• 1,012

Chương 422: CÒN CÓ AI DÁM GÂY XÍCH MÍCH?


Tống Liêm vồ hụt người, quay lại cung Diên Chiêu thì Tống Tương cũng đã trở về phòng, bèn đi tìm Thẩm Lịch.

Vừa đi qua8 lối rẽ, suýt nữa thì cậu va phải người khác. Thấy người kia là Tiêu Trăn Sơn, cậu đứng lại nói:
Tiểu hầu gia không tới bãi 3săn ư? Sao giờ đã về rồi?

Hán vương bị thương không nặng là thật, chẳng qua là cánh tay bị sượt một đường máu, nhưng khi Lục Chiêm nhặt lấy mũi tên còn dính máu thì lại giống như là đang nhìn thấy ma quỷ.

Trên mũi tên khắc tên của ai?


Đang yên đang lành5 sao lại có tên bay lạc chứ?


Chắc là đứng gần quá thôi.
Tiêu Trăn Sơn đáp một câu nhẹ bẫng.
Hán vương ngồi dưới gốc cây, nhìn về phía Lục Chiêm, trong mắt chất đầy nghi hoặc, đồng thời cũng đã cảm nhận được sự khác thường.
Lục Chiêm không trả lời, chỉ cúi đầu nhìn lại mũi tên, một lát sau mới hỏi:
Ngũ thúc có kẻ thù gì không?

Lục Sưởng chính là tên của Tần vương. Nếu trên mũi tên khắc tên của người khác cũng thôi, nhưng người đời đều biết ba vị hoàng tử đều đang tranh giành vị trí thái tử, giờ trên mũi tên khắc Lục Sưởng, điều đó có nghĩa là gì còn cần phải nói thêm nữa sao?
Mà thủ đoạn này, trông quen mắt biết bao.

Mới đi khỏi đây không lâu.

Nửa canh giờ trước Lục Chiêm và Tần vương đi ngang qua nhau trong khu rừng nhỏ phía trước. Tần vương quyết muốn phân cao thấp với hắn, cho nên chỉ chào hỏi một tiếng liền đánh ngựa đi luôn. Lúc hắn chạy tới đây, vừa hay nghe được đám thị vệ của Hán vương giật mình hô to. Nhưng chẳng ai ngờ được, mũi tên làm bị thương Hán vương mà hắn nhặt được, lại là một mũi tên như vậy.
Hán vương sẵng giọng:
Mũi tên đó vì sao lại bắn về phía ta, ít nhất ta cũng phải hỏi huynh ấy một câu chứ?


Bây giờ Ngũ thúc đang tức giận rồi đi qua đó, nếu như Tứ thúc thề thốt phủ nhận, hoặc căn bản không phải do thúc ấy bắn ra, vậy hai người sao tránh được việc sẽ nảy sinh tranh chấp?

Lục Chiêm mới lại nói tiếp:
Tuy rằng ta biết thời điểm ta đi ngang qua hơi trùng hợp, nhưng ta vẫn muốn nói một câu thế này, càng trùng hợp lại càng mờ ám. Rõ ràng có người đang âm thầm ly gián. Mà Ngũ thúc là người khôn ngoan, xin thúc hãy nghĩ lại cho kỹ đã.

Kiếp trước, mũi tên này khắc tên của hắn, bắn thẳng về phía hoàng đế, còn lần này lại khắc tên của Tần vương bắn về phía Hán vương. Cái thủ đoạn này, hoàn toàn không hề có sự khác biệt.
Tuyến đường mà Tần vương đi không phải chỉ một mình hắn biết. Mũi tên này bắn ra trùng hợp như vậy, không riêng Tần vương có hiềm nghi rất rõ mà ngay cả hắn là người đi ngang qua cũng không tránh được liên quan.

Lên ngựa!


Vì sao huynh ấy lại muốn giở thủ đoạn này?

Hán vương lẩm bẩm, nhìn mũi tên trên tay rồi lại nắm chặt nó, sau đó quay người lại nhìn Lục Chiêm:
Huynh ấy đâu?

Tiêu Trăn Sơn chưa từng tiếp xúc nhiều với thằng bé, nhìn nó chỉ thiếu điều viết thẳng hai chữ
khổ sở
lên mặt, trong lòng cũng có chút không đành lòng, mới suy tư một hồi nói:
Mang theo ngươi cũng được, nhưng ngươi không được đòi đi vào trong bãi săn, chỉ được đứng ở ngoài thôi.


Ta cam đoan sẽ nghe lời.

Hán vương chống đầu gối đứng dậy:
Ta không có cạnh tranh lợi ích với ai, sao lại có kẻ thù được?

Thấy vẻ mặt Lục Chiêm khá là phức tạp, Hán vương bèn cầm lấy mũi tên tự mình xem. Nhưng ngay khi nhìn thấy cái tên khắc trên đó, hắn ta cũng sững sờ.

Lục Sưởng?

Lục Chiêm không nói gì. Thấy Hán vương giật mình khiếp sợ như vậy, hắn càng nhíu mày chặt hơn.
Lục Chiêm hỏi tiếp:
Ngũ thúc có từng nghĩ tới việc, giả sử bây giờ Tứ thúc thực sự có ý kiến với Ngũ thúc, vậy Tứ thúc cho người khác ra tay có phải là hay hơn không?

Hán vương dừng lại.
Lục Chiêm giơ tay lên, ý bảo thị vệ của mình lùi lại.

Là ngươi cũng không có gì kỳ quái. Dù sao ngươi là thế tử của Tấn vương phủ. Mà trong mắt những người xuất thân là hoàng đích tử như các ngươi, lẽ nào ta không phải một trong số những người mà ngươi muốn đề phòng sao?


Tuy rằng ta không biết săn bắn, nhưng ta có thể giúp mọi người trông đống thú săn được mà. Chẳng mấy khi có cơ hội tới bãi săn, kết quả ngay cả bãi săn trông như thế nào ta cũng không biết, đúng là quá đáng tiếc, đến lúc về cũng không biết khoác lác với người ta thế nào.

Tống Liêm thở dài thườn thượt, đôi vai cũng rũ cả xuống.
Đôi mắt Hán vương sâu thẳm tựa như đầm nước sâu không thấy đáy. Mỗi một chữ thốt ra lại tựa như một nhát dao, đâm thẳng vào trong lòng Lục Chiêm.
Lục Chiêm nắm chặt chuôi kiếm của mình, trầm mặc. Trọng Hoa mang theo thị vệ xông tới.
Hán vương liếc nhìn bọn họ rồi lại nhìn Lục Chiêm.

Ngũ thúc cho rằng sẽ là ta sao?

Lục Chiêm cầm kiếm đi tới:
Đúng như lời Ngũ thúc vừa nói, có mũi tên này rồi, Tứ thúc không hề có lí do gì để chối cãi được. Nếu thúc ấy thực sự muốn giết người, lẽ nào cũng không biết làm gì che giấu ư?

Hán vương ngồi yên trên lưng ngựa, một lát sau thì nhảy xuống, bước tới trước mặt Lục Chiêm:
Vừa nãy chỉ có ngươi và Lục Sưởng đi ngang qua đây, ngươi nói không phải huynh ấy, chẳng lẽ ngươi muốn ta nghi ngờ ngươi sao?

Tiêu Trăn Sơn đáp:
Hán vương điện hạ bị thương, thế tử bảo ta quay về đón thái y tới.


Bị thương? Có nghiêm trọng không? Tỷ phu của ta có bị sao không?


Tỷ phu ngươi không sao cả. Hán vương cũng k6hông bị thương nặng, chẳng qua có mũi tên sượt qua cánh tay ngài ấy, bị thương ngoài da mà thôi.


Lẽ nào để tránh xảy ra tranh chấp, ta phải chọn cách không đi tìm huynh ấy ư? Rõ ràng trên mũi tên có khắc tên của huynh ấy, sao có thể có chỗ cho huynh ấy chống chế nữa?

Hán vương nói xong liền kéo dây cương quay đầu ngựa lại.
Tống Liêm nghe theo răm rắp.
Bên phía bãi săn lại không hề nhẹ nhàng như lời Tiêu Trăn Sơn kể. Không những không nhẹ nhàng, hơn nữa còn rất áp lực.
Hán vương nghe xong, mang theo thị vệ đi tới chỗ để ngựa, sau đó lên ngựa quay người lại.
Lục Chiêm cũng quay lại:
Ngũ thúc định đi tìm Tứ thúc để đối chất sao?

Tiêu Trăn Sơn vừa đi vừa bảo:
Vậy ngươi cho người quay về nói với tỷ của ngươi một tiếng, sau đó đi theo ta.


Được ạ!

Tống Liêm ồ một tiếng, quan sát hắn ta một lượt, rồi mới cũng chạy theo:
Ta có thể đi theo tiểu hầu gia tới bãi săn không?


Đâu thể được? Ngươi cũng đâu biết săn bắn.


Nói như Ngũ thúc thì có phải ta cũng có thể nghi ngờ ngược lại rằng, đây là khổ nhục kế của Ngũ thúc chăng?

Lục Chiêm liên tiếp phản bác, Hán vương tức thì nghiêm mặt lại.
Kiếp trước mục đích của kẻ muốn vu oan cho hắn cũng đã rất rõ ràng, bọn chúng rõ ràng là muốn trừ khử thế lực của hoàng tử.

Kiếp trước vặn ngã Tấn vương phủ, tiếp đến chắc hẳn sẽ là Tần vương và Hán vương. Còn kiếp này, bọn họ chẳng thể nào tìm được sơ hở để ra tay với Tấn vương phủ, cho nên giờ mới chuyển mũi dùi về phía hai vị hoàng thứ tử.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cung Đấu Không Bằng Về Vườn.