Chương 413: LÝ DO CÓ SẴN
-
Cung Đấu Không Bằng Về Vườn
- Thanh Đồng Tuệ
- 1552 chữ
- 2022-02-28 09:10:11
Lục Chiêm nhớ rằng mình đã từng hứa sẽ tìm cách để Tiêu Kỳ được giữ lại trong kinh thành. Sau khi quay về phòng thay quần áo, hắn định tớ8i cung Nhân Thọ một chuyến trước, nói thẳng việc này với hoàng đế.
Về tình, Tiêu Kỳ là con nuôi của trưởng công chúa. Về lý, Tiê3u Kỳ huấn luyện binh sĩ có công, cho dù phá lệ một lần thì cũng không có gì quá mức. Tiêu Trăn Sơn vẫn luôn kiên trì ủng hộ hắn, cho tới9 nay hắn vẫn chưa có gì để báo đáp hắn ta, bởi vậy hắn cũng nên giúp đỡ chuyện này mới đúng.
Lát nữa ta phải tới chỗ Tôn tướng 6quân ăn tối, nàng không cần phải đợi ta đâu, cứ ăn trước với Liêm ca nhi đi.
Nàng nói với thái giám:
Ta đã biết rồi. Ngươi quay về bẩm với hoàng thượng, cứ nói là ta chắc chắn sẽ không làm lỡ chuyện.
Chờ người đi rồi, Lục Chiêm mới chỉ về phía cung điện mà An Thục phi ở, định nói gì đó, nhưng Tống Tương đã cất lời trước:
Vừa mới còn nói là không có lý do gì đâu, bây giờ không phải là có sẵn rồi sao? Hoàng thượng muốn tổ chức yến tiệc ở phía tây, để đảm bảo an toàn, tất nhiên cần phải làm rõ số người của các nhà ở mạn phía tây núi rồi.
Vẫn là nàng thông minh nhất.
Lục Chiêm nói:
Thế ta sẽ sai Trọng Hoa đi tìm Vương Trì luôn đây, để Vương công công cho thái giám đi lấy danh sách, tránh cho chúng ta bị dính vào.
Tống Tương thì lại nói:
Để đảm bảo sự an toàn của hành cung, mỗi nhà mỗi hộ đều phải có danh sách cụ thể về những người đi cùng. Cho đến hiện giờ thì mới chỉ có Đông An hầu phủ chết mất một người. Vậy theo lý thì số người của mỗi nhà đều sẽ phải còn đủ mới đúng. Nếu như diệt khẩu, vậy chắc chắn còn có nhà không khớp số người. Chúng ta chỉ cần tìm cái danh sách đó, đi so sánh với số người của từng phủ, xem thử nhà nào thiếu người, tiếp đó giám sát chặt chẽ là được.
Lục Chiêm im lặng một thoáng, ngay sau đó tán thành:
Ý hay! Nhưng về danh sách thì…
Hoàng thượng bảo ta hỗ trợ mẫu phi và Thục phi xử lý sự vụ trong hành cung, trên tay chúng ta có đến mấy tập danh sách, hiện giờ đang ở trong tay của Thục phi. Trong danh sách có ghi rõ mỗi nhà có mấy người, phụ trách công việc gì, tất cả đều rất rõ ràng.
Tống Tương nhíu mày:
Trước khi làm chuyện này, sao đệ không nói với tỷ hả?
Người đứng sau cũng đâu biết đệ là ai. Bây giờ đệ tới nói cho tỷ biết cũng có gì khác đâu.
Tống Liêm lại nhún vai một cái.
Lục Chiêm chen lời:
Đúng là chúng ta ra mặt không thích hợp, nhưng Liêm ca nhi chỉ là một đứa trẻ con, không ai sẽ để ý tới thằng bé. Bất kể thứ bị đốt có liên quan tới cái gì, nhưng ta tin là chuyện về mảnh bản đồ khi đã được lan truyền ra rồi, chủ nhân của nó sẽ không ngồi yên được đâu. Chủ nhân của nha hoàn tất nhiên cũng đã đoán được lúc nha hoàn đó đốt bản đồ đã bị người ta nhìn thấy. Nếu nha hoàn đó không phải người của Đông An hầu phủ, mà thứ này cũng đủ quan trọng, vậy cách hay nhất chính là giết người diệt khẩu. Ta sẽ bảo Trọng Hoa bố trí người lặng lẽ giám sát bên phía tây ngọn núi, xem liệu có ai để lộ dấu vết hay không.
Bản đồ vùng Lưỡng Hồ?
Tống Tương nhìn ngay sang Lục Chiêm. Nếu đã là bản đồ Lương Hồ mà trong nha môn đã từng công khai thảo luận, vậy vì sao lại xuất hiện trong tay một nha hoàn được? Còn nha hoàn đó thì vì sao lại lén lút đốt bỏ như vậy?
Nàng lại hỏi Tống Liêm:
Đệ còn nghe được gì rồi? Mảnh bản đồ mà bọn họ nhặt lên đó, sau đấy thế nào hả?
Họ đi mất rồi.
Tống Liêm xòe hai tay.
Nhưng mà đệ vẽ nhiều lắm, chắc chắn không chỉ có một người nhặt được. Bây giờ là thời điểm tướng lĩnh tới bãi săn quay về hết, chắc hẳn sẽ có không ít người nhặt được. Tuy rằng bản đồ đó có nhiều người nhìn qua sẽ thấy quen mắt, nhưng bởi vì viết thêm mấy chữ, nên một khi chủ nhân của nó thấy được, chắc chắn có thể nhận ra ngay.
Lục Chiêm ngăn thằng bé lại, tránh cho nó đâm sầm vào Tống Tương.
Tống Liêm thở hổn hển mấy cái mới nói:
Vừa nãy đệ vẽ lại mảnh địa đồ bị đốt cháy, rồi lại viết cả mấy chữ lên, sau đó ném mảnh giấy trên lối đi chính bên phía tây ngọn núi, tiếp đấy đệ nấp ở gần đó theo dõi tình hình.
Chẳng lâu sau có người đi qua, nhặt lên rồi nói câu ‘ai ném bản đồ phía Lưỡng Hồ ở đây?’. Đệ đang không hiểu vì sao ông ta nhìn qua đã biết là bản đồ Lưỡng Hồ, vừa hay người đi cùng ông ta đã hỏi luôn rồi. Ông ta đáp ‘mấy hôm trước bên bộ Binh họp bàn, có nói tới chuyện lũ lụt mấy năm nay ở vùng Lương Hồ, trong nha môn đã lấy tấm bản đồ này ra cho mọi người nhìn suốt mấy ngày liền’.
Thế tử phi!
Đúng lúc này, Cảnh Vượng đi vào:
Bên phía cung Nhân Thọ cho người tới truyền lời.
Tống Tương đi ra ngoài cửa, thấy tiểu thái giám của cung Nhân Thọ đang đứng ở chỗ cổng viện, bèn đi tới hỏi:
Hoàng thượng có chỉ ý gì sao?
Thục phi nương nương không khỏe do bị cảm nhẹ, hiện đang nằm nghỉ.
Không khỏe? Hôm qua còn
khỏe
lắm mà.
Tống Tương cau mày, nhìn Lục Chiêm. Đêm qua hoàng đế trách tội An Thục phi ngay trước mắt nhiều người như vậy, sau đó lại ra lệnh cho nàng và Lục Chiêm xử lý những chuyện sau đó, không cần phải nói, rõ ràng là An Thục phi bực bội trong lòng, đang giận dỗi đây mà.
Tống Tương đáp một tiếng, đang định đưa hắn ra cửa5 thì Cảnh Vượng đột nhiên chạy vào báo:
Thế tử, thế tử phi. Liêm, Liêm ca nhi quay về rồi.
Tống Tương đang nghi hoặc bởi Liêm ca nhi có về thì cứ về thôi, đâu cần phải hốt hoảng đến như vậy? Nào ngờ đã thấy Liêm ca nhi chạy huỳnh huỵch vào, miệng còn hô to:
Tỷ, tỷ, có tin tức rồi.
Tin tức gì hả?
Thái giám khom người:
Ngày mai nghỉ săn, hoàng thượng định tổ chức yến tiệc ở Hạc Minh hiên phía tây ngọn núi vào buổi sáng, cần chuẩn bị thực đơn rượu nước, cho nên hạ chỉ cho thế tử phi phụ trách chuẩn bị.
Tống Tương chỉ im lặng một thoáng liền đáp:
Chuyện này vốn do Thục phi nương nương phụ trách, nương nương đã biết chưa?
Vượt cấp giáng chỉ thế này, nàng thì không sao cả, nhưng chắc chắn sẽ khiến An Thục phi khó chịu trong lòng.
Lúc trước nàng không nghĩ tới cách này là vì lý do không đủ. Bây giờ nha hoàn của Đông An hầu phủ lại ngã chết, khuôn mặt thì nát tươm, còn mảnh bản đồ bị đốt dở lại chính là bản đồ mà nha môn của bộ Binh từng đưa ra thảo luận khá lâu, vậy còn chờ gì nữa chứ?
Như vậy rất hay.
Lục Chiêm gật đầu, nói tiếp:
Nhưng nên dùng lý do gì để đi lấy về đây? Chúng ta cũng đâu thể trực tiếp ra mặt được?
Tống Tương cũng không nghĩ ra được cách nào.
Bởi vì chịu trách nhiệm cho yến tiệc ngày mai, cho nên chúng ta vẫn cần phái người đi theo thái giám thì hơn. Để ta tới chỗ mẫu phi, nhờ mẫu phi cho người dẫn theo Hoa Thập đi là được.
Vậy cũng tốt.
Tống Tương nhìn sắc trời, thúc giục Lục Chiêm:
Trời đã tối rồi, chẳng phải chàng cần tới bên phía tây ngọn núi sao? Mau đi đi, tiện thể chàng nhớ để ý tình hình bên đó. Chờ khi các thái giám qua đó, chàng cũng phải để ý vào đấy.
Tống Liêm nghe vậy, lập tức kéo tay Lục Chiêm:
Điền tỷ nhi vẫn còn bên đó. Để đệ đi cùng huynh đi đón muội ấy.
Lục Chiêm vỗ nhẹ đầu thằng bé, rồi cả hai mới cùng xuất phát. Tống Tương cũng đi tới chính điện luôn.
Hôm nay Tấn vương cũng tới bãi săn, Tấn vương phi vừa mới dặn dò thái giám hầu hạ Tấn vương tắm rửa.
Anh nương đi vào thông báo thế tử phi xin gặp, lúc này Tống Tương cũng đã tới trước cửa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.