?
Hiện tại còn chưa biết, các thị vệ vẫn chưa lên.
Nàng đứng một lúc, trước tiên để các nha hoàn đứng dậy, sau đó ngoảnh đầu lại nói:
Liêm ca nhi đi đâu rồi?
Cảnh Vượng nói:
Vừa nãy vẫn nhìn thấy ở chỗ ở của Thẩm gia.
Đi gọi Tô Mộ ở bên cạnh nó đến đây.
Tần vương phi nói:
Chỉ là một người hầu mà thôi, sao phải làm to chuyện như vậy? Hơn nữa sắc trời cũng đã tối, các thị vệ đều tập trung ở đây, lát nữa có người ngoài trà trộn vào thì làm sao chứ?
Tấn vương phi quay đầu nhìn Tần vương phi:
Một người sống sờ sờ ra đó bị rơi xuống vực, nói thế nào cũng không thể không quan tâm được. Người ta điều tới là thị vệ của Tấn vương phủ chúng ta, không liên quan đến phòng vệ của hành cung.
Nói xong Tấn vương phi nhìn về phía Cảnh Thọ:
Bảo Chu Di dẫn người xuống núi tìm kiếm!
Cảnh Thọ cũng lập tức xuống núi.
Thấy vậy, Tần vương phi mím chặt môi. Đứng một hồi, nàng ta cũng ngoảnh đầu dặn dò thái giám:
Nếu như Tấn vương phi đã lên tiếng, vậy thì cũng điều thị vệ của chúng ta qua đó, nhiều người dễ làm việc!
Tống Tương liếc nhìn người của Tần vương phủ xuống núi, sau đó chậm rãi đi đến bên cạnh đám nha hoàn.
Nghĩ đến lời nói của Mẫn Gia, Tống Tương lập tức nghi ngờ, chẳng lẽ nha hoàn mặc váy xanh kia thật sự là người của Đông An hầu phủ?
Nha hoàn đó rơi xuống vực, là vì nghe được tin gì đó cho nên bị diệt khẩu sao?
Vậy Đông An hầu phủ muốn che giấu bí mật gì?
Sao lại thế này? Bất cẩn như vậy, hoàng thượng v6à nương nương còn ở trong cung phía dưới đâu. Khó khăn lắm mới ra ngoài giải sầu một lần, lẽ nào các ngươi định cố ý thêm vận rủi 5cho hoàng thượng hay sao?
Một tràng chất vấn khiến tất cả mọi người đang có mặt đều vô cùng sợ hãi, không dám cất tiếng. Tống Tương không thèm để ý tới nàng ta, tiếp tục nhìn xuống dưới vực thẳm. Những tảng đá bên dưới nhô ra đã che gần hết tầm nhìn, nhưng vẫn có thể suy đoán ra được chuyện xảy ra từ dấu vết để lại trên bụi cỏ bị bẹp xuống. Tiếng của thị vệ cũng vọng lên từ dưới vực, chẳng qua không thể nhìn thấy rốt cuộc tình hình dưới núi thế nào.
Đông An hầu phủ cũng là lão nhân trong triều, sao có chút quy củ này thôi cũng không hiểu chứ?
Quan trọng là, Đông An hầu phu nhân trông cũng không giống người thông minh sắc sảo, bà ta có thể nắm giữ bí mật quan trọng gì ư?
Chuyện vừa nãy, là phu nhân tận mắt nhìn thấy sao?
Tống Tương đột nhiên quay sang hỏi Nam Bình hầu phu nhân đứng ở bên cạnh:
Vừa rồi phu nhân và Đông An hầu phu nhân vẫn luôn ở cùng nhau ư?
So với Đông An hầu phu nhân, người có quan hệ thông gia với Tấn vương phủ như Nam Bình hầu phu nhân tất nhiên càng đáng tin hơn.
Như Bế Môn cũng đã khuyên can cô ấy, nhưng thấy cô ấy vui vẻ quá, cho nên cũng chỉ có thể để cô ấy làm theo ý mình. Nào ngờ lại xảy ra chuyện như vậy!
Hai nha hoàn nói được mấy câu rồi bắt đầu lau nước mắt, cả người cũng không ngừng run rẩy.
Tống Tương nhìn chằm chằm bọn họ hồi lâu, song không thể tìm thấy dấu hiệu nào để chứng tỏ bọn họ nói dối. Lẽ nào là nàng nghĩ nhiều sao?
Nam Bình hầu phu nhân nhìn thấy Tần vương phi quát tháo, chèn ép người ta cũng đã không kiềm nén được cảm xúc. Nghe thấy Tống Tương hỏi vậy, bà ta vội vàng nói:
Ta với Đông An hầu phu nhân vẫn luôn ở cùng nhau. Vừa nãy hai bọn ta lên đây tản bộ, đứng đây ngắm cảnh một hồi. Lúc chuẩn bị đi xuống đón các vị lão gia quay về từ bãi săn, hai bọn ta đột nhiên nghe thấy đằng sau có tiếng hô hoán. Nghe các nha hoàn ở cạnh nô tỳ kia nói thì bọn ta mới biết chuyện!
Tống Tương nghe xong, ánh mắt nhìn về phía bảy tám nha hoàn đang đứng co rúm lại ở một bên.
Nam Bình hầu phu nhân vẫy tay gọi bọn họ đến. Tống Tương hỏi:
Nghe nói là nô tỳ kia muốn đi hái quả dại nên mới bị trượt chân ngã xuống vực. Là bản thân nàng ta nổi hứng đi hái, hay là có người gợi ý?
Tống Tương vội vàng đến đón, đồng thời cũng bẩm báo lại đầu đuôi. Sau đó, nàng mới hạ thấp giọng, nói:
Quả thực có dấu vết ma sát trên tảng đá bên ngoài lan can, có người rơi xuống chắc chắn không phải giả, chỉ là không biết liệu người có còn sống sót hay không thôi.
Nói xong, nàng thầm nháy mắt.
Tấn vương phi nghe vậy, đanh mặt, nói:
Dù thế nào đi chăng nữa, sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Cho gọi thêm vài người đi xuống dưới đó!
Đông An hầu phu nhân ban đầu không tỏ ra lo lắng gì, nhưng lúc này cũng có chút hoảng hốt:
Sao ta dám làm phiền hai vị vương phi phải bận tâm chứ? Chỉ là một tiểu nha đầu nghịch ngợm, cho dù nàng ta có chết cũng là đáng đời! Không cần làm phiền thị vệ của vương phủ thì hơn.
Lời này của phu nhân sai rồi. Nếu như tất cả chủ mẫu trong thiên hạ đều lòng dạ sắt đá giống như phu nhân, vậy ai còn dám theo hầu nữa chứ?
Tấn vương phi liếc nhìn bà ta:
Phu nhân yên tâm, nếu là chuyện xảy ra trong hành cung, thì dù có là chết hay sống, chung quy vẫn phải cho bà một lời giải thích.
Nói xong, Tấn vương phi lại bổ sung thêm một câu:
Bản thân chúng ta cũng phải có lời giải thích trước mặt hoàng thượng. Cứ bỏ vậy mặc kệ thì sau này, chẳng phải hoàng thượng sẽ trị chúng ta tội coi mạng người như cỏ rác hay sao?
Đông An hầu phu nhân bị dọa cho không nói được câu nào nữa.
Tống Tương nhìn hoàng hôn đằng xa, quay sang dặn dò Hoa Thập:
Sai người xuống núi đón thế tử, đợi gặp được thế tử thì nói ta và vương phi đều đang ở đây.
Hoa Thập đáp vâng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.