• 1,470

Chương 397 + 398


Số từ: 2965
Nguồn: magnolia1314.wordpress
Chương 397: Chu Tiểu Hà có con gái
Chu Tiểu Hà về nhà ngoại, bế cả con gái mới sinh hơn ba tháng về theo.
Chu Tiểu Vân vừa thấy baby nhỏ xíu má tròn vo thì thích vô cùng, hễ rảnh là chạy sang nhà bác cả chơi với bé.
Chu Tiểu Hà từ lúc sinh con luôn ở nhà nghỉ ngơi, sắp khai giảng bắt đầu lo chuyện chăm bé. Mẹ chồng của cô đau ốm quanh năm, không thể nhờ chăm con! Nhưng mắt thấy sắp phải đi làm, dù sao cũng phải có người chăm bé hộ mình chứ! Nghĩ tới nghĩ lui, cô đành phải trở về xin cha mẹ giúp đỡ.
Thẩm Hoa Phượng mạnh miệng mềm lòng vừa thấy bé con, lòng lập tức mềm nhũn:
Cứ nói luôn trước, mẹ chăm con bé hộ con, sau này con đừng trách mẹ nuôi không tốt.

Chu Tiểu Hà vui vẻ ôm chầm lấy mẹ. Thẩm Hoa Phượng cười mắng yêu con gái, thực ra trong lòng bà cũng rất vui. Người đã đến tuổi nay, chăm con chăm cháu là chuyện hoan hỉ nhiều người thích nhất!
Thẩm Hoa Phượng nhìn cháu gái của mình, đúng là càng ngắm càng thích, càng xem càng cảm thấy đáng yêu. Bà thường lải nhải với Chu Tiểu Vân bé con giống Chu Tiểu Hà hồi bé cỡ nào.
Chu Tiểu Vân tỉ mỉ quan sát nửa ngày, cảm thấy đứa nhỏ lớn lên rất đẹp đáng yêu, đích xác có vài phần giống Chu Tiểu Hà!
Lúc rảnh rỗi Triệu Ngọc Trân cũng sang chơi, ngắm bé con mà thích vô cùng. Trong lòng bà thầm than thở, không biết bao giờ mình mới có cháu trai cháu gái.
Thẩm Hoa Phượng lảm nhảm với Triệu Ngọc Trân về chuyện lập gia đình:
Đại Bảo nhà em tính bao giờ kết hôn với Lưu Lộ, chị thấy Lưu Lộ là cô gái rất tốt. Người lớn lên xinh đẹp, từng học đại học, lại sống trên thị trấn. Em có con dâu như thế, không biết bao nhiều nhìn mà đỏ mắt đâu!

Lời này Triệu Ngọc Trân thích nghe:
Ai nói không phải, em cũng muốn Đại Bảo và Lưu Lộ kết hôn sớm một chút. Nhưng vừa đính hôn không lâu, dù thế nào cũng phải đợi đến cuối năm em mới dám không biết xấu hổ giục hai đứa. Đằng nào không thể đợi Đại Bảo giải ngũ mới kết hôn nhỉ, thế thì phải chờ bao nhiêu năm a! Hay là kết hôn trước rồi tính.

Triệu Ngọc Trân tính toán, nghĩ thầm đến lúc đó sẽ trực tiếp tìm cha mẹ Lưu Lộ để bàn việc này.
Hai người Chu Tiểu Vân cùng Chu Tiểu Hà ngồi bên cạnh trò chuyện với nhau.
Chu Tiểu Hà vui vẻ nói:
Mấy ngày nay chị về nhà thật thoải mái, bé con có mẹ chăm giúp, chị không cần nhúng tay vào, thật hạnh phúc.

Sau khi kết hôn, Phan Phong đối xử với cô rất tốt, nhưng đã làm dâu người ta đương nhiên không thể như con gái trong nhà, Chu Tiểu Hà đã học được cách làm việc nhà.
Nghe Chu Tiểu Hà nói về việc nhà rõ ràng có đạo lý, Chu Tiểu Vân bật cười. Từ nhỏ đến lớn vẫn lười biếng, chị ấy kết hôn đã thay đổi hẳn, không thể tưởng tượng nổi cảnh Chu Tiểu Hà nấu cơm, giặt giũ quần áo!
Đây là chính là điểm khác biệt lớn nhất giữa chưa lấy chồng và đã lấy chồng. Ở nhà, dù lớn hơn nữa vẫn là con gái bảo bối của cha mẹ, quang minh chính đại cơm đến há mồm, quần áo đến thì vươn tay. Nhưng đã kết hôn, đã là con dâu nhà người, phải học làm hết.
Nhất là Chu Tiểu Hà, mẹ chồng của cô quanh năm có bệnh, gần như không động đến việc nhà. Chu Tiểu Hà sau khi lấy chồng đúng là ăn không ít vị đắng.
May mắn Phan Phong là một người đàn ông tốt biết săn sóc, thường giúp đỡ Chu Tiểu Hà làm việc nhà, khiến cô đỡ vất vả hơn.
Chu Tiểu Vân nói chuyện với chị họ, cảm khái sự thay đổi cực lớn trên người chị ấy. Từ trước đến nay rất thích trang điểm, hiện tại Chu Tiểu Hà mộc mạc hơn, không giống trước kia hay đi mua quần áo, dạo phố. Theo lời chị ấy, là để dành tiền mua nhà trong thị trấn.
Haha, không giống lời Chu Tiểu Hà sẽ nói ra được. Hôn nhân thật sự có thể làm cho một cô gái nhanh chóng trưởng thành!
Chu Tiểu Vân ở nhà nhàn rỗi, gọi điện thoại rủ Ngô Mai qua đây chơi.
Ngô Mai ở trong điện thoại cười nói:
Đại tỷ à, em phải đi làm, ai giống chị còn đang thảnh thơi nghỉ hè a!

Cuối cùng cô hẹn mấy ngày nữa có thời gian rảnh đến tìm Chu Tiểu Vân.
Hai người gặp mặt tất nhiên vô cùng thân thiết.
Ngô Mai đã có bạn trai, nghe nói là một bác sĩ trong bệnh viện.
Chu Tiểu Vân trêu ghẹo nói:
Tiểu Mai, lúc nào cậu dẫn bạn trai đến cho tớ xem mặt nhé!

Ngô Mai cười hì hì nói:
Thế chừng nào cậu cũng dẫn vị kia về ra mắt tớ đây!

Hai cô gái cười hihi haha, lớn lên cùng nhau từ nhỏ lại là chị em họ, tình cảm tự nhiên bất đồng. Cho dù thời gian dài không gặp vẫn thân thiết.
Ngô Mai vừa nghe Chu Tiểu Hà mang theo bé con về nhà, lập tức thích thú kéo Chu Tiểu Vân sang chơi.
Nhìn cục cưng trắng trắng nộn nộn, Ngô Mai thích lắm, ôm trong tay mãi không buông. Bị Chu Tiểu Hà pha trò:
Thích đứa nhỏ thì nhanh kết hôn đi, sau này tự mình sinh một đứa.

Ngô Mai tuyệt không xấu hổ nói:
Sắp rồi, chờ em kết hôn, nhất định em cũng muốn sinh một bé gái đáng yêu. Con gái tri kỷ, hơn hẳn con trai.

Chu Tiểu Hà cười nói:
Trưởng bối không nghĩ như vậy đâu, các bà đều thích cháu trai.

Đây là điểm khác biệt lớn nhất giữa người già và người trẻ tuổi. Thanh niên đều cảm thấy nam nữ đều được, có người thậm chí cảm thấy con gái càng tri kỷ hơn, thế nhưng người lớn tuổi thích con trai hơn để nối dõi tông đường.
Chu Tiểu Vân không tự chủ được nói:
Sau này em cũng muốn sinh con gái.
Tốt nhất có thể làm cho Nữu Nữu của cô trở về…
Chu Tiểu Hà cảm thấy hứng thú truy hỏi:
Tiểu Vân, bạn trai em là ai, kể cho chị nghe một chút.

Ngô Mai chỉ biết Chu Tiểu Vân có bạn trai, nhưng chàng trai đó tên là gì như thế nào thì không biết, lúc này cũng hiếu kỳ quay đầu sang.
Chu Tiểu Vân hời hợt nói hai câu.
Ngô Mai tròn mắt:
Không thể nào, Tiểu Vân, bạn trai hiện tại của cậu là Lý Thiên Vũ? Chính là Lý Thiên Vũ hồi tiểu học cùng lớp với chúng ta á?

Lúc này Chu Tiểu Vân mới nhớ ra Ngô Mai và Lý Thiên Vũ cũng từng học với nhau hai năm.
Ngô Mai khoa trương nói:
Hồi tiểu học thời gian đã nhìn ra Lý Thiên Vũ thích cậu, không ngờ hai người thực sự thành một đôi, oa, đây là duyên phận trong truyền thuyết sao?

Chu Tiểu Vân bị giọng điệu khoa trương của Ngô Mai chọc cười, cô ấy nói to quá.
Chu Tiểu Hà say sưa nghe Ngô Mai kể lại chuyện cũ của Lý Thiên Vũ và Chu Tiểu Vân hồi tiểu học. Chu Tiểu Vân vừa nghe vừa cười, lúc này cũng hồi tưởng lại chuyện trước kia, cảm thấy rất có ý tứ.
Coi như cô biến tướng ngược Lý Thiên Vũ nhiều năm!
Anh vẫn thích cô, cô không để ý tới anh, thẳng đến lên đại học…
Không biết sao, nghe Ngô Mai kể, Chu Tiểu Vân bỗng nhiên cực kì nhớ Lý Thiên Vũ.
Không biết lúc này anh đang làm gì? Có nhớ cô không?
Nhắc tới cũng khéo, di động vang lên tiếng nhạc tính tang, có tin ngắn.
Chu Tiểu Vân mở ra đọc, không ngoài dự đoán là tin ngắn của Lý Thiên Vũ.

Tương tư quá khổ, chờ mong em về!

Ngô Mai reo lên:
Quỷ hẹp hòi, cho xem tí thì sao!

Chu Tiểu Vân cười.
Người yêu nhắn tin cho người khác nhìn thật xấu hổ a! Nếu bị Ngô Mai nhìn thấy còn không bị cô ấy cười trêu, huống chi bên cạnh còn có Chu Tiểu Hà.
Ngô Mai ở nhà Chu Tiểu Vân chơi một ngày mới về.
Thời gian khai giảng đã tới, Chu Tiểu Vân và Tiểu Bảo sắp xếp hành lý quay lại thành phố N.
Chương 398: Tin vui của Dương Phàm và Tưởng Tiêu Đan
Lý Thiên Vũ ở công ty biểu hiện tốt, được tăng tiền lương và được thăng chức làm tổ trưởng.
Anh hưng phấn đem tin tức tốt này báo cho Chu Tiểu Vân, bảo phải chúc mừng một bữa.
Dương Phàm kiên quyết yêu cầu liên hoan, Lý Thiên Vũ vốn tính bốn người làm một bữa, nhưng mở miệng vẫn đấu võ mồm với Dương Phàm mấy câu.
Tưởng Tiêu Đan cùng Chu Tiểu Vân không thèm để ý tới hai người đàn ông tranh cãi ấu trĩ, đó là một phương thức biểu đạt tình cảm giữa hai người! Ha ha!
Lý Thiên Vũ chọn một cửa hàng lẩu, vừa rẻ thực tế ăn ngon, lại có bầu không khí náo nhiệt, đông người mà thường thích đến chỗ này ăn.
Dương Phàm và Lý Thiên Vũ đấu rượu.
Tưởng Tiêu Đan thấy tâm ngứa:
Tiểu Vân, hai ta cũng uống bia đi!

Chu Tiểu Vân vui vẻ đồng ý, hai cô gái chạm cốc hào sảng không thua đám đàn ông bên cạnh.
Dương Phàm đắc ý tuyên bố:
Ở đây, tớ muốn tuyên bố một tin tốt lành. Tớ và Tiêu Đan định cuối năm nay kết hôn.

Cái gì?
Lý Thiên Vũ phản ứng đầu tiên, đấm Dương Phàm một cái:
Cậu được đấy, thằng nhóc này, vẫn gạt bọn tớ. Chuyện tốt này sao đến bây giờ mới nói, phạt một chai.

Dương Phàm ngoan ngoãn nhận phạt, uống một chai bia mới giải thích:
Cậu đừng đổ oan cho tớ, chuyện này không phải tớ và Tiêu Đan quyết định. Chủ yếu là cha mẹ trong nhà đều giục hai đứa kết hôn. Bởi vì bình thường bận rộn xin nghỉ không dễ. Vì thế chọn ngày vào cuối năm. Tớ và Tiêu Đan còn định để sang năm mới tổ chức.

Chu Tiểu Vân thật lòng nói:
Tiêu Đan, chúc mừng cậu và Dương Phàm.
Tình yêu tu thành chính quả là chuyện khiến người ta vui mừng!
Tưởng Tiêu Đan hơi xấu hổ, trên mặt có sự thỏa mãn khó nói nên lời.
Dương Phàm cười nói:
Đến lúc đó hai người các cậu nhất định phải tới, dù sao kết hôn bên nhà nội không tính quá xa!

Lý Thiên Vũ vỗ ngực:
Dù ở Bắc Kinh tớ cũng phải đi, hai chúng ta là anh em tốt! Cậu kết hôn sao tớ có thể không đi? Thật hâm mộ cậu, Dương Phàm!

Đây chính là lời thật lòng của Lý Thiên Vũ, mắt thấy này đôi Dương Phàm – Tưởng Tiêu Đan đã nở hoa kết quả, mình và Chu Tiểu Vân còn không biết đợi đến bao giờ, Lý Thiên Vũ ghen tị.
Dương Phàm chớp mắt với Lý Thiên Vũ:
Cậu cũng cố gắng lên.
Hai người lại uống rượu.
Chu Tiểu Vân quan tâm hỏi Tưởng Tiêu Đan:
Cậu và Dương Phàm tính sau này thế nào, là thuê nhà hay mua nhà.
Nếu chuẩn bị kết hôn, chỗ ở là điểm không thể thiếu. Bất kể là thuê hay mua cũng phải có một mái ấm nhỏ, không thể chen chúc trong phòng trọ nhỏ với cô.
Tưởng Tiêu Đan nói:
Có lẽ cứ thuê nhà trước! Chờ thêm hai năm kinh tế bọn tớ ổn định sẽ xin
tài trợ
của gia đình để mua nhà.

Chu Tiểu Vân thở dài nói:
Xem ra tớ phải nhanh chóng chuyển đi, để phòng cho hai người.
Không thể kẹp vợ chồng son.
Tưởng Tiêu Đan liên tục xua tay:
Đừng, phòng đó bọn tớ để lại cho cậu! Tớ chuẩn bị cùng Dương Phàm đi tìm chỗ khác, chọn một căn hộ rộng hơn một chút. Hơn nữa, máy vi tính cậu mua còn ở phòng khách, tớ đâu thể chiếm đồ yêu thích của cậu.

Chu Tiểu Vân đoán Tưởng Tiêu Đan suy nghĩ đến sau này có con nên cần căn hộ rộng hơn.
Tiếp theo, Tưởng Tiêu Đan và Dương Phàm hễ rảnh là đi tìm nhà. Đã chọn được một cái thích hợp, ưu điểm là, tương đối gần công ty. Hai người chọn ngày lành chuyển vào.
Trong phòng bỗng nhiên chỉ còn một mình Chu Tiểu Vân một người, cô cảm thấy hơi cô đơn.
Lý Thiên Vũ đường hoàng mượn cớ chuyển vào:
Em xem một mình ở cũng trả bằng ấy tiền thuê nhà, chi bằng để hai người ở. Hơn nữa, hai chúng ta mỗi ngày nấu cơm chung ăn chung giảm bớt tiền gas tiền thức ăn. Em còn có cả lái xe và vệ sĩ riêng…

Chu Tiểu Vân ra dấu bảo Lý Thiên Vũ câm miệng:
Anh muốn vào ở thì cứ tới đi, đừng nói nhiều như vậy.
Cô không phản đối nha!
Lý Thiên Vũ hài lòng nhảy thật cao, yeah! Cô nam quả nữ sống chung, củi khô lửa bốc, chẳng phải đốt là bốc ngùn ngụt? Có nhiều cơ hội tốt a!
Anh nghĩ đến đây thì cực kì vui vẻ. Không ngờ anh đến ở, Chu Tiểu Vân lại không chịu trở về, thường ngủ trong ký túc xá.
Lý Thiên Vũ ủy khuất hỏi:
Tiểu Vân, sao em nhẫn tâm để một mình anh phòng đơn gối chiếc. Anh xin thề sẽ không vượt qua lôi trì nửa bước.

Chu Tiểu Vân hiếm khi đùa:
Chủ yếu là em sợ mình không khống chế được, nửa đêm hóa thân làm nữ sói đột nhập phòng anh.

Lý Thiên Vũ lập tức giấu đầu lòi đuôi:
Nhiệt liệt hoan nghênh!

Chu Tiểu Vân cười ha ha.
Nghĩ hay nhỉ, cứ chờ đi!
Đến cuối tuần, bốn người vẫn tụ tập ăn cơm chung.
Tưởng Tiêu Đan thập phần tưởng niệm tay nghề Chu Tiểu Vân:
Tiểu Vân, từ lúc tớ và Dương Phàm chuyển ra ngoài ở, thường xuyên nấu mì ăn liền. Tớ rất hoài niệm đồ ăn ngon cậu làm!

Chu Tiểu Vân cười nói:
Hai cậu đâu thể ăn mì ăn liền mãi, dù sao cũng phải nấu cơm chứ!

Tưởng Tiêu Đan thở dài nói:
Trời không cho tớ năng khiếu vào bếp, còn không ngon bằng Dương Phàm nấu!

Chu Tiểu Vân và Lý Thiên Vũ lập tức nhìn Dương Phàm với cặp mắt khác xưa, nhìn không ra a, còn có thể khả năng này. Lợi hại!
Đuôi Dương Phàm sắp vểnh lên tận trời, bị Chu Tiểu Vân thử thách:
Được, hôm nay phải cho chúng tớ nếm thử tay nghề của siêu đầu bếp Dương Phàm.

Dương Phàm vẻ mặt đau khổ vào bếp, không quen nhìn Lý Thiên Vũ ở bên cạnh cười trộm, mượn cớ cần phụ bếp kéo Lý Thiên Vũ vào.
Giờ đến phiên Lý Thiên Vũ vẻ mặt đau khổ.
Số đàn ông biết nấu ăn không nhiều, tối thiểu Lý Thiên Vũ không biết.
Chờ Dương Phàm và anh bận rộn nửa ngày mới mang thức ăn ra, Chu Tiểu Vân và Tưởng Tiêu Đan bật cười.
Nhìn không đẹp cũng không sao a!
Lại nếm thử, vẫn nuốt được có thể ăn là được!
Tưởng Tiêu Đan còn khen không dứt miệng:
Dương Phàm, anh nấu ngon lắm, em rất thích.
Khen đến độ Dương Phàm vui tươi hớn hở, nói thẳng sau này cơm nước trong nhà do anh làm.
Tưởng Tiêu Đan lén nháy mắt với Chu Tiểu Vân, cô bật cười, hóa ra Tiêu Đan còn am hiểu chiêu này a! Lợi hại! Dỗ Dương Phàm đầu óc choáng váng vui vẻ nấu cơm, đáng giá học tập.
Lý Thiên Vũ không nể mặt nói:
Kém xa Tiểu Vân nấu.
Anh thật hạnh phúc, mỗi ngày Tiểu Vân đều nấu cho anh ăn. Ha ha!
Dương Phàm trợn trắng mắt lườm Lý Thiên Vũ:
Cậu mà nấu, trình độ chưa bằng một nửa tớ.

Lý Thiên Vũ cợt nhả nói:
Tớ không am hiểu cái này, Tiểu Vân nấu ăn ngon nhất, cần gì tớ học nấu nướng.

Chu Tiểu Vân thình lình chen một câu:
Em lập tức đi tìm bạn trăm năm, yêu cầu chính là đàn ông nhất định phải biết nấu ăn.

Dương Phàm cười ha ha, Tưởng Tiêu Đan nhìn vẻ mặt Lý Thiên Vũ kinh ngạc cũng bật cười.
Lý Thiên Vũ giả vờ giả vịt thở dài:
Được được được, anh lập tức đi ghi danh lớp nấu ăn là được chứ gì!

Cười cười nói nói, cư nhiên ăn sạch món Dương Phàm làm.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân.