Chương 418: BẨM BÁO VỚI HOÀNG THƯỢNG ĐI
-
Cung Đấu Không Bằng Về Vườn
- Thanh Đồng Tuệ
- 1600 chữ
- 2022-03-04 09:31:29
Có mấy vị phu nhân vô thức nhìn theo, nhưng khi thấy Tống Tương nghiêm mặt lại, bọn họ cũng dần dần im lặng, thôi nói cư8ời, bắt đầu tập trung tinh thần quan sát.
Các vị phu nhân ngồi xung quanh thấy thế, cũng không khỏi để tâm.
Đã xảy ra chuyện gì ư?
Hồ phu nhân nghe tới đây, lại nhìn sang Tống Tương vẫn bình tĩnh từ đầu tới giờ, bỗng đầu óc cũng hiểu ra:
Nếu đây mới là nha hoàn bên cạnh Đông An hầu phu nhân, vậy thì cái xác hôm trước chắc chắn là do có người làm giả. Vậy cái xác đó là của ai? Và ai đã làm gì?
Thật đúng là khiến người ta thấy khó hiểu. Cũng may các nhà trong hành cung đều có người ở đây, vừa hay có thể làm phiền các vị phu nhân đi kiểm tra xem, rốt cục là nhà ai có người mất tích? Có người mất tích thì tại sao lại không báo cáo?
Cuối cùng Dương phu nhân đã lên tiếng hỏi đầu tiên.
Tống Tương nhìn quanh9 một lượt:
Vừa nãy các thị vệ lại phát hiện ra một xác nữ ở dưới chân núi phía đằng sau.
Tống Tương và Tấn vương phi cùng nhìn về phía Đàm phu nhân, song cũng không nói gì.
Đàm phu nhân hít sâu:
Ta cũng không rõ có phải là nha đầu ấy không. Nhưng, nha hoàn ấy của nhà chúng ta, đúng là đã mất tích mấy ngày.
Các thị vệ đã đưa thi thể tới Long Tuyền các ở gần đó. Nơi này có ba gian nhà, bởi vì là nơi để uống trà nghỉ ngơi nên bên ngoài tòa nhà có cả lầu lộ thiên, vừa hay có thể làm nơi đặt cái xác.
Cái xác vẫn được nhét trong bao tải, các vị nữ quyến nhìn thấy từ lúc còn cách khá xa, cho nên đều dừng bước, hơn nữa đều sợ hãi ra mặt.
Giữa những tiếng hét sợ hãi, một giọng nói hãi hùng vang lên, Đông An hầu phu nhân trợn to mắt trông như sắp chết ngất vậy:
Không phải là nó đã bị mang đi chôn từ lâu rồi ư? Tại sao lại ở đây được?
Tiếng hô của bà ta ngay lập tức át đi hết những âm thanh khác, tất cả mọi người đều đã nghe thấy rõ câu nói của bà ta, có vẻ cũng không còn sợ hãi nữa. Mọi người đều buông bàn tay đang che mặt mình xuống, có người gan lớn, lại có thừa chính khí, ví dụ như Hồ phu nhân, cũng đã bước tới bên cạnh cái xác.
Anh nương nhìn xuống đất:
Đàm tiểu thư không hề đi ra, người đi ra chỉ là một nha hoàn tên Kim Đông Hỉ của quý phủ. Nhưng trùng hợp thay, nha hoàn đó lại có khí chất rất xuất chúng, không chỉ là khí chất mà ngay cả cử chỉ cũng có thể nói là rất mẫu mực. Bây giờ nhìn lại, ngay cả dáng vẻ cũng có mấy phần tương tự với lệnh thiên kim. Ngoài những điểm này, ngay cả trang phục của cái xác dưới đất trông cũng hơi quen mắt.
Đàm phu nhân mím chặt đôi môi, nhất thời cũng không nói thêm câu nào.
Tấn vương phi đứng dậy.
Tống Tương gật dầu, đi ở đằng trước.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía hai người đó, nhưng rất nhanh đã có người ngạc nhiên hô lên:
Đây, đây không phải là người của Đàm gia ư?
Người vừa nói là Nam Bình hầu phu nhân. Mấy ngày nay bà ta vẫn thường đi cùng với Đàm phu nhân. Bởi vậy lúc này, bà ta đã giật mình trợn trừng mắt nhìn hai người đang quỳ dưới đất, rồi lại quay đầu lại nhìn Đàm phu nhân đã chẳng thế nói nổi một câu.
Dương phu nhân đã có nghi ngờ từ trước, xem đến đây cũng cau mày, cất lời:
Y phục mặc trên người cái xác này, ta liếc qua cũng thấy có hơi quen mắt. Đàm phu nhân, hôm mà phu nhân uống trà ở chỗ ta, nha hoàn đi theo bên cạnh phu nhân, hình như cũng mặc bộ này thì phải.
Nói tới đây, Dương phu nhân ngẩng đầu lên ngay:
Người bị coi là nha hoàn của Triệu gia rồi được đưa lên hôm trước, chẳng lẽ là nha hoàn của Đàm gia?
Nói tới đây, bà ta đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Tống Tương:
Xin hỏi thế tử phi, thị vệ của thế tử phi làm thế nào mà phát hiện ra cái xác? Ta căn bản không dám tin rằng Đông Hỉ đã chết. Mấy ngày nay ta vẫn luôn cho người âm thầm đi tìm nha đầu ấy.
Nói được nửa chừng, mắt bà ta đã đỏ hoe, vẻ mặt đau đớn, trông giống hệt một người chủ nhân lo lắng cho đầy tớ của mình, bởi vì quá giật mình, sợ hãi nên giờ mới hoàn hồn.
Đàm tiểu thư hoảng hốt một thoáng, run run môi nhìn Đàm phu nhân.
Đàm phu nhân im lặng đứng đó, sau lại mỉm cười nhìn Anh nương:
Đại nhân chắc là nhớ nhầm rồi. Đêm qua khi đại nhân tới kiểm tra đối chiếu danh sách, tiểu nữ không hề đi ra.
Anh nương nói rồi, ánh mắt lại lướt qua Đàm tiểu thư đang đứng phía sau Đàm phu nhân, rồi mới nói tiếp:
Đàm tiểu thư thì nô tỳ mới chỉ gặp một lần, không biết sao lại trông có hơi quen mắt. Có phải là nô tỳ đã từng gặp tiểu thư ở đâu chăng?
Mọi người còn chưa kịp suy nghĩ thì đã bị kéo sự chú ý về phía Đàm tiểu thư.
Nếu không phải Tống Tương đã biết rõ nguyên nhân hậu quả, thì tám chín phần mười cũng sẽ ngơ ngác sau khi nghe những lời vừa rồi của Đàm phu nhân.
Nhưng cho dù Kim Đông Hỉ có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bị người ngoài giết chết, nhưng không có lý nào bà ta lại phải che giấu sự thật, hơn nữa còn cho con gái của mình đứng ra đóng giả khi bọn họ tới kiểm tra.
Tống Tương giơ hai tay ra đỡ lấy bà ta:
Đàm phu nhân chớ có nóng vội, ta nghe thái giám vừa nói, thị vệ vô tình phát hiện ra có người đào đất ở sau núi, tò mò đi xem nên mới phát hiện được. Bởi vì chuyện này có tính chất nghiêm trọng, người đào đất cũng đã bị thị vệ mang về, phu nhân nếu có nghi vấn thì cứ việc hỏi thẳng bọn họ.
Nói rồi nàng nhìn ra ngoài phòng, vỗ tay mấy cái, Tô Mộ dẫn theo thị vệ áp giải hai người đi tới.
Bà chắc chắn không?
Hồ phu nhân hỏi lại Đông An hầu phu nhân.
Sao lại không chắc chắn? Nha đầu đó chính là nô tỳ hầu hạ ta mà.
Đông An hầu phu nhân run rẩy mặt mày:
Đây chính là nó mà, vậy chuyện này là sao?
Tấn vương phi bèn nói:
Đưa cái xác tới gần đây chút, để cho các vị phu nhân xem có nhận ra không.
Các thái giám vâng lệnh, khiêng cái xác tới, mở miệng bao tải.
Khuôn mặt của cái xác vừa hay ngửa lên trên, thậm chí ngay cả tóc cũng đều vén sang một bên, khuôn mặt trắng bệch cùng với đôi mắt khép hờ tức thì khiến cho các vị phu nhân giật mình hét ầm lên.
Đây, đây chẳng phải là nha đầu Nghênh Xuân sao?
Xác chết ở đâu? Nhân lúc mọi người đều có mặt, chúng ta cùng đi qua xem xem.
Nói rồi, vương phi ngoái đầu nhìn về phía Đông An hầu phu nhân:
Phu nhân thấy thế nào?
Đúng đấy, chuyện này là sao?
Tấn vương phi nhìn xung quanh, cuối cùng dừng ánh mắt ở trên khuôn mặt Đàm phu nhân:
Nếu đây là Nghênh Xuân của Đông An hầu phủ, vậy người mặc trang phục của nha hoàn Đông An hầu phủ hôm đó, lại là ai chứ? Vì sao thị vệ lại tìm thấy xác của nàng ta ở dưới chân núi? Bây giờ nghĩ kỹ lại thì, lúc đó khuôn mặt của nha đầu đấy bị ngã nát, có phải là có vẻ dị thường không?
Trong đám người đã không còn ai lên tiếng nữa.
Tiếng nói chuyện tro6ng phòng tắt ngay tức thì, thậm chí có nhiều người còn giật mình hít hà.
Trong hành cung có xác nữ từ đâu ra?
5 Dương phu nhân nhìn sang hai bên:
Có nhà nào bị mất người không?
Chắc là không đâu?
Hồ phu nhân nghe vậy, nhìn ngay xung quanh:
Chẳng phải chỉ có nha hoàn của Đông An hầu phủ bị rơi xuống vực sao? Hơn nữa cũng đã tìm thấy xác rồi.
Tấn vương phi nhìn ngay sang chỗ Đàm phu nhân đang vô thức siết chặt hai tay để trên đầu gối, rồi nói:
Nếu là phát hiện xác chết trong hành cung, vậy tất nhiên cũng chỉ có thể là người trong này.
Tấn vương phi chỉ điểm danh một mình mình, khiến Đông An hầu phu nhân ngơ ngác, song bà ta cũng chẳng thể từ chối được.
Vương phi nói đúng… Chắc chắn là người trên núi chúng ta, không biết xảy ra chuyện gì nữa, chắc chắn phải đi xem thế nào rồi.
Cho người dẫn đường.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.