Chương 373 + 374
-
Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân
- Tầm Hoa Thất Lạc Đích Ái Tình
- 2979 chữ
- 2020-05-09 04:10:14
Số từ: 2974
Nguồn: magnolia1314.wordpress
Chương 373: Chung thân đại sự của Đại Bảo
Các phong tục kết hôn ở nông thôn rất thú vị, thí dụ như người chuyển đồ lên xe sẽ được nhận tiền lì xì, hay cô dâu phải được anh hoặc em trai cõng lên xe…
Hôm nay đương nhiên vô cùng náo nhiệt.
Nhiệm vụ của Chu Tiểu Vân và Ngô Mai rất đơn giản, chỉ cần ở bên cạnh Chu Tiểu Hà suốt hành trình, nói chuyện cho cô đỡ buồn.
Hơn năm giờ chiều, Chu Tiểu Hà lên xe tới nhà trai.
Thẩm Hoa Phượng nhìn theo chiếc xe từ từ đi xa, trốn vào trong phòng lén khóc.
Tấm lòng người mẹ có ai hiểu chứ? Vất vả nuôi dưỡng con gái, chờ nó lớn lên thành người phải gả đi làm vợ người ta, người làm mẹ đương nhiên sẽ cảm thấy buồn bực, mất mát.
Chu Quốc Phú vào phòng an ủi vợ:
Ngày mai Tiểu Hà sẽ về lại mặt, nếu nhớ thì bảo con thường xuyên về nhà chơi.
Trong giọng nói cũng có chút nghẹn ngào.
Chu Tiểu Hà ngồi trên xe vui sướng nửa ngày rồi bắt đầu im lặng.
Phan Phong quan tâm hỏi:
Tiểu Hà, em thấy trong người không thoải mái à?
Chu Tiểu Hà lắc lắc đầu.
Chu Tiểu Vân có thể hiểu được tâm tình hiện giờ của chị họ. Con gái sau khi lấy chồng sẽ thay đổi, không thể tùy ý như khi ở cùng cha mẹ. Cuộc sống sau khi làm vợ làm mẹ đương nhiên không thể giống trước đây.
Vì thế, tâm trạng người con gái trong ngày cưới đều rất mâu thuẫn phức tạp.
Vừa vui mừng vừa buồn bực, vừa hài lòng vừa do dự.
Tâm trạng phức tạp lắm a!
Tới nhà Phan Phong, nhìn qua thật ra không nghèo túng như lời Thẩm Hoa Phượng nói, chí ít có mấy gian nhà ngói. Ngẫm lại Phan Phong có công ăn việc làm ổn định, chị Tiểu Hà cũng có công việc, hai người chỉ cần cố gắng thêm cũng dư dả qua ngày.
Bốn người Chu Quốc Phú, Chu Quốc Cường, Chu Quốc Dân và Ngô Đức cùng đến gặp mặt thông gia, chờ tới khi người lớn bên nhà gái rời đi, ở đây bắt đầu náo nhiệt hẳn lên.
Bạn bè và đồng nghiệp Phan Phong cùng nhau kéo đến trêu chọc cô dâu. Chu Tiểu Vân và Ngô Mai làm phù dâu đương nhiên phải ngăn cản giúp Chu Tiểu Hà. Không ngờ, sau một hồi cả hai người cũng bị kéo vào.
Bảy tám thanh niên trẻ tuổi thấy Chu Tiểu Vân như hoa như ngọc và Ngô Mai xinh xắn đáng yêu thì hai mắt sáng ngời, thầm nghĩ không chỉ cô dâu mà cả phù dâu cũng xinh đẹp.
Chu Tiểu Vân bị chuốc mấy ly rượu, Ngô Mai cũng uống một chút.
Đợi tiệc rượu kết thúc, cả đám kéo nhau tới qua chỗ cha Phan Phong vui đùa.
Chu Tiểu Vân và Ngô Mai đứng bên cạnh không cười ngừng.
Một người không nhịn nổi chạy tới thì thầm với Phan Phong:
Phù dâu là em gái của cô dâu đúng không? Ông giới thiệu cho tui đi!
Phan Phong cười nói:
Tôi không tự quyết được, chờ tôi hỏi Tiểu Hà rồi tính.
Ngay lập tức bị đám bạn bè khinh bỉ:
Hừ! Sợ vợ!
Náo loạn đến hơn mười một giờ mới kết thúc, Chu Tiểu Vân và Ngô Mai đều thở phào nhẹ nhõm.
Chu Tiểu Vân vừa về nhà là nhào lên giường ngủ, đi cả ngày, thật khiến người ta mệt chết mà.
Hôm sau, đôi vợ chồng mới cưới cùng trở lại.
Chu Quốc Phú mời cả nhà Chu Quốc Cường tới dùng cơm.
Chu Tiểu Vân quan sát Chu Tiểu Hà một hồi, nói:
Chị Tiểu Hà sau khi kết hôn thật khác nha!
Dường như có thêm một chút phong vận thành thục. Chu Tiểu Hà từ chối cho ý kiến, tránh cảnh xấu hổ.
Thái độ của Thẩm Hoa Phượng đối với Phan Phong hòa hoãn hơn một chút, dù sao hai đứa đã thành vợ chồng, bà có thích hay không không còn quan trọng nữa.
Chu Chí Hải kể chuyện công việc của mình với Đại Bảo, xem ra anh thật sự rất thích công việc hiện tại.
Thẩm Hoa Phượng thờ ơ nói một câu:
Hải, con phải học tập anh Đại Bảo nhiều hơn, Đại Bảo giành được huy chương vàng đại hội thể thao toàn quốc đấy.
Chu Chí Hải vừa nghe đã biết tiếp theo chắc chắn lại nghe mắng rồi. Quả nhiên:
Con xem lại chính mình đi, cả ngày sửa chữa xe cộ, làm toàn thân bẩn thỉu không thể gặp ai…
Chu Chi Hải thầm than: Hai cái này có thể so sánh à?
Triệu Ngọc Trân lên tiếng:
Chị dâu, hôm nay là ngày lại mặt của Tiểu Hà và Phan Phong, uống rượu thôi.
Cuối cùng bà cản lại không để Thẩm Hoa Phượng nói tiếp.
Chu Chí Hải xoa xoa mồ hôi còn chưa kịp chảy ra.
Chu Tiểu Vân nhìn thấy thần sắc anh chỉ cảm thấy buồn cười, thực ra bác gái thương kiểu cho roi cho vọt! Đâu có cha mẹ nào không thương yêu con cái? Chỉ là phận làm con thường chỉ nhìn thấy sự giận dữ của cha mẹ mà không biết được tâm ý bên trong, hiểu lầm thường sinh ra từ đó.
Triệu Ngọc Trân ở nhà cũng cằn nhằn suốt ngày:
Haizzz, Tiểu Hà đã kết hôn rồi, Đại Bảo nhà chúng ta bằng tuổi con bé mà không có cả bạn gái, bao giờ tôi được ôm cháu đây!
Chu Tiểu Vân và Tiểu Bảo nhìn nhau cười, bọn họ vẫn chưa nói với cha mẹ việc anh có bạn gái.
Triệu Ngọc Trân thấy Đại Bảo ngồi đó giả vờ câm điếc thì hô:
Đại Bảo, con ra đây ngay.
Đại Bảo thấy tránh không thoát đành phải thành thật đi qua nghe mẹ lải nhải.
Qua năm nay con đã 24 tuổi. Cả ngày chỉ có huấn luyện với thi đấu làm gì có thời gian quen bạn gái, tranh thủ dịp nghỉ tết này để mẹ tìm đối tượng cho con xem mắt.
Triệu Ngọc Trân nói ra ý định đã ấp ủ từ lâu, thầm nghĩ con trai mình ưu tú như thế, chỉ cần thả tin nó muốn tìm đối tượng thì con gái mười dặm quanh đây không phải để con mình tùy ý chọn lựa hay sao?
Đại Bảo kinh ngạc mở to mắt. Không phải chứ!!!
Chu Tiểu Vân và Tiểu Bảo cười ngã trái ngã phải, vui vẻ nhìn Đại Bảo trả lời câu của mẹ như thế nào. Đại Bảo đi xem mắt? Cứ nghĩ tới cảnh này cô lại muốn cười.
Sợ rằng khi Lưu Lộ biết tin sẽ không nương tay đá anh ấy mất. Có cho thêm mười lá gan Đại Bảo cũng không dám a!
Chính xác Đại Bảo không dám, liên tục nói với Triệu Ngọc Trân:
Mẹ, con còn nhỏ mà! Chờ mấy năm nữa hẵng tính.
Triệu Ngọc Trân không vui, nói:
Con đã 24 tuổi rồi còn nhỏ gì nữa? Con cái nhà người ta 23, 24 tuổi đều kết hôn hết rồi mà con còn chưa có đối tượng. Chờ qua mấy năm nữa, con gái tốt bị người ta chọn hết mất. Cứ nghe lời mẹ nói đi, mẹ lập tức tìm đối tượng cho con, thành thành thật thật ở nhà chuẩn bị đi xem mắt!
Đại Bảo liếc Chu Tiểu Vân, tỏ ý cầu cứu.
Chu Tiểu Vân hắng gọng, nhỏ nhẹ khuyên:
Mẹ, hiện tại anh ấy đang ở đỉnh cao sự nghiệp mà, nên tập trung toàn bộ tinh thần vào huấn luyện và thi đấu mang vinh quang về cho tỉnh. Mẹ cũng hy vọng anh ấy sẽ được chọn vào đội điền kinh quốc gia phải không?
Triệu Ngọc Trân bị mỹ cảnh trong lời nói Chu Tiểu Vân hấp dẫn, cảm thấy hiện tại việc tìm đối tượng cho Đại Bảo không gấp, chờ đến lúc được chọn vào đội điền kinh quốc gia rồi tính tiếp. Đến lúc đó nhất định phải kiếm một cô gái thành phố về làm con dâu.
Đại bảo lén ra dấu cảm ơn Chu Tiểu Vân.
Chu Tiểu Vân nhỏ giọng hỏi:
Anh, anh định bao giờ nói chuyện Lưu Lộ với ba mẹ đây?
Đại Bảo cười hắc hắc nói:
Lưu Lộ bảo chờ sau khi tốt nghiệp tìm được công việc rồi hãy nói, hiện tại cô ấy không cho phép anh để lộ.
Chu Tiểu Vân cười, xem ra sau này Đại Bảo cũng thuộc mẫu ông chồng nghe lời vợ.
Chương 374: Nhật ký thực tập
Qua năm mới, Chu Tiểu Vân và Tiểu Bảo ở nhà một thời gian.
Đại bảo đi sớm nhất, trước khi đi đi động báo tin nhắn liên tục, chắc là của Lưu Lộ. Về sau từ miệng Lý Thiên Vũ cô mới biết thì ra hai người đã hẹn trước. Chu Tiểu Vân đoán có lẽ hai người sẽ tới thành phố N trước, chuẩn bị lợi dụng khi chưa khai giảnh để hẹn hò. Không thể quấy rầy họ, ha ha ha!
Tin nhắn của Lý Thiên Vũ bay tới như bông tuyết. Khi là lúc ăn cơm, khi thì ở buổi tối, còn đôi lúc là sáng sớm. Có tin nhắn dài như viết thư, kể lại một số việc nhỏ hằng ngày, có tin ngắn chỉ vài chữ.
Ôi trời, lại có tin nhắn nữa rồi!!!
Chu Tiểu Vân mở di động ra đọc một dòng chữ: Làm sao bây giờ? Anh lại nhớ em!
Chu Tiểu Vân mỉm cười, trả lời: Mấy ngày nữa sẽ gặp mà.
Tiểu Bảo cười nói:
Người nào đó lại gửi tin nhắn tới?
Ngày nào cũng gửi nhiều tin nhắn như vậy không mệt sao?
Chu Tiểu Vân ra dấu bảo Tiểu Bảo nói nhỏ thôi:
Cẩn thận không mẹ nghe thấy.
Đúng lúc Triệu Ngọc Trân đi đến:
Hai con đang lén lút nói gì thế!
Chu Tiểu Vân giật mình liên tục phủ nhận:
Mẹ, chúng con có nói gì đâu!
Chuyện Chu Tiểu Vân có bạn trai chỉ gạt cha mẹ, còn các anh em đều biết. Không biết tại sao cô cảm thấy việc này để cha mẹ biết không tốt lắm, cứ chờ thêm một thời gian nữa rồi tính.
Chờ qua 15, Chu Tiểu Vân và Tiểu Bảo cùng đi xe khách về trường.
Học kỳ hai năm tư cơ bản không có chương trình học, chỉ còn luận văn tốt nghiệp và thực tập, rất nhiều sinh viên bắt đầu đi tìm việc làm.
Chu Tiểu Vân không biết mình thi có đậu hay không, cô muốn tìm một đơn vị thực tập, đồng thời nhanh chóng viết khóa luận tốt nghiệp.
Hiện tại Lý Thiện Vũ cũng đang vội vã tìm việc làm. Với lý lịch mấy năm trong hội sinh viên, cộng với hằng năm giành được học bổng và kinh nghiệm làm thêm thời gian trước, anh không gặp nhiều khó khăn khi tìm việc.
Nhưng, Lý Thiên Vũ muốn tìm một công ty tốt nên trước mắt còn đang cố gắng.
Lúc này Chu Tiểu Vân đang lau mồ hôi vì suy nghĩ khờ dại thời nhỏ, tưởng rằng tốt nghiệp đại học đương nhiên có việc làm, thật không có kiến thức! Hóa ra, bây giờ tốt nghiệp chẳng khác nào thất nghiệp, muốn có việc làm phải tự thân vận động đi nộp hồ sơ.
Chu Tiểu Vân được thầy giới thiệu vào thực tập cho một tòa soạn tại thành phố N. Quy mô tòa soạn này tầm trung, sách báo xuất bản có chút danh tiếng, nội dung chủ yếu là tạp văn, khá nhiều truyện ngắn và tản văn, cũng được giới trẻ hoan nghênh.
Ngoài Chu Tiểu Vân, còn có ba cô bạn cùng lớp đến đây thực tập, trong đó có Hạo Nhược Vũ. Bốn người đều là những sinh viên hay nhận được học bổng, nếu không cơ hội thực tập tốt như vậy tất nhiên không đến phần bọn họ. Thế nhưng công việc tạm thời của bốn người là chạy việc vặt, không có chút xíu hàm lượng kỹ thuật nào.
Chu Tiểu Vân lặng lẽ quan sát phát hiện mọi người trong tòa soạn thoạt nhìn dễ nói chuyện nhưng rất ít người thật lòng chỉ bảo mấy sinh viên thực tập như bọn cô.
Hoa Nhược Vũ phải làm việc vặt suốt thì trong lòng không thoải mái, lúc cùng Chu Tiểu Vân ra ngoài mua cơm hộp lại oán giận nói:
Chúng ta là thực tập sinh cơ mà, giờ làm việc cứ như người hầu vậy, chả học được cái gì ngoài gần đó cơm hộp nhà nào vừa ngon vừa rẻ.
Chu Tiểu Vân cười cười:
Như vậy cũng không tồi, ít nhất còn học được cách mua cơm hộp.
Người mới bao giờ cũng phải chịu thiệt, đồng thời phải tỏ ra vui vẻ cam tâm tình nguyện.
Hoa Nhược Vũ liếc cô. Hai nữ sinh kia ở cùng một ý túc xá, đương nhiên thường đi cùng nhau. Còn Chu Tiểu Vân và Hoa Nhược Vũ hay đi chung.
Kỳ thực con người Hoa Nhược Vũ tương đối dễ ở chung, chỉ là hơi keo kiệt một xíu, chẳng qua con người nào có ai toàn vẹn, ai không có khuyết điểm? Chu Tiểu Vân cảm thấy chỉ cần không có mâu thuẫn quá lớn, mọi người đều có thể ở chung một chỗ. Cảm thấy người không tồi thì đi lại gần một chút, nếu cảm thấy người này không tốt lắm, tránh mặt đi là được.
Bởi sau khi thực tập, người của tòa soạn sẽ đánh giá cho điểm nên hai nữ sinh kia biểu hiện rất tốt, còn chăm chỉ hơn Chu Tiểu Vân và Hoa Nhược Vũ.
Hoa Nhược Vũ luôn khó chịu với việc các biên tập thích khoa tay múa chân chỉ đạo, thầm nghĩ tôi đến để thực tập chứ không phải làm việc vặt, dựa vào cái gì mà coi tôi như công nhân lao động miễn phí thoải mái sai bảo vậy.
Hoa Nhược Vũ không đủ khôn khéo, khó tránh khỏi biểu hiện ra trên hành động và miệng lưỡi, cô không dám oán trách nhưng thường hành động chậm chạp, không hăng hái.
Hai nữ sinh kia, Lạc Ngọc và Vương Toa Toa, khôn khéo hơn hẳn Hoa Nhược Vũ, vừa nghe có người sai việc là tranh nhau đến làm. Lạc Ngọc vóc người rất tốt, Vương Toa Toa ăn mặc rất mốt, hai cô gái đều tự cảm thấy hài lòng.
Hoa Nhược Vũ thường nói với Chu Tiểu Vân:
Cậu nhìn bọn họ kìa, nịnh hót quá đi, tớ nhìn mà buồn nôn.
Chu Tiể Vân không thích nói xấu sau lưng người khác, im lặng mỉm cười.
Có lẽ, muốn công tác trong xã hội cần phải có cá tính như vậy.
Tính tình như Hoa Nhược Vũ rất dễ đắc tội người khác.
Chu Tiểu Vân không có nhiều mâu thuẫn như Hoa Nhược Vũ, cũng không vây quanh chủ biên suốt ngày như Lạc Ngọc và Vương Toa Toa. Có việc thì làm, không có việc thì yên tĩnh ngồi đợi, thuận tiện quan sát cách thức mọi người làm việc. Cứ như vậy, dù mọi người có giấu giếm cô cũng học hỏi được một hai.
Cho nên mới nói muốn học gì phải chủ động đi học, làm gì có ai tốt đến mức tự dưng đi dạy bảo không công cho người khác. Nếu người như thế thực sự xuất hiện, rất có thể người đó có ý đồ xấu!
Xong, người như vậy nhanh chóng xuất hiện
Một vị biên tập khoảng 30 tuổi tên Viên Vĩnh Tài – cái tên thật tục khí, hói đầu, vóc người không cao – thường mượn danh hướng dẫn tiếp cận mấy thực tập sinh. Hoa Nhược Vũ không cảm thấy ánh mắt không bình thường của ông ta, còn cảm khái rốt cuộc gặp được người tốt. Lạc Ngọc và Vương Toa Toa tính cảnh giác không cao, ngây ngốc vây quanh ông ta suốt ngày.
Chu Tiểu Vân không chịu đến gần góp vui, cái bản mặt mê gái giả bộ vô ý liếc qua ngực nữ sinh kia vừa nhìn đã biết không phải người tốt.
Viên Vĩnh Tài gọi Chu Tiểu Vân qua:
Chu Tiểu Vân, chỗ tôi có một bản thảo đây, cô đến xem đi.
Vương Toa Toa hâm mộ liếc Chu Tiểu Vân, Lạc Ngọc thì ghen tỵ đỏ mắt.
Chu Tiểu Vân thật sự muốn nói với hai người, các cô muốn thì đi mà xem, dù sao tôi không muốn. Nhưng không có cách, người đang đứng dưới mái hiên, phải cúi đầu a!
Chu Tiểu Vân đành phải đi qua tiếp nhận cái gọi là chỉ bảo, cũng may cô đủ cơ trí, thấy Viên Vĩnh Tài đến gần mình lập tức mượn cớ rời đi.
Viên Vĩnh Tài không nghi ngờ để Chu Tiểu Vân ‘cảm lạnh, tiêu chảy’ chạy vào phòng vệ sinh.
Chu Tiểu Vân ngồi trong vệ sinh nửa ngày mới quay lại, quả nhiên, Lạc Ngọc đã nhân cơ hội đến bên cạnh Viên Vĩnh Tài.
Đây gọi là một người nguyện đánh một người nguyện chịu.
Chu Tiểu Vân không dám bình luận.