• 1,880

Chương 145


Số từ: 2427
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
"Chết đi!"
Ngụy Thương Long vừa mới quay đầu lại, cũng là lúc Đằng Thanh Sơn vừa xuất thủ xong. Hưu! Hưu! Hai đạo hàn quang xé rách không gian lao tới. Khoảng cách hai bên chỉ vỏn vẹn có hơn mười trượng, với tốc độ xuất thủ của Đằng Thanh Sơn, đối thủ lại không có một chút chuẩn bị, Hậu thiên cao thủ làm sao có thể chống được.
Phốc! Phốc!
Hai thanh phi đao từ phía sau đầu đâm vào, bắn ra phía ngoài miệng. Ngụy Thương Long cùng với gã trung niên cụt tay mắt trợn trừng, cơ thể vô lực ngã xuống bên cạnh bộ hài cốt.
Hai người vừa mới ngã xuống, Đằng Thanh Sơn cũng nhẹ nhàng rơi xuống đất, hắn không thèm quan tâm tới hai cái xác chết, chỉ thờ ơ liếc mắt qua một cái, tay trái tùy tiện nhặt lên một hòn đá, mà tay phải cầm lấy hắc sắc tiểu đỉnh rơi trên mặt đất. Ánh mắt chăm chú nhìn vào tiểu đỉnh, tay hơi run run vuốt ve bên ngoài.
"Chính là nó, chính là nó, giống nhau như đúc." Đây là di vật quan trọng nhất của thê tử kiếp trước của hắn, ai nghĩ nay trọng sinh không ngờ lại gặp lại. Kiếp trước kiếp này, Đằng Thanh Sơn nắm trong tay tiểu đỉnh tựa hồ có gì đó trùng hợp.
"Chất liệu này, cảm giác này.... cũng đều giống y hệt!" Đằng Thanh Sơn hai mắt ươn ướt, nước mắt lấp lánh như muốn rơi ra. Một lát sau, Đằng Thanh Sơn trịnh trọng đem hắc sắc tiểu dỉnh deo trước ngực giống như dây chuyền. Cảm giác dược tiểu đỉnh dán vào ngực, Đằng Thanh Sơn hít sâu một hơi, cúi đầu nhìn bộ hài cốt đã từng nằm dưới đáy hồ mấy trăm năm nay, thầm nghĩ
"Ngụy tiền bối, người cũng có được tiểu đỉnh này, hai người chúng ta tuy cách nhau sáu trăm năm, nhưng tính ra cũng coi như có duyên với nhau vậy."
Đúng lúc này, một bóng người từ dưới mặt nước vọt lên, chính là một trong hai gã Hậu thiên cao thủ đã lặn xuống đáy hồ tìm bảo đồ. Đằng Thanh Sơn ánh mắt lạnh lùng, hòn đá vẫn cầm trong tay lặng lẽ bắn ra.
Phốc!
Người kia mi tâm bị hòn đá xuyên thủng, thân thể yếu đuối vô lực nặng nề rơi xuống. Mà trên bờ hồ Đằng Thanh Sơn sau khi bắn ra hòn đá đã nhanh chóng lao lên, đem thỉ thể kia nhẹ nhàng bắt lấy, rơi xuống bên kia hồ, tùy tiện ném xuống đất.
"Nếu hồ này sâu một chút, dưới đáy hồ hẳn là có dòng nước ngầm lưu chuyển, vậy mấy tên dưới đáy hồ chắc sẽ không biết ta trên này ám toán người của bọn chúng đâu." Đằng Thanh Sơn bình tĩnh dứng trên bờ hồ nghĩ "Xuống dưới đáy hồ có ba người, hai Hậu thiên một Tiên thiên vũ giả, ta lặng lẽ đem hai tên Hậu thiên vũ giả giết hết, vậy là có thể an tâm đối phó với Tiên thiên cường giả kia rồi."
"Cuối cùng thì bảo đồ này ở đâu kia chứ, hồ này sâu như vậy, dưới đáy lại có một lớp bùn thật dày, tìm như thế nào đây?" Lão già tóc hoa râm khẽ cau mày, nhìn quanh, cản thận tìm kiếm kỹ lưỡng một phen. Hiện tại trong số cao thủ cua Thiết Y môn tới đây, trông già nhất chỉ có hai người là Điền trưởng lão hắn và Ngụy Thương Long.
Tuy rằng luận tuổi tác thì hắn cùng Đặng Canh cũng xấp xỉ nhau, nhưng Đặng Canh đã tiến vào Tiên thiên nhiều năm, trông không có vẻ già.
Hô! trong miệng phun ra một chút không khí " lên trên hít thở một chút đã." Điền truỏng lão ngoi lên phía mặt hồ.
Bồng! Vừa mới thoát ra khỏi mặt hồ, trên đầu còn đầy nước chưa kịp nhìn xung quanh, Điền trưởng lão tham lam hít liền mất ngụm không khí, nhưng vừa mới hít được một ngụm thì "Phốc!" Điền trưởng lão cảm thấy mi tam cùng với đầu một cơn đau đớn, sau đó liền mất đi ý thức.
Đằng Thanh Sơn giống như một cánh chim, bay qua mặt hồ bắt lấy thi thể Điền trưởng lão, rơi xuống bờ hồ bên kia, đem xác chết trong tay nhẹ nhàng ném xuống đất, động tĩnh rất nhỏ. Đến lúc này Đằng Thanh Sơn quay lại bên hài cốt Ngụy Đan.
"Hiện tại chỉ còn lại một minh Đặng Canh!" Đằng Thanh Sơn tay phải cầm sẵn lấy phi đao. Đối phó vơi Đặng Canh, tốt nhất là đợi lúc đối phương vừa mới ra khỏi mặt nước cho hắn một đao. Đằng Thanh Sơn kiếp trước là sát thủ, đã được huấn luyện bất kể thủ đoạn bỏ ra công sức ít nhất giết chết đối phương. Hắn sẽ không ngu ngốc theo duổi công bằng, dù sao thì Đằng Thanh Sơn cũng không rõ ràng lắm thực lực của đối phương.
Đằng Thanh Sơn trong lúc vô tình đưa mắt xuống hai tay Ngụy Thương Long. trên tay Ngụy Thương Long đang mang mmotj đôi bao tay màu tím.
"Ồ!" Đằng Thanh Sơn còn nhớ rõ đoạn đối thoại của hai người lúc trước "Đây là thần binh Thiên Ưng trảo mà bọn họ nói tơi sao, Ngụy Đan theo lời bọn hắn nói thì cũng là Tiên thiên kim đan, bài danh một trong mười vị trí đứng đầu trên Thiên bảng. Cường giả bậc này thì vũ khí bên người nhất định không tầm thường.
Đằng Thanh Sơn tay trái cởi xuống đôi bao tay Thiên Ưng trảo, từ đầu chí cuối Đằng Thanh Sơn tay phải đều nắm chắc phi đao, tùy thời chuẩn bị công kích Đặng Canh khi vừa thoát ra khỏi mặt nước. "Rất nặng!" tay trái tung tung, Đằng Thanh Sơn lộ ra ánh mắt king ngạc "Thiên Ưng trảo này mới nhìn tưởng như rất nhẹ, ai nghĩ dược thực tế lại nặng tới trên mười cân cơ chứ." Đằng Thanh Sơn ý thức dược độ trân quý của vũ khí này tuyệt đối không kém Luân Hồi thương trong tay mình.
Đằng Thanh Sơn tay trái đeo Thiên Ưng trảo vào, cái bao tay này tuy nặng nhưng rất mềm mại, giống như bọc thêm một lớp ra trên tay thôi, mà ở các khớp, đầu ngón tay là tử sắc ám kim chúc trông rất sắc bén. Mang bao tay vào, Đằng Thanh Sơn tùy ý vung tay.
Xuy! Giông như lợi kiếm xuyên phá không gian.
"Chẳng tách Ngụy Thương Long kia deo bao tay này vào có thể tùy tiện chém vỡ núi đá." trong đầu Đằng Thanh Sơn hiện lên một suy nghĩ "Có đôi bao tay này, ta hoàn toàn có thể dựa vào nó cùng với người khác dùng thần binh chém giết, Hình ý quyền của ta cũng có chỗ dùng rồi." Đằng Thanh Sơn hai tay tuy rằng cứng rắn hơn so với sắt thép thông thường, nhưng cũng không thể so với Vạn Niên Hàn Thiết được, bình thường đối với các loại binh khí sắc bén, Đằng Thanh Sơn cũng không dám trực tiếp dùng tay không bắt lấy. Nếu là binh khí dẳng cấp cỡ như Luân Hồi thương, nếu Đằng Thanh Sơn dám dùng tay bắt lấy thi không nghi ngờ gì là tay hắn sẽ bị đối phương đánh cho nát bấy.
"Từ nay, hán tử mặt sẹo sẽ sử dụng bao tay này chiến đấu!" Đằng Thanh Sơn trong lòng đã có chuẩn bị làm cho hóa thân của mình thành một nhân vật thành danh. Sau này lợi dụng danh tiếng của hóa thân sẽ có lợi ích không thể đoán trước được.
Tay phỉa cũng nhanh chóng đeo bao tay vào. Có một đôi Thiên Ưng trảo này hoàn toàn có thẻ cùng Tiên thiên cường giả cận chiến. Đằng Thanh Sơn mang đôi bao tay đồng thời cũng mỗi tay nắm chắc một thanh phi đao, yên lặng nhìn chằm chằm mặt hồ, ngay khi Đặng Canh nhô ra khỏi mặt nước, hai ngọn phi đao không nghi ngờ gì sẽ bay ra.
Thời gian nháy mắt đã trôi qua nửa canh giờ, Dặng Canh vẫn không thấy động tĩnh gì. "Đặng Canh dưới đáy hồ đúng là có thể chống đỡ thật lâu." Đợi nửa canh giờ Đằng Thanh Sơn không có chút nóng vội, hắn vẫn ngồi chồm hỗm nhìn, phi đao trên hai tay vẫn rất trầm ổn, không một chút lắc lư. Trên mặt hiện lên vẻ tươi cười
"Đuổi tới Ngân Giác sơn này, lấy được tiểu đỉnh xem như là thu hoạch ngoài ý muốn tốt nhất rồi." Lấy được tiểu đỉnh, sau một hồi cao hứng cảm động, Đằng Thanh Sơn cũng có một chút nghi hoặc "kích thước, hình dáng cảm giác so với kiếp trước giống y như đúc vậy. Tiểu đỉnh này dưới hồ ngâm sáu trăm năm, không hiểu là kim loại gì mà thời gian lâu như vậy không có một chút ảnh hưởng gì. Kiếp trước ta không nhìn ra tiểu đỉnh làm bằng chất liệu gì, hiện tại bây giờ cũng vậy, vẫn không biết. Tối quan trọng là địa cầu ở kiếp trước với Cửu Châu đại dịa ở kiếp này, bất kể là hoàn cảnh địa lý hay lịch sử phát triển các loại không có gì giống nhau cả, không phải là cùng một thế giới. Chính là hai thế giới bất đồng làm sao lại có cùng một tiểu đỉnh giống nhau nhu đúc, tiểu đỉnh này không phải muốn chế tạo là được a."
Đằng Thanh Sơn tại Cửu Châu đại địa này cũng có chút thân phận, đối với một chút tin tức tài liệu trân quý cũng có hiểu biết nhất định. Nhưng ngay cả hắn cũng chưa từng nghe qua tài liệu gì có thể ngâm trong nước sau trăm năm mà không bị bất cứ ảnh hưởng gì. Tiểu đỉnh như vậy ai có năng lực chế tạo ra. Chẳng lẽ trùng hợp như vậy, kiếp trước kiếp đều có một tiểu đỉnh xuất hiện.
Mấy vấn đề này làm cho Đằng Thanh Sơn không thể không nghi hoặc "Như thế nào mà hai cái thế giới, xảo hợp đều có tiểu đỉnh xuất hiện? Hoặc nói ta kiếp trước mang theo tiểu đỉnh cùng đến kiếp này, bất quá nó đến trước ta sáu trăm năm." Đằng Thanh Sơn nghĩ vậy nhưng rồi lại lắc đầu phủ quyết vì suy nghĩ này quá hoang đường.
Trong đầu suy nghĩ nhưng Đằng Thanh Sơn không lúc nào rời tầm mắt khỏi mặt hồ.
Dưới đáy hồ, ánh sáng mặt trời chiếu xuống rất yếu ớt mỏng manh. Bất quá tại đáy hồ có một vầng hào quang mầu trắng, chính giữa vầng hào quang chính là Đặng Canh, lấy tiên thiên chân nguyên ly thể, hình thành màn hào quang xung quanh thân, trong màn hào quang có không ít dưỡng khí, với khả năng của Đặng Canh có thể giúp hắn ở dưới hồ thật lâu. "Chẳng lẽ bảo đồ kia bị cường giả giết chết Ngụy Đan mang đi?" Đặng Canh nhíu chặt đôi mày, hắn cúi đầu, vầng hào quang giới hạn ở hai khuỷ tay, hai cánh tay vẫn là nhận chìm trong nước. hắn hai tay không ngừng đào móc nước bùn nơi đáy hồ
"Không quản thế nào, đem dáy hồ tìm hết một lượt rồi nói sau." Đặng Canh vẫn là rất kiên nhẫn. Từng chỗ từng chỗ theo tốc độ tìm kiếm của Đặng Canh một vài đá vụn thi thể hư thối hài cốt của phi cầm tẩu thú lần lượt bị lật tung lên. Tìm kiếm hơn canh giờ Đặng Canh mới chỉ lục soát được một nửa khu vực đáy hồ.
"Gì?" Một tay Đặng Canh trong nước bùn vỗ một trảo dụng phải một vật cứng, Đặng Canh lôi lên cũng không buồn đẻ ý vì vật cứng trong đáy hồ rất nhiều, đá vụn, xương cốt phi cầm tẩu thú cũng đều là vật cứng cả. Nhưng khi hắn nhìn thấy hai mắt trợn trừng mở lớn hết cỡ.
Đây là một khối hình vuông. Đặng Canh đột ngột đem vật cứng đó chà xát, lau sạch sẽ bùn đất bám xung quanh, dưới ánh hào quang chiếu xuống, Đặng Canh nhận ra đây là một miếng kim loại màu đan, trên bề mặt khắc chi chít hoa văn. Chất liệu quen thuộc, hoa văn quen thuộc Đặng Canh trái tim đập thình thịch.
"Ha ha! Là nó, chính là nó!" Đặng Canh hưng phấn kêu lên "Hắc thiết bảo đồ! Cái này là một nửa Hắc thiết bảo đồ, cuối cùng cũng rơi vào tay Thiết Y môn chúng ta. Tổ sư gia ơi, cuối cùng Thiết Y môn cũng có cơ hội hưng thịnh rồi. Nửa trên hắc thiết bảo đồ, tổ sư gia hơn một ngàn năm trước đã tìm được, chỉ còn thiếu nửa miếng bảo đồ này thôi. Bay giờ bảo đồ đã hợp nhất, hớp lại là có thể mở ra Vũ Hoàng bảo tàng rồi."
Đặng Canh toàn thân kích động run rẩy.
Các thế hệ tổ sư Thiết Y môn trước khi chết, đều không ngừng nhắc nhở môn chủ đời sau, vĩnh viễn không dược từ bỏ việc tìm kiếm nửa sau của hắc thiết bảo đồ. thiết Y môn có nửa trên bản đồ, chỉ cần không tiết lộ, người khác cho dù có tìm thấy nửa dưới cũng vô pháp mở ra bảo tàng, cho nên Thiết Y môn chỉ cần cố gắng sẽ có một ngày hoàn thành được tâm nguyện.
"Hơn một nghìn năm! Ha ha..." Đặng Canh nhiều năm nay chưa từng có kích dộng như thế, bỗng nhiên ánh mắt hắn chăm chú lại "trên hắc thiết bảo đồ còn có chữ?"
trên hắc thiết bảo đồ hoa văn rậm rạp không ngờ con có dòng chữ nhỏ "Được ẩn tàng bảo đồ, tùy tiện xông vào chết không nghi ngờ. Muốn được bảo vật, cần mang theo một đỉnh trong cửu đỉnh, ngần vạn lần phải nhớ kỹ."
--------------------------------
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cửu Đỉnh Ký.