• 1,012

Chương 416: ĐÓ KHÔNG PHẢI NÀNG TA



Chắc chắn có liên quan.
Tống Tương quay người lại:
Nếu không, chuyện ngoài ý muốn của nha hoàn Đông An hầu phủ sẽ không th8ể nào giải thích được.


Anh nương nghe vậy, rõ ràng vẫn thấy hồ đồ. Nhưng Tống Tương không nói tiếp, bà ta cũng nhẫn3 nhịn không hỏi thêm.

Ánh nến trong phòng thỉnh thoảng lại bùng lên, khiến lòng người cũng có phần không yên.
Sau núi cách nơi đây không xa, các thị vệ có sức khỏe nên không mất bao nhiêu thời gian là có thể tới nơi.
Tống Tương không để ý tới Lục Chiêm thêm nữa, bước ngay ra ngoài:
Phát hiện được gì không?

Tô Mộ vỗ tay, thị vệ liền khiêng một chiếc bao tải từ phía sau tới, đặt xuống đất.
Ngay lập tức trong viện chỉ còn tiếng hít hà.
Trong một thoáng Lục Chiêm vẫn không thể hiểu rõ mọi chuyện trước mặt. Rõ ràng dưới đất là xác của một người phụ nữ, hơn nữa người này còn mặc áo trắng váy xanh…

Đi gọi Liêm ca nhi về đây!
Tống Tương ngồi xuống bên cạnh cái xác, cầm lấy một chiếc đèn lồng rồi bắt đầu quan sát thật tỉ mỉ.

… Tìm đệ làm gì đấy?

Rõ ràng thi thể mặc trang phục giống hệt.

Nếu như ta không đoán sai thì đây chắc hẳn chính là nha hoàn bị rơi xuống vực của Đông An hầu phủ.

Tống Tương cầm đèn lồng đứng dậy. Giọng của nàng không lớn, nhưng cũng đủ khiến người xung quanh chấn động.
Cổ họng của nàng ta bị vỡ nát, rõ ràng là bị người ta giết chết. Sau khi nàng ta rơi xuống vực, chắc đã bị người ta giết chết ngay lập tức.


Tại sao lại có thể như vậy?
Anh nương đã chẳng thể nào kìm được nỗi nghi ngờ của mình:
Vậy cũng có nghĩa là, Đông An hầu phủ và Đàm gia đã lén lút cấu kết với nhau?


Có cấu kết với nhau hay không thì chưa biết, nhưng chúng ta hãy phân tích từ nha hoàn mà Liêm ca nhi đã nhìn thấy trước đã.
Tống Tương nhìn cái xác bị cuộn tròn lại, nói:
Ta nhớ đêm hôm đó, có thái giám tới chuyển lời của mẫu phi cho A Nam, nói là phát hiện buổi chiều có người đốt lửa ở sau núi. Bởi vì có Liêm ca nhi đã nhặt lấy hết những gì có thể nên các thị vệ phát hiện được tro tàn cũng sẽ không quá để tâm, chỉ báo cáo lên một tiếng là thôi.


Mẫu phi dặn dò người dưới xong, chắc chắn tin tức cũng đã lan truyền. Đêm đó chúng ta nổi lửa nướng thịt, vốn dĩ cũng đã có rất nhiều người, giữa chừng cũng có rất nhiều người ngang qua, những ai chưa ngủ chắc chắn đều đã biết tin tức đó.


Anh cô cô cũng ở đây à?

Lục Chiêm vừa đi tham gia tiệc rượu về, thấy Anh nương cũng khá ngạc nhiên, vô thức liếc vào trong phòng.
Anh nương còn chưa kịp nói lý do, ngoài cửa lại có tiếng bước chân dồn dập truyền tới, tiếng của Tô Mộ cũng vọng vào theo:
Thế tử phi!

Lục Chiêm sửng sốt, ngay sau đó cũng ngồi xổm xuống kiểm tra.
Anh nương cũng giật mình, thò người lại gần.
Tống Tương nói tiếp:
Nha hoàn này là nha hoàn của Đông An hầu phủ, còn nha hoàn mặt mày nát tươm mà bọn Tô Mộ tìm thấy hôm trước, chắc hẳn chính là nha hoàn Đông Hỉ đã bị Đàm gia diệt khẩu.

Chiếc bao tải dưới đất hiện rõ hình cơ thể người. Theo miệng túi được mở ra, để lộ một bàn tay trắng bệch, khiến người ta hãi hùng ngay tức thì.
Tô Mộ lau mồ hôi trên trán:
Đúng là không nằm ngoài sự suy đoán của thế tử phi, bọn ta đã tìm thấy cái xác này dưới một gò đất từng bị đào xới qua.


Chuyện này là sao đây?


Với mức độ gấp rút của Đàm gia khi lựa chọn tiêu hủy chứng cứ ngay giữa ban ngày có thể thấy, bọn họ cũng không hề yên tâm về nha hoàn mà họ sai đi tiêu hủy bản đồ. Cách tốt nhất là, diệt khẩu.


Diệt khẩu thì dễ, dù sao cũng chỉ là một người hầu trong nhà. Nhưng khó ở chỗ xử lý cái xác. Bởi vì trước khi xuống núi về kinh, để tránh có người lẻn vào trong đoàn, đi vào kinh thành, trước lúc lên đường sẽ lại có một lần kiểm tra theo danh sách rồi mới được phép rời đi. Cho dù đêm hôm nay bọn họ có thể lừa dối qua được kiểm tra, nhưng đến lúc rời khỏi đây cũng không thể nào né tránh được.


Cho nên từ giờ tới trước lúc quay về, bọn họ bắt buộc phải khiến cho sự biến mất, hay có thể nói là cái chết của nha hoàn kia có được một cái cớ hợp lý.


Nếu phải ứng phó với lần kiểm tra đối chiếu trước khi rời khỏi hành cung, bọn họ nhất định sẽ phải nghĩ cách xử lý cái xác này. Bọn họ sẽ làm như thế nào chứ?
Tô Mộ cũng nảy sinh nghi vấn.

Chỉ cần tạo ra một vụ ngoài ý muốn nữa, để cái chết của ‘Đông Hỉ’ được hợp lý hóa thôi.

Trong viện yên tĩnh một lúc, Hoa Thập bỗng cất lời:
Nếu đều phải giết chết nàng ta, vậy tại sao bọn họ không tìm cơ hội rồi đẩy luôn nàng ta xuống chứ?

Lục Chiêm có hơi do dự:
Đừng có dọa đệ ấy…

Không để Lục Chiêm nói xong, Tống Liêm đã thò người lại gần, chỉ nhìn một cái, thằng bé đã nói ngay:
Không phải! Đây căn bản không phải là nàng ta!

Một câu nói nhưng lại khiến tất cả mọi người đều giật mình ngã ngửa.

Theo lý thì đúng là như vậy.
Anh nương nhìn Hoa Thập:
Nhưng bọn họ vẫn lựa chọn cách vòng vo như thế, chỉ có thể nói là vì bọn họ không còn kịp nữa. Mà điều này cũng càng chứng tỏ rằng, chuyện mà bọn họ ẩn giấu không hề đơn giản.

Bà ta lại nhìn sang Tống Tương:
Chủ mưu của vụ án mười tám năm trước, đã suy đoán ra được là người cực kỳ am hiểu chuyện trong chốn hậu cung. Mà các đại thần theo tới chuyến này, về cơ bản đều phù hợp với điều kiện. Hung thủ đã giết Đông Hỉ diệt khẩu, có vẻ không thể nào không có liên quan tới người mà chúng ta muốn tìm rồi.


Đúng thế.

Lục Chiêm hỏi lại:
Tại sao có thể không phải là nàng ta được? Nếu không phải, thế nàng ta là ai chứ? Đệ hãy nhìn lại thật kỹ đi. Trang phục trên người nàng ta giống hệt của nha hoàn mà đệ nhìn thấy hôm trước mà.

Tống Liêm nói giọng rất chắc chắn:
Chắc chắn không phải! Nha hoàn hôm đó có môi mỏng, còn nhà hoàn này thì môi dày, hơn nữa trên mặt người này không có nốt ruồi, cho dù có thể nhìn nhầm cái khác, nhưng cái này thì đệ không thể nhầm được đúng không?


Vậy đây có thể là ai?

Lục Chiêm cau mày, đứng dậy:
Đúng là cổ họng bị vỡ nát. Cho nên chuyện của Đông An hầu phủ thật sự không phải là chuyện ngẫu nhiên.

Tống Tương nhìn về phía hắn:
Bọn họ dám diệt khẩu, chính là vì dám chắc sẽ có chuyện như thế xảy ra. Nha hoàn của Đông An hầu phủ đều nói là chính bản thân Nghênh Xuân trượt chân ngã xuống, đâu biết liệu có phải là do người nào trong số đó đã đẩy nàng ta xuống hay không?


Bố trí xong xuôi chuyện này, chờ Nghênh Xuân ngã xuống rồi, hung thủ chờ sẵn dưới đó sẽ lập tức giết chết nàng ta, cũng như thay đổi trang phục của nàng ta với của Đông Hỉ đã được khiêng tới đó trước đấy. Đông Hỉ sau khi đã bị làm nát mặt nghiễm nhiên biến thành Nghênh Xuân rồi bị các thị vệ tìm ra, khiêng lên núi. Từ đó hung thủ sẽ không cần lo lắng bị Đông Hỉ làm lộ bí mật của chính mình, cũng không cần lo lắng chẳng may Đông Hỉ sẽ bị người ta nhận ra.

Tống Tương vừa nói xong, tiếng của Tống Liêm cũng truyền tới từ chỗ cửa.
Thằng bé vừa nói vừa đi vào trong viện, nhưng vừa nhìn thấy cái xác trong bao tải, nó đã nhảy dựng lên:
Đó là cái gì vậy?

Tống Tương mới bảo:
Đệ xem xem người này có phải là nha hoàn đã đốt giấy mà đệ nhìn thấy lúc trước không?

Anh nươ6ng lẳng lặng tính thời gian. Bởi vì tò mò hướng phát triển của câu chuyện mà bà ta thà rằng ở lại đây cũng muốn biết được kế5t quả cuối cùng.
Không biết đã uống hết mấy chén trà, cũng không nhớ đã thay mấy cây nến, ngoài cửa mới có tiếng bước chân vọng vào.
Hai người đều giật mình, cùng đứng ngay dậy, nhưng tiếp theo đó, một tiếng
thế tử
truyền tới, lại khiến hai người họ bình tĩnh trở lại.
Tống Tương lại nhìn xuống đất, ngoài những gì Anh nương vừa nói, kiếp nạn mà nàng và Lục Chiêm gặp phải ở bãi săn kiếp trước, tuyệt đối không phải xảy ra một cách vô cơ. Liệu nó có liên quan tới nhóm người lần này hay không, thực sự rất khó nói.

Nhưng nếu đã xảy ra một chuyện quái dị như vậy rồi, cuối cùng cũng đã chứng minh là nó không hề đơn giản, tất nhiên bọn họ không thể bỏ qua.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cung Đấu Không Bằng Về Vườn.