• 1,470

Chương 395 + 396


Số từ: 3022
Nguồn: magnolia1314.wordpress
Chương 395: Đi dạo bách hóa
Lý Thiên Vũ kéo Chu Tiểu Vân lại gần, ho nhẹ một tiếng cắt ngang hai người:
Em thấy, nên chọn chỗ khác ôn chuyện!

Bên ngoài nhà ga ồn ào đông đúc, thực sự không thích hợp để tâm sự.
Đại Bảo

một tiếng, cầm túi của Lưu Lộ đeo lên vai, kéo cô đi. Trong mắt anh không còn ai khác.
Đối với việc mình tự động rớt xuống làm phông nền, Chu Tiểu Vân và Lý Thiên Vũ đều mỉm cười. Trong mắt người yêu chỉ có đối phương, lúc này, người khác đều là dư thừa! Có thể lý giải!
Bốn người chọn một nhà hàng, gọi đồ.
Tâm trạng Đại Bảo rất tốt, liên tục gắp thức ăn vào bát Lưu Lộ. Chỉ chốc lát sau, bát cô đã chất cao như núi. Lý Thiên Vũ cũng học theo, liều mạng gắp vào bát Chu Tiểu Vân.
Chu Tiểu Vân hỏi Lưu Lộ:
Lưu Lộ, cậu có thể ở mấy ngày? Mình đã chuẩn bị phòng cho cậu.

Lưu Lộ cười nói:
Dù sao được nghỉ bảy ngày, ngày cuối cùng tớ mới về.
Đại Bảo hô to vạn tuế.
Bầu không khí nhất thời náo nhiệt hẳn lên.
Sau khi ăn xong, Chu Tiểu Vân dẫn Lưu Lộ đến phòng trọ, đưa chìa khóa cho cô, dặn cô yên tâm ở đây.
Sau đó, cô quay sang nói với Đại Bảo:
Anh, không phải anh bảo bọn anh cũng được nghỉ à? Buổi tối, về đội ngủ thì ko tiện, phòng của em để lại cho anh.

Ngoài miệng Đại Bảo hỏi:
Vậy em thì sao?
Tay đã nhanh chóng giật lấy chìa khóa.
Chu Tiểu Vân cười nói:
Em về trường, ở phòng ký túc là được.

Sáng tạo cơ hội cho Đại Bảo và Lưu Lộ gần gũi hơn, chưa biết chừng mấy ngày nữa sẽ… Hắc hắc, Đại Bảo, hi vọng anh nắm chặt cơ hội tốt này.
Với hành vi thức thời của em gái, Đại Bảo cảm kích đến độ phục sát đất.
Mặt Lưu Lộ đỏ bừng, nhưng không nói gì, xem như ngầm đồng ý.
Lý Thiên Vũ chớp mắt, đẩy Chu Tiểu Vân, ám chỉ hai người nên tránh đi.
Chu Tiểu Vân cũng cảm thấy dưới tình huống này, mình và Lý Thiên Vũ chính là bóng đèn phát sáng, cười nói:
Anh, mấy ngày tới Lưu Lộ giao cho anh chăm sóc nhé, anh phải đưa cô ấy đi chơi thật nhiều. Em và Lý Thiên Vũ đi hẹn hò đây.
Nói xong, hai người rời đi.
Lý Thiên Vũ nói với Chu Tiểu Vân:
Kế tiếp chúng ta đi đâu?

Chu Tiểu Vân suy nghĩ một lúc rồi:
Đưa em đi dạo phố nhé, em định mua một bộ quần áo mới, sau đó mua cả cho anh.

Tất nhiên Lý Thiên Vũ đồng ý.
Hai người đi đến trung tâm thành phố N, dạo một vòng bách hóa. Chu Tiểu Vân líu lưỡi vì giá niêm yết bên trên:
Đắt quá!
Cái áo sơ mi bình thường mà toàn hơn một trăm, hơn hai trăm, càng ko thiếu quần áo mấy ngàn đồng.
Lý Thiên Vũ cười nói:
Đồ trong bách hóa đương nhiên đắt rồi, ưng cái gì anh mua cho em. Đừng tiếc tiền!

Đi cả buổi, Chu Tiểu Vân nhìn trúng một cái áo nam, giục Lý Thiên Vũ đi thay. Sau khi anh đi ra, mắt cô sáng ngời.
Quả nhiên
người đẹp vì lụa
, Lý Thiên Vũ vốn cao to anh tuấn, mặc áo măng tô càng đẹp trai hơn.
Chu Tiểu Vân ko nói hai lời, mua.
Lý Thiên Vũ liếc giá, có chút tiếc:
Tiểu Vân, anh thấy tốt hơn đừng mua cho anh quần áo đắt thế. Lần trước anh vừa mua bộ âu phục, chưa mặc được mấy lần!

Chu Tiểu Vân cười nói:
Lúc còn trẻ, đẹp trai, đương nhiên phải chú ý ăn mặc chứ, đi đâu em cũng được nở mày nở mặt.
Khi nói đùa, nhân viên phục vụ đã cất áo vào túi.
Lý Thiên Vũ nghe Chu Tiểu Vân nói, trong lòng ngọt ngào.
Hằng tháng, ngoài sinh hoạt phí tối thiểu và tiền gửi về nhà, số còn lại anh đều gửi ở chỗ cô. Vì thế, anh bị Dương Phàm cười nhiều lần nhưng vẫn làm theo ý mình.
Bình thường muốn mua đồ tương đối đắt, anh thường ko nỡ bỏ tiền, thế nhưng nếu mua quần áo cho Chu Tiểu Vân lại khác, khác biệt rõ ràng.
Lý Thiên Vũ nhìn trúng một chiếc áo sơ mi bằng lụa, đưa cho cô xem.
Chu Tiểu Vân nhìn, ừm, con mắt anh ấy khá tốt. Chiếc áo trắng giản dị, trang nhã là kiểu cô thích nhất, thử một chút, đều luyến tiếc cởi ra.
Nhân viên phục vụ nhiệt tình giới thiệu:
Thưa cô, cô mặc cái áo này cực kì đẹp, nhìn người cực kì có khí chất. Tôi gói lại cho cô nhé! Giá ko đắt, chỉ 380!

Ba trăm tám mươi? Một cái áo sơ mi như vậy?
Chu Tiểu Vân nhíu mày, đang muốn nói đã bị Lý Thiên Vũ cản:
Được rồi, cô đi lấy hóa đơn đi!

Chu Tiểu Vân nhỏ giọng nói:
Quá mắc!

Lý Thiên Vũ cười hì hì:
Chỉ cần em thích, đắt đến mấy anh cũng mua cho em.
Sau đó anh cầm hóa đơn nhân viên đưa, đi trả tiền.
Một lúc sau, Lý Thiên Vũ lại làm chủ mua cho cô một cái váy ngắn và một đôi giày.
Hai người vừa đi vừa ngắm, đi một nửa, từ một túi trong tay biến thành bốn, năm cái.
Chu Tiểu Vân tính toán:
Hôm nay tiêu quá nhiều tiền, sau này nên ít đến đây thôi.
Nếu thường xuyên đi dạo quanh bách hóa, chắc chắn sẽ phá sản.
Lý Thiên Vũ thấy Chu Tiểu Vân cẩn thận, tiết kiệm, trong lòng rất thương. Anh thầm hạ quyết tâm sau này nhất định phải biểu hiện thật tốt ở công ty, tranh thủ sớm ngày thăng chức tăng lương, để cô ko cần quá bận tâm chuyện tiền nong.
Để cuộc sống người phụ nữ mình yêu càng sung túc, đây là mục tiêu hàng đầu của Lý Thiên Vũ. Là một người đàn ông, anh tự nhận đó là trách nhiệm của mình.
Lý Thiên Vũ không tự chủ được, ý nói ra nghĩ trong lòng:
Tiểu Vân, chung quy sẽ có một ngày, anh cho em một cuộc sống tốt đẹp, em muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, muốn mua cái gì thì mua cái đó.

Chu Tiểu Vân dí dỏm nghiêng đầu:
Nhưng mà, em đã cảm thấy cuộc sống như hiện tại rất tốt rồi!

Đối với cuộc sống hiện nay, cô đã thấy quá đủ. Cố gắng phấn đấu tới tương lai cùng người đàn ông mình yêu, đây là cuộc sống hạnh phúc biết nhường nào!
Trong lòng Lý Thiên Vũ, sự cảm động và thỏa mãn êm đềm chảy xuôi, có một người phụ nữ như vậy ở bên cạnh, cuộc đời này còn cần gì nữa?
Tay Lý Thiên Vũ đặt trên vai cô. Chu Tiểu Vân thuận thế tựa đầu vào vai anh.
Giữa con đường phồn hoa huyên náo, giây phút này, xung quanh tựa hồ không còn tồn tại. Chỉ có hai người thân mật dựa sát vào nhau. Người qua đường không khỏi liên tục ngoái nhìn đôi tình nhân này.
Lý Thiên Vũ không để ý đến ánh mắt của những người xung quanh, hạnh phúc viên mãn đã bao phủ lấy anh.
Chu Tiểu Vân cũng không nhìn bốn phía, trong mắt cô chỉ có Lý Thiên Vũ.
Lý Thiên Vũ nói thầm vào tai Chu Tiểu Vân:
Nếu không phải đang ở giữa đường, anh đã hôn em.

Mặt Chu Tiểu Vân ửng đỏ, tròn mắt lườm anh. Lý Thiên Vũ bị ánh mắt nửa yêu kiều nửa giận dữ làm cho tâm hồn nhộn nhạo, vội vàng hôn một cái lên mặt cô.
Thật vất vả đợi đến trời tối.
Lý Thiên Vũ đưa Chu Tiểu Vân về ký túc xá. Lúc này bạn cùng phòng Mạnh Tích đã về nhà nghỉ lễ, trong phòng ko còn người khác.
Tới mười giờ, Lý Thiên Vũ mới đi. Lúc gần đi, anh than thở:
Tiểu Vân, anh thực sự ko đợi nổi nữa, bao lâu nữa chúng ta mới kết hôn, sau đó đường đường chính chính ở cùng một chỗ, trong cái ổ nhỏ chỉ có hai ta. Mỗi ngày ở cạnh nhau, qua hai năm, sẽ sinh một đứa con gái đáng yêu.

Chu Tiểu Vân bị thu hút bởi viễn cảnh tốt đẹp Lý Thiên Vũ vẽ ra, nghĩ thầm kiếp này em và anh đều khác với kiếp trước, càng thấu hiểu cách yêu bản thân, yêu đối phương. Đến lúc đó, nhất định chúng ta sẽ sống hạnh phúc…
Chương 396: Đính hôn
Chu Tiểu Vân không nhẫn tâm, quấy rầy Đại Bảo và Lưu Lộ, dứt khoát hằng ngày lắc lư bên ngoài với Lý Thiên Vũ.
Qua mấy ngày, đợt nghỉ sắp kết thúc, Đại Bảo mới gọi điện sang, bảo là phải về đội. Chu Tiểu Vân và Lý Thiên Vũ cùng nhau tới phòng trọ, mua thức ăn làm cơm, chuẩn bị tiễn hai người.
Lưu Lộ cũng muốn theo vào bếp phụ giúp, Chu Tiểu Vân nhớ lại trước đây cô ấy vụng về, không khỏi nở nụ cười.
Lưu Lộ vừa nhìn đã biết Chu Tiểu Vân lại nghĩ tới trước đây tình cảnh mình xào khoai tây, nghĩ đến đĩa khoai tây xào đó Đại Bảo một mình ăn hết, cô cũng cười:
Khi đó, mình xào khoai tây khó ăn muốn chết, không biết tại sao anh cậu vẫn ăn hết cả đĩa.

Chu Tiểu Vân trêu chọc nói:
Mình đoán, dù cậu có để muối trong mâm, anh tớ vẫn ăn, còn khen ăn ngon nữa.
Ý không ở trong lời! Từ hồi đó, Đại Bảo đã có ý với Lưu Lộ.
Nét mặt Lưu Lộ tỏa sáng, trong thần thái có sự quyến rũ không nói nên lời.
Chu Tiểu Vân cố nén lòng hiếu kỳ hỏi thăm tiến triển của hai người. Chẳng qua, nhìn tư thế và động tác thân mật của họ, hẳn là đã có đột phá. Trông Đại Bảo tinh thần mười phần, rất giống mèo ăn được cá. Chậc chậc!
Chu Tiểu Vân quan tâm hỏi:
Lưu Lộ, cậu nghĩ thật kĩ chưa? Anh mình ở trong đội điền kinh, một năm tổng số ngày nghỉ không quá một tháng, chỉ có sau khi tham gia cuộc thi quan trọng hoặc nghỉ lễ mới được thả thêm mấy ngày. Thời gian cậu ở cạnh anh ấy, nhất định không quá nhiều.

Lưu Lộ rất cảm động khi Chu Tiểu Vân suy nghĩ vì mình, cô chậm rãi nói:
Tiểu Vân, mình bình tĩnh suy nghĩ mấy tháng. Mình từng nghĩ tới buông tay, tìm một bạn trai ở cùng huyện. Không nói dối cậu, trong trường có người theo đuổi mình. Điều kiện gia đình cũng rất tốt, nếu tớ ở bên anh ta, cuộc sống cũng không tệ. Nhưng thực lòng mình không thể xóa đi hình bóng anh ấy. mình vừa nghỉ đến việc không có anh ấy, trái tim đã đau đớn, mình không có cách nào rời bỏ anh ấy. Nói thật, mình cũng không biết tại sao mình yêu anh ấy. Trước khi đến đây, mình đã nói rõ ràng với ba mẹ, nói rõ tâm ý của mình.

Chu Tiểu Vân hiếu kỳ truy vấn:
Thế ba mẹ cậu có đồng ý với quyết định của cậu không?

Vẻ mặt Lưu Lộ rất bình tĩnh:
Ba mẹ rất tôn trọng sự lựa chọn của mình. Dù sao, điều kiện mọi mặt của anh ấy đều rất tốt, là một người đàn ông ưu tú. Mình nghĩ, anh ấy sẽ không thể để mình đợi quá lâu! Mấy năm nữa thôi, năm nay anh ấy đã hai mươi lăm tuổi, tối đa đến ba mươi tuổi chung quy sẽ có ngày xuất ngũ. Mình sẽ chờ anh ấy!

Chu Tiểu Vân thật sự kính nể với sự nghiêm túc Lưu Lộ, người như cô ấy mới hiểu thế nào là tình yêu chân chính!
Yêu, không chỉ có đòi hỏi, không chỉ có hưởng thụ.
Yêu, là dành nhiều thời gian để học cách trả giá, học được chờ đợi, học được bao dung. Chỉ đến khi thấu hiểu, những người yêu nhau mới thu hoạch trái tình ngọt ngào!
Lưu Lộ chợt cười:
Tiểu Vân, thật ra ba mẹ rất vui mừng khi tớ và anh cậu ở bên nhau.

Chu Tiểu Vân kinh ngạc hỏi:
Tại sao sao?
Hình như không cha mẹ nào tình nguyện để con gái chịu khổ!
Lưu Lộ cười nói:
Bởi vì nếu thế mình vẫn được sống với ba mẹ thêm mấy năm. Chị mình trổ cành bén rễ ở ngoài rất ít khi về thăm, ba mình thường nói phải để mình ở nhà thêm mấy năm, muộn một chút mới kết hôn, Giờ ông đã được như ý.

Trong phòng bếp Chu Tiểu Vân và Lưu Lộ vừa trò chuyện vừa bận việc, một lúc sau, Đại Bảo và Lý Thiên Vũ thò đầu vào ngó. Chu Tiểu Vân sai Lý Thiên Vũ dọn bàn, anh trai bê thức ăn.
Sau khi bốn người ăn uống no nê, Đại Bảo và Lưu Lộ lưu luyến chia tay, sau đó quay về đội huấn luyện.
Lưu Lộ ở thêm hai ngày mới đi, lúc gần đi cô mang theo quà Lý Thiên Vũ mua.
Dương Phàm và Tưởng Tiêu Đan cũng trở về, cuộc sống lại quay về quỹ đạo vốn có.
Quan hệ Đại Bảo và Lưu Lộ chính thức định xuống, Đại Bảo đặc biệt gọi điện thoại về nhà báo một tiếng.
Triệu Ngọc Trân sớm nghe chồng kể về chuyện của hai người, vẫn lo lắng cô con dâu tốt này liệu có bay mất không, vừa nghe Đại Bảo nói Lưu Lộ đồng ý chờ mình, bà rất hài lòng. Qua đầu dây điện thoại, bà nói một tràng dài:
Đại Bảo à, con có định đính hôn với Lưu Lộ trước không, đâu thể để con bé không danh không phận chờ con như thế! Hoặc là, cứ sống chung trước khi kết hôn. Sinh một thằng cu kháu khỉnh để mẹ bế…

Đại Bảo vừa nghe vừa cười toe toét:
Mẹ, giờ nói cái này sớm quá. Để con bàn với Lưu Lộ rồi báo sau.

Đính hôn trước dường như là một quyết định không tệ. Đương nhiên, nếu Lưu Lộ đồng ý kết hôn trong năm nay thì càng tốt hơn!
Tháng bảy, Đại Bảo đặc biệt xin nghỉ về nhà, đính hôn với Lưu Lộ. Hai người đã là vợ chồng mới cưới. Phụ huynh hai bên đều chứng kiến.
Trong mắt dân quê, đã định thân tức là thành con dâu nhà mình, chỉ thiếu thủ tục thôi.
Triệu Ngọc Trân đưa cho Lưu Lộ một hồng bao rất to, nghe Lưu Lộ gọi
Mẹ
, bà vui đến mức mắt híp thành đường chỉ.
Tất nhiên Chu Tiểu Vân sẽ về tham gia sự kiện trọng đại này, Lý Thiên Vũ bận việc không xin nghỉ được, chỉ có thể trông mong nhìn cô về nhà.
Lý Thiên Vũ nhiều lần dặn dò Chu Tiểu Vân sớm quay lại, Chu Tiểu Vân ngoài miệng đồng ý, trong lòng lại nghĩ lần này về nhà cần phải ở chơi lâu một chút.
Đại Bảo đã xin nghỉ mấy ngày, sau đó không được về nữa.
Chu Quốc Cường thương con gái không tiện dùng máy vi tính, nói với Chu Tiểu Vân:
Con thêm một cái để ở nhà đi, tiền này ba chi.
Chu Tiểu Vân mừng rỡ, ba vẫn tốt nhất!
Cô và Tiểu Bảo dạo một vòng trong thị trấn, mua máy tính, kéo dây mạng là có thể lên mạng ở nhà. Để tiện sử dụng, máy tính đặt trong phòng ngủ Chu Tiểu Vân.
Cô còn mua thêm camera đặt cạnh máy, lúc onl nói chuyện với Lý Thiên Vũ cũng tiện hơn!
Nhị Nha phải học bù ở trường, ít về, trong nhà chỉ có hai người Chu Tiểu Vân và Tiểu Bảo.
Chu Tiểu Vân nhàn nhã ở nhà, vui quên trời quên đất, quyết định đến khai giảng mới quay lại thành phố N.
Lý Thiên Vũ mỗi ngày gọi điện thoại đến:
Tiểu Vân, em nhanh quay lại đi! Một mình anh ở đây rất nhàm chán! Anh rất nhớ em!

Chu Tiểu Vân cười nói:
Em quyết định khai giảng mới đi, cho anh ở một mình!

Lý Thiên Vũ kêu thảm một tiếng:
Không thể nào!
Quá tàn nhẫn.
Hai người đùa giỡn trong điện thoại, Tiểu Bảo ở bên cạnh buồn nôn không chịu nổi, thầm nghĩ nên chạy đi chỗ khác thôi.
Triệu Ngọc Trân hơi ngờ ngợ chuyện Chu Tiểu Vân có bạn trai, nhắc tới trước mặt Chu Quốc Cường:
Có phải Đại Nha nhà mình có bạn trai rồi không, con bé cứ gọi điện thoại, nhắn tin suốt.

Chu Quốc Cường cười vợ lo lắng quá:
Các con đã lớn, chuyện này em quản làm gì, cứ như Đại Bảo ấy, không phải vẫn tìm được vợ hiền sao? Em nên tin tưởng con gái, nếu như con bé có bạn trai, chắc chắn là một chàng trai không tồi. Sau này đến lúc tự nhiên con bé sẽ dẫn về nhà ra mắt, em đừng nghĩ đông nghĩ tây nữa!

Triệu Ngọc Trân ngẫm lại cũng đúng, không nói thêm gì nữa.
Chu Tiểu Vân đúng là có cha mẹ tốt, suy nghĩ tiến bộ!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân.