Chương 419: TRẪM CÓ HƠI MỆT
-
Cung Đấu Không Bằng Về Vườn
- Thanh Đồng Tuệ
- 1529 chữ
- 2022-03-07 03:01:40
Tấn vương phi vừa dứt lời, lập tức có người đứng bên cạnh chạy tới sườn tây bẩm báo với hoàng đế.
Bên kia, sau khi nghe đượ8c lời bẩm báo của Anh nương, hoàng đế đã chờ đợi giờ khắc này từ lâu. Lúc thị vệ vừa mang theo tin tức tới, ngài ấy đã nhìn về phí3a Đàm Tương đang ngồi cách đó không xa, ngài nói:
Mọi người ăn uống thế nào rồi?
Theo sát ngay phía sau chính là một nhà ba người Đàm Tương. Bị thị vệ đi theo hai bên áp giải, trông bọn họ hoảng hốt không yên.
Ở cuối cùng chính là các vị tướng lĩnh còn lại, trông những người này có vẻ vẫn đang rất giật mình, thỉnh thoảng lại nhìn về phía trước, rồi sau đó lại nhìn sang đồng bạn ở hai bên, giống như là bọn họ đều đang kìm nén rất nhiều nghi hoặc ở trong lòng, chỉ hận không thể lập tức trút ra hết.
Nàng thật sự cho rằng chỉ đơn giản là chết mất hai nha hoàn mà thôi sao?
Hoàng đế để tay sau lưng, đi tới giữa điện, bỗng quay phắt người lại, tức giận nhìn Du phi:
Nàng cũng không nghĩ thử xem, nha hoàn kiểu gì mà cần tới thủ đoạn như vậy để giết chết người trong hành cung này?
Chuyện cũng đã xử lý xong xuôi, muội mau quay về chăm sóc Thục phi đi. Xin nương nương cứ yên tâm dưỡng sức, có bọn ta ở đây, mấy chuyện lặt vặt thế này không cần làm phiền nương nương.
Tần vương phi nhớ tới lý do
bị ốm
của Thục phi, không khỏi cảm thấy lời quan tâm của Tấn vương phi chói tai vô cùng. Song nàng ta cũng không thể nói cái gì, chỉ đành gật đầu, đi theo Tần vương rời đi.
Hán vương liếc nhìn người của Tần vương phủ rồi cũng đi luôn.
Quay về cung thôi. Tiếp theo không có chuyện của chúng ta nữa rồi.
Nhìn dáng vẻ này đã không cần hỏi nhiều, hẳn là đã thẩm vấn qua rồi.
Lục Chiêm vội vã bước tới bên cạnh Tống Tương:
Thế nào rồi? Chuyện là thế nào? Tại sao đột nhiên đã thẩm vấn vậy?
Theo hành trình đã định sẵn từ trước, ít nhất còn ba ngày ở bãi săn, nhưng ba ngày tiếp theo này, có lẽ hoàng đế sẽ đưa ra một vài chỉ lệnh tùy ý, nhằm kiểm tra năng lực của mọi người.
Trên bàn cơm, hai người vừa ăn vừa nói chuyện. Uống cạn ba chén rồi, tin hoàng đế muốn khai thẩm ở bên sườn tây cũng đã truyền tới. Hai người đặt chén rượu xuống, lập tức chạy ra khỏi cửa.
Tới Hạc Minh hiên, nơi tổ chức yến tiệc, Lục Chiêm thấy ngay Tống Tương cùng với Tấn vương phi dẫn theo các nữ quyến đứng ở ngoài cửa. Còn bên trong điện đã có người đi ra. Lục Chiêm vừa định mở miệng hỏi chuyện thì thấy hoàng đế đã đi ra, bên cạnh có Nam Bình hầu và Tôn Mặc cùng với các vị trọng thần.
Hoàng đế nghiêm mặt, không hề có một chút ôn hòa.
Vốn dĩ mọi người đều đang suy đoán xem mấy ngày tiếp theo hoàng đế có thể sẽ làm gì ở bãi săn. Nhưng xảy ra chuyện như vậy, mọi suy đoán đều phải dẹp sang một bên.
Bởi vì Tống Tương là người tiếp xúc nhiều nhất với vụ án, nên đến buổi chiều, cung Chiêu Dương không ngừng có khách tới chơi. Đương nhiên, Tống Tương và Tấn vương phi cũng đã được mời tới công đường đối chất, ngoài ra còn có cả Đông An hầu phu nhân.
Nam Bình hầu nhìn quanh một lượt, thấy 9mọi người hầu hết đều đã buông chén đặt đũa, bèn mở miệng:
Khấu tạ hoàng thượng đã ban yến, chúng thần đều đã cơm no rượu say rồi6 ạ.
Nếu đều đã ăn no, vậy cho dọn bàn rượu đi, giờ hãy bàn về một chuyện chính sự.
Hoàng đế chống tay trên đùi, nhìn xu5ống phía dưới:
Phía sau núi mới xảy ra chuyện, hai canh giờ trước, thị vệ của cung Chiêu Dương phát hiện ra một xác nữ ở dưới chân núi. Đưa cả người lẫn cái xác vào đi.
Tấn vương phi nói với vợ chồng Tống Tương, sau đó bước xuống thềm đá.
Tống Tương cùng với Lục Chiêm, Tiêu Trăn Sơn nhìn nhau, cũng đi theo.
Hán vương chắp tay:
Vừa rồi đệ đệ đang dùng thiện ở chỗ mẫu phi, nghe các cung nhân nói lại. Mẫu phi bèn sai đệ tới xem thế nào.
Tấn vương phi lại nhìn sang Tần vương phi vẫn còn chưa hết sợ hãi:
Thục phi không khỏe, chuyện xảy ra lại quá đột ngột, ta cũng không tiện làm phiền nương nương nghỉ ngơi, bèn bẩm báo thẳng với hoàng thượng.
Trên công đường, Đàm Tương vẫn luôn không chịu thừa nhận mình giết người, còn Đàm phu nhân thì luôn nói vòng vo, chỉ có Đàm tiểu thư ngơ ngác quỳ phía sau cha mẹ mình, nước mắt chưa có lúc nào ngừng rơi.
Đến tận lúc trời tối Tống Tương mới rời khỏi đó. Nhưng nàng đã đứng ngoài cửa, chờ cho tới khi Hồ Tiêu hạ lệnh áp giải Đàm tiểu thư và cha mẹ nàng ta đi giam cách nhau ra, mới rời đi.
Nghe nhắc tới xác người, tất cả những người đang có mặt, cho dù là có uống rượu hay không, đều giật mình nhìn qua. Chờ đến khi xác chết được khiêng tới, hiện rõ trước mắt, tiếp đó lại nhìn thấy mẹ con Đàm gia đi theo phía sau, các vị tướng quân đang có mặt tức thì giật mình tới nỗi không dám thở mạnh.
Lục Chiêm bị Tống Tương sai người về báo tự ăn cơm một mình, bèn dứt khoát tới phòng của Tiêu Trăn Sơn uống rượu.
Đều đã bắt được tận tay rồi, còn không thẩm vấn thì định để tới khi nào?
Tấn vương phi đáp lại câu hỏi của hắn, sau đó đánh mắt ra hiệu cho Cảnh Thái:
Gọi người đi theo xem thế nào. Hoàng thượng đã giao cho ai thẩm vấn vụ án này? Có tiến triển gì thì lập tức tới nói cho ta biết.
Thấy Cảnh Thái đã rời đi, bà ấy mới lại nhìn sang Tần vương Hán vương vẫn đang không hiểu ra sao:
Tả quân đô đốc phủ thiêm sự Đàm Tương bị nghi ngờ có liên quan tới vụ giết người, trước đó bị thị vệ của tức phụ Chiêm nhi bắt tận tay. Hoàng thượng đã cho thẩm vấn, vẫn kinh động tới hai ngươi rồi ư?
Hoàng đế rời khỏi Hạc Minh hiên, đi được nửa chừng thì hạ lệnh dọn dẹp một cung điện để làm công đường. Chuyến đi lần này không có người của Đại Lý Tự đi theo, nhưng Hồ Tiêu chưởng quản viện Đô Sát cùng với thượng thư bộ Binh Lâu Chiêu đều có mặt, cho nên hoàng đế hạ chỉ cho hai người này cùng chủ trì việc thẩm vấn, đồng thời còn cho hai vị Đại học sĩ là Dương Dĩnh cùng Thẩm Nghi Quân hỗ trợ.
Đột ngột xảy ra chuyện như vậy, bầu không khí ở trên núi cũng trở nên căng thẳng vô cùng. Nếu nói lúc trước chuyện nha hoàn của Đông An hầu phủ rơi xuống vực còn chưa đủ để khiến các vị quyền quý lo lắng. Vậy thì vụ án lần này dính dáng tới tướng lĩnh trong triều, chắc chắn đủ để khiến mọi người đều ngồi xuống suy ngẫm kỹ càng.
Hôm nay vừa hay là ngày Du phi chịu trách nhiệm coi sóc sự vụ, thấy hoàng đế âm trầm mặt suốt cả buổi chiều, bà ta cũng không dám đi vào quấy rầy.
Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng ném tấu chương lạch cạch trên ngự án, bà ta mới đứng dậy khỏi giường sưởi, rót lấy một chén trà nóng, bưng tới bên cạnh hoàng đế:
Hoàng thượng bớt giận, thủ đoạn giấu giếm đó chắc chắn không đơn giản. Nhưng suy cho cùng cũng chỉ chết mất mấy người hầu, chắc hẳn cũng không thể nào liên quan tới triều đình được.
Cho tới trước mắt thì người xuất hiện cũng như có nhiều hành động nhất chính là Đàm phu nhân. Bất kể bà ta có phải chủ mưu hay không thì nhất định bà ta cũng là một trong những người biết nhiều bí mật nhất. Nhưng con người này rõ ràng không phải là người đơn giản. Đàm Tương thà chết không nhận tội, mà Đàm tiểu thư có vẻ sẽ càng dễ moi ra được tin tức gì đó. Và nàng cũng tin rằng, chắc chắn Đàm tiểu thư biết chút gì đó.
Bên phía cung Chiêu Dương, tạm thời không nhắc tới Tống Tương và Tấn vương phi đều đang chờ kết quả thẩm vấn.
Du phi sững sờ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.