Chương 423: VÔ THỨC TIN TƯỞNG HẮN
-
Cung Đấu Không Bằng Về Vườn
- Thanh Đồng Tuệ
- 1575 chữ
- 2022-03-11 03:01:35
Hán vương nhìn về phía sâu trong cánh rừng, trầm tư không nói.
Một lúc lâu sau hắn ta mới ngoái đầu lại:
Người bình thường chắc hẳn 8sẽ không loại trừ Tần vương ra nhanh như vậy, làm sao mà ngươi lại nhìn thấu được chuyện này?
Con nít con nôi mà mắt cũng tinh đấy nhỉ.
Lục Chiêm lườm thằng bé, nhưng cũng không nói gì thêm.
Sau khi vết thương được băng bó xong, Hán vương cũng không tiếp tục đi sâu vào trong rừng mà là gọi thị vệ tập trung lại, quay về hành cung luôn.
Lục Chiêm chỉ nhìn qua là biết thằng nhóc này giở quỷ kế, nhưng cũng lười xử lý, mà là quay sang bảo thái y tới xem vết thương cho Hán vương trước đã.
Miệng vết thương có hơi dài, bởi vì tốc độ mũi tên rất nhanh nên lớp da ở quanh miệng vết thương bị xốc cả ra. Thái y ngồi xổm xuống rửa sạch vết thương rồi bôi thuốc.
Thị vệ cất tiếng, xen ngang cuộc trò chuyện. Hai chú cháu nhìn về phía con đường đi tới đây, đúng là đã thấy Tiêu Trăn Sơn dẫn theo thái y đang vội vã chạy tới, và đằng sau hắn ta lại còn dắt theo một Tống Liêm.
Sao Liêm ca nhi cũng tới đây?
Du phi nhìn thấy cái tên khắc trên thân mũi tên, tức thì đơ người:
Đây là có ý gì? Lão Tứ bắn tên làm con bị thương?
Mẫu phi cảm thấy Tứ ca sẽ làm như vậy sao?
Trên đường đi, hắn mới hỏi:
Có phải tỷ tỷ của đệ bảo đệ tới đây không?
Làm gì có, tỷ ấy còn chưa biết gì đâu.
Bất kể là ai ra tay, nhưng chắc chắn là có người muốn lấy mạng con. Tại sao con lại đi loại trừ người này người nọ rồi?
Du phi thở hổn hển, bực bội cầm lấy tay Hán vương.
Kết quả đi đến giữa đường, nó gào nó khóc nó kêu là ta lừa nó, chắc chắn không phải Hán vương điện hạ bị thương, mà là đệ bị thương. Nó cứ nhất quyết đòi đi vào cùng để nhìn tận mắt, nếu không nó sẽ quay về mách với tỷ của nó.
Ta cũng bó tay, đành phải cho nó đi vào theo, rửa sạch oan khuất cho ta.
Du phi sững sờ.
Hán vương nghiêm mặt:
Mũi tên này chắc chắn không phải do huynh ấy bắn, mà là có người đứng sau lưng muốn châm ngòi ly gián.
Nếu không loại trừ trước thì sẽ khó mà tìm ra được hung thủ thật sự. Vậy chẳng phải đã đúng với ý của kẻ địch sao?
Hán vương nhìn cánh tay của mình, lại gọi thị vệ vào:
Đi hỏi thăm thử xem bên phía Tần vương có phát hiện bị thiếu mũi tên không? Ngoài ra có những ai đã từng chạm vào ống đựng tên của Tần vương?
Bà ta hoảng sợ, kéo tay Hán vương đi vào cửa, ấn hắn ta ngồi xuống rồi mới xem thử vết thương.
Hán vương cởi bỏ khôi giáp, vén tay áo lên cho bà ta xem:
Không bị thương nặng, chẳng qua là xước da mà thôi.
Thôi đi ông tướng, ta lại còn không rõ đệ quan tâm ta được mấy phần?
Lục Chiêm liếc thằng bé:
Đệ tới cũng chỉ là để hóng hớt thôi.
Nếu như đã bị huynh nhìn toạc mất rồi, thế huynh hãy nói cho đệ biết luôn đi, ban nãy đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao trông huynh với Hán vương như là bị người ta hãm hại thế?
Du phi đứng bật dậy:
Có gì mà không dám chứ? Tức phụ của lão Tứ còn dám mỉa mai cả tức phụ lão Nhị ngay trong ngự yến, mà con cũng là một đối thủ của bọn chúng. Nó có ra tay với con cũng là rất bình thường.
Vậy huynh ấy bắn con một cách lộ liễu như vậy, không sợ con cầm mũi tên này trình tới trước mặt phụ hoàng ư? Huynh ấy tự tin đến mức nào để cho rằng làm con bị thương xong, con cũng không thể làm gì được huynh ấy hả?
Tống Liêm đi theo đằng sau, hết nhìn đông lại nhìn tây. Nào ngờ đang đi thì phần ót bị gõ một cái, tiếp đó là tiếng của Lục Chiêm vang lên:
Đệ đi ra đây cũng không nói một tiếng cho nàng ấy biết, thể nào nàng ấy cũng sẽ lo lắng cho coi.
Đệ có sai người quay về nói với tỷ ấy rồi mà. Nói lại thì, đệ cũng chỉ vì lo cho huynh thôi.
Nói rồi hắn ta giận dỗi nhìn Tống Liêm:
Bây giờ ngươi đã nhìn thấy chưa hả?
Trong lúc Tiêu Trăn Sơn nói chuyện, Tống Liêm đã quan sát hết cả Hán vương và Lục Chiêm:
Ta nhìn thấy rồi, tiểu hầu gia đúng là không lừa ta.
Du phi cứ nhìn đi nhìn lại vết thương đã được băng bó, lại hỏi thị vệ đi cùng, lúc này sắc mặt bà ta trông mới dịu lại chút.
Đi săn nhiều ngày vậy rồi, sau này thôi đừng đi nữa.
Hán vương bỗng hỏi bà ta:
Mẫu phi vẫn luôn ở trong hậu cung, cũng hiểu biết nhiều về thế cục triều đình, người có biết trong triều đình có mầm tai họa gì không?
Lục Chiêm hỏi Tiêu Trăn Sơn.
Đừng nhắc tới nữa. Ban nãy ở trên núi, thằng bé va phải ta, cứ đòi tới đây cùng, còn vỗ ngực đảm bảo tuyệt đối sẽ không đi vào trong bãi săn với ta.
Ngũ thúc có thể giữ mũi tên này lại, âm thầm điều tra Tứ thúc cũng như những người bên cạnh thúc ấy. Đây là mũi tên l6ấy từ ống tên của thúc ấy, và cũng chỉ có người bên cạnh thúc ấy mới có thể lấy được. Cho dù đến cuối cùng điều tra ra được đúng là Tứ thúc 5đã làm, vậy Ngũ thúc đã biết rõ đầu đuôi rồi vẫn hơn là cứ thế này đi đối chất với Tứ thúc, đúng không?
Huống chi, nếu thúc trực tiếp đi tìm thúc ấy, người ra tay chắc chắn sẽ bị diệt khẩu, như vậy thúc sẽ chẳng thể có được chứng cứ gì cả. Cho dù thúc có muốn điều tra cũng sẽ không tìm được manh mối gì.
Một tay còn lại của Hán vương nhét mũi tên của Tần vương vào trong ống tên của mình, động tác dứt khoát giống như thể đó vốn dĩ là một mũi tên của chính mình.
Lục Chiêm cũng nhìn thấy, chờ khi vết thương của Hán vương đã được xử lý xong xuôi mới quay người nhìn Tống Liêm:
Đi thôi!
Tống Liêm tức thì tung ta tung tăng chạy theo.
Hôm nay Hồ Nghiễm và Dương Thầm, Tô Xướng không tới. Lục Chiêm mang theo thị vệ đi ra khỏi rừng cây, để Tiêu Trăn Sơn tới đằng trước một mình, còn bản thân đưa Tống Liêm xuyên qua bãi cỏ.
Sao Chiêm nhi lại ở đó?
Du phi hỏi:
Có phải là nó xuất hiện cũng quá trùng hợp rồi không?
Hán vương trầm mặc một thoáng, nói:
Tuy rằng đúng là nó xuất hiện ở đấy quá đúng lúc, nhưng con lại vô cớ thấy tin tưởng không phải là nó. Nếu Tứ ca đã không ngốc tới mức bắn con bằng chính mũi tên của mình, vậy thì Thiếu Hoàn cũng sẽ không ngốc tới nỗi tự đào hố cho người ta rồi mà bản thân nó còn xuất hiện ở đó.
Du phi ngẩng lên:
Tại sao đang yên đang lành mà con lại hỏi vậy?
Hán vương rút ra mũi tên của Tần vương:
Hôm nay thứ bắn về phía con, chính là mũi tên này.
Suy cho cùng ta ở trong kinh thành n3ày nhiều hơn Ngũ thúc, ít nhiều cũng có một vài dấu vết lộ ra khiến ta cảnh giác.
Vậy theo ý của ngươi, ta nên ỉm chuyện này xuống9, để mặc kệ?
Du phi càng thêm giật mình.
Vốn dĩ con còn cho rằng mẫu phi chắc hẳn sẽ biết được chút gì, cho nên mới tới hỏi người. Bây giờ xem ra, mẫu phi cũng không biết gì cả.
Hán vương cau mày nhìn xuống.
Du phi nín thở trong một thoáng:
Kẻ nào dám châm ngòi ly gián chứ? Con đang nói tới Tấn vương sao?
Hán vương nhìn bà ta:
Theo lý thì Tấn vương phủ đáng nghi nhất, nhưng trong lúc mấu chốt, chính là Thiếu Hoàn đã khuyên nhủ con trong lúc con đang tức giận điên người. Cũng chính nó đã nói với con rằng, người bắn tên không thể nào là Tứ ca được.
Du phi đã biết tin hắn ta bị thương, đang đứng chờ ở cửa cung từ sớm.
Thế này là sao hả? Tại sao lại không cẩn thận vậy chứ?
Đây đều là kinh nghiệm thất bại của hắn ở kiếp trước, kẻ địch chỉ lo châm lửa đốt chứ không hề quan tâm tới kết cục. Muốn giảm thiểu tổn thất xuống mức thấp nhất thì cũng chỉ có thể nghĩ cách chuyển từ thế bị động sang chủ động.
Thế tử, tiểu hầu gia đã dẫn thái y tới đây.
Thị vệ rời khỏi.
Du phi nhìn bóng thị vệ đi khuất, siết chặt hai tay.
…
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.