• 1,880

Chương 146


Số từ: 5479
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
"Một đỉnh trong cửu đỉnh?" Đặng Canh phiền não nghĩ: "Được tàng bảo đồ dĩ nhiên còn chưa đủ, còn muốn cái gì một đỉnh trong cửu đỉnh! Thật sự là phiền toái..." Đối với cửu đỉnh, Đặng Canh đương nhiên biết, đó là do Vũ Hoàng sau khi thống nhất thiên hạ, liền phân thiên hạ thành Cửu Châu.
Đồng thời, Vũ Hoàng từ Cửu Châu sưu tầm rất nhiều kim chúc khoáng thạch quý hiếm đúc thành chín toà đại đỉnh. Cửu đỉnh này, cũng đại biểu cho Cửu Châu.
Từ đó... Hễ là con dân Cửu Châu, cho tới người miền núi, kể cả những nhân vật lớn của bát đại tông phái, một khi tới Lễ tế năm mới , đều phải bái tế Vũ Hoàng, bái tế cửu đỉnh này. Đỉnh, cũng trở thành đồ cúng tế.
Truyền thuyết về Vũ Hoàng và cửu đỉnh, con dân Cứu Châu nào cũng đều biết. Đến Lễ tế năm mới, có ai không bái tế?
"Vũ Hoàng lão nhân gia ngài đã lưu lại tàng bảo đồ này, lại còn sử dụng chiêu ấy. Cửu đỉnh a... Từ khi lão nhân gia ngài rời nhân thế, thiên hạ hỗn loạn, cửu đỉnh này đã có thể biến mất không rõ tung tích. Giống như thi kiếm tiên "Lý Thái Bạch" tiền bối từng có được một đỉnh." Đặng Canh là Thiết Y môn chấp pháp trưởng lão, về tin tức của những tiền bối cao thủ, đương nhiên biết không ít.
Tự cổ chí kim, từ trước tới nay phóng khắp thiên hạ, những người mạnh nhất, cũng chỉ có bốn người: Vũ Hoàng, Tần Lĩnh Thiên Đế, Thích Ca tổ sư, thi kiếm tiên "Lý Thái Bạch".
"Lý Thái Bạch tiền bối, năm đó từng có được một đỉnh, lại dùng đỉnh đó để uống rượu." Đặng Canh cũng nhớ kĩ những ghi chép kia.
Lý Thái Bạch là một người tiêu sái, khoáng đạt nhất trong bốn nhân vật vĩ đại. Tuy có võ công vô địch thiên hạ, nhưng cũng không dùng nó để thống nhất thiên hạ, cũng không truyền đệ tử lập tông phái. Ngài chỉ cầm trong tay một thanh Thanh Phong kiếm, tiêu sái đi khắp thiên hạ, lưu lại một truyền thuyết, chính là việc lấy một trong cửu đỉnh để uống rượu. Lúc ấy Lý Thái Bạch vẫn cảm thán: "Chiếc đỉnh này, được con dân Cửu Châu hương khói cung phụng, dĩ nhiên trở nên thần kì như vậy. Vốn một vật to lớn, giờ chỉ còn bé bằng một cái bát nhỏ, ngay cả Thanh phong kiếm của ta cũng không thể làm nó thương tổn chút nào. Thần kì thần kì!"
Ở trên đất Cửu Châu, một ít đại nhân vậy của bát đại tông phái cũng biết điển cố này.
Cửu đỉnh, cứ theo tự nhiên mà nhỏ đi, nhưng lại không hề bị hủy hoại chút nào!
Thi kiếm tiên "Lý Thái Bạch", là nhân vật có thể so sánh ngang hàng với Vũ Hoàng. Ngay cả ông ta cũng không có cách làm sứt mẻ cửu đỉnh này, vậy cũng đủ biết cửu đỉnh thần kì như thế nào. Sau khi Vũ Hoàng thống nhất thiên hạ, lập ra Cửu Châu, con dân khắp nơi đều bái tế Vũ Hoàng và cửu đỉnh. Trải qua thời gian dài, cho tới bây giờ... trong lòng rất nhiều người, cửu đỉnh đã không chỉ riêng là đỉnh, mà nó tượng trưng cho đất Cửu Châu, ẩn chứa ký thác bao đời của con dân Cửu Châu!
Trong đáy hồ, Đặng Canh đáy lòng lo lắng.
"Thiết Y môn chúng ta trải qua các triều đại môn chủ, chấp pháp trưởng lão, vẫn luôn tìm kiếm tàng bảo đồ này! Hiện tại tìm được rồi, hơn một nghìn năm a, nhưng mẹ hắn, tàng bảo đồ này khi đến tay vẫn nhắc nhở ta còn phải có một cái đỉnh. Mà không phải chỉ là đỉnh bình thường, phải là một đỉnh trong cửu đỉnh, không phải đùa người sao!?" Đặng Canh gấp đến độ thật muốn mắng Vũ Hoàng, "Cửu đỉnh thần kì, Thiết Y môn ta làm sao tìm được? Chính là cho dù có đặt ở trước mặt ta, ta sợ cũng không thể nào nhận thức được."
Đột nhiên -
Đặng Canh trong đầu một nhóm hình ảnh hiện lên, đó là lúc lấy xác Ngụy Đan tiền bối lên, trên cổ ông ta có một đeo một sợi dây chuyền, ở giữa có một cái tiểu đỉnh.
"Ân!" Đặng Canh sắc mặt thay đổi, con mắt cũng sáng lên.
"Đúng, đúng!" Đặng Canh kích động vạn phần: "Cửu đỉnh thần kì vạn phần, còn có thể thay đổi lớn thành nhỏ. Thi kiếm tiên "Lý Thái Bạch" từng có được một đỉnh, cái đỉnh đó to chỉ bằng cái bát uống rượu, vậy cũng có thể biến thành nhỏ như đầu ngón tay cái! Khó trách a, vậy có thể hiểu tại sao Ngụy Đan tiền bối lại đem tiểu đỉnh luôn đeo bên mình!"
"Hơn nữa tiểu đỉnh này, ở trong nước ngâm mấy trăm năm, cũng không bị hủy hoại, cũng không có rêu xanh bám vào. Vốn ta tưởng tiểu đỉnh này dùng tài liệu trân quý chế tạo thành, nhưng cũng có thể thao thời gian bị tàn phá, hiện tại xem ra tiểu đỉnh này vốn là một trong cửu đỉnh, ha ha, sao có thể hỏng được?"
Đặng Canh càng nghĩ càng cảm giác được đúng.
Ngụy Đan tiền bối là một tiên thiên kim đan cao thủ, như thế nào có thể đeo một cái tiểu đỉnh kì lạ? Hơn nữa Ngụy Đan vừa vặn được một nửa tàng bảo đồ này... kết hợp hai chi tiết tại, hoàn toàn có thể suy luận ra. Ngụy Đan bởi vì tàng bảo đồ, mới có thể tìm được tiểu đỉnh. Có được tiểu đỉnh, ông ta hẳn phải luôn mang bên mình!
"Ha ha... Lão thiên giúp Thiết Y môn chúng ta a!" Đặng Canh trong lòng nhất thời thoải mái, nghĩ: "Ta muốn tiểu đỉnh này, lão thiên liền lập tức đưa tới. Hiện tại tàng bảo đồ đủ, tiểu đỉnh cũng đã có, Thiết Y môn ta có thể mở ra Vũ Hoàng bảo tàng! Chỉ cần hơn mười năm, Thiết Y môn ta có thể tiêu diệt Quy Nguyên tông, Thanh Hồ đảo, khống chế cả Dương Châu! Liệt danh là một trong bát đại tông phái!"
Lập tức, Đặng Canh đem tàng bảo đồ để vào trong lòng, liền hướng phía trên bơi đi.
Ngước đầu chứng kiến mặt nước phía trên, Đặng Canh biến sắc, chợt dừng lại.
"Không đúng!" Đặng Canh nhìn quét qua chung quanh: "Ta ở đáy hồ hao phí tầm một canh giờ, như thế nào không thấy được Điền trưởng lão bọn họ?" Đáy hồ tuy lớn, nhưng có ba người ở đáy hồ tìm kiếm, theo đạo lý cũng thường xuyên đụng chạm nhau mới phải. Nhưng là, Đặng Canh nhớ kĩ, hắn ở đáy hồ một thời gian dài, cũng không gặp qua bọn họ.
Đặng Canh ngước đầu, nhìn lên trên mặt hồ đang sóng gợn lăn tăn.
Hắn sắc mặt lạnh xuống: "Xem ra, tình huống có biến." Đặng Canh lập tức rút ra một thanh trường kiếm màu bạc, thanh kiếm này có tên gọi là "Ngân lân kiếm", cũng là một thanh thần bịnh hiếm thấy.
Đằng Thanh Sơn ở trên bờ hồ lặng lẽ đợi. Trải qua hơn một canh giờ, sắc trời cũng bắt đầu nhá nhem tối, mặt trăng bắt đầu dần hiện ra ở phía xa.
"Vù vù ~~~" Trên đỉnh núi, một luồng gió mãnh liệt ào qua.
"Dát, dát --" Một ít ác điểu từ trên cao bay qua, phát ra tiếng kêu. Đằng Thanh Sơn ngồi xổm ở bên bờ hồ, tay phải mang theo bao tay Thiên ưng trảo, cả hai tay mỗi bên cầm một thanh phi đao âm thầm chờ đợi. Cho dù đợi một canh giờ, hắn vẫn như trước không lo lắng một chút nào, cho dù có đợi mấy canh giờ cũng vẫn vậy.
Gió núi gào thét, ác điểu gào lên.
"Oanh long long ~~~" Đột nhiên mặt hồ vốn đang bình lặng vang lên một tiếng nổ ẩm, cả mặt hồ rộng hơn mười trượng như bị oanh tạc, nước bắn tung lên cao vài trượng.
Nước bắn cao như vậy, rất khó để phát hiện ở chỗ nào có người.
"Bất hảo, Đặng Canh đã phát hiện có người ẩn núp." Đằng Thanh Sơn nhướng mày, một canh giờ chờ đợi của hắn, giờ đã thành vô ích!
Đột nhiên, một bóng dáng từ trong bọt nước bay vọt lên bờ, hướng Đằng Thanh Sơn vọt tới.
"Hừ!" Phi đao trong hai tay Đằng Thanh Sơn đột ngột ném mạnh ra!
Hưu! Hưu!
Hai thanh phi đao, một trước một sau tựa như hai luồng tia chớp xẹt qua không trung, khi còn cách bóng người kia một đoạn, thanh phi đao phía trước đột ngột vẽ lên một hình vòng cong vòng ra sau lưng thân ảnh nọ.
"Loảng xoảng!"
Bóng kiếm màu bạc xuất hiện liên tục, giống như thác nước cuốn quanh người thân ảnh đó. Chỉ nghe "Thương, thương" liên tục hai tiếng, hai thanh phi đao của Đằng Thanh Sơn liền bị chấn thành những mảnh nhỏ. Mà thân ảnh đang chạu như bay về phía Đằng Thanh Sơn không khỏi đột nhiên ngừng lại, thậm chí còn lùi liên tiếp hai bước mới dừng lại.
Đặng Canh nhìn nam tử mặt sẹo trước mặt, nghĩ: "Nam tử mặt sẹo này kinh lực trên phi đao quá mạnh, ngay cả tay ta cũng phải tê dại khi dùng kiếm đón đỡ."
Đặng Canh ánh mắt đảo qua lồng ngực của hài cốt Ngụy Đan, đồng tử không khỏi co rút lại: "Tiểu đỉnh không có!"
"Giết đệ tử Thiết Y môn ta, tìm chết đi!" Đặng Canh rít gào một tiếng, liền nhằm phía Đằng Thanh Sơn.
"Ngươi cũng xứng giết ta?" Đằng Thanh Sơn phát ra thanh âm thô cuồng vang lên, chân đột ngột điểm một cái, như mãnh hổ xuống núi, cũng nhằm phía Đặng Canh.
Khoảng cách hai người vốn chỉ vài trượng, nay cả hai đột ngột lao tới, lập tức rơi vào cảnh chém giết.
"Xuy!"
Ngân lân kiếm chợt lóe, liền đâm tới trước mặt Đằng Thanh Sơn. Đằng Thanh Sơn linh hoạt né tránh, tay phải liền vung lên, "Thương", Thiên Ưng trảo cùng Ngân lân kiếm cơ hồ liền va chạm vào nhau. Thiên ưng trảo không hổ là binh khí của tiên thiên kim đan cường giả, khi đụng vào Ngân lân kiếm mà không có một chút sứt mẻ nào.
Đằng Thanh Sơn sau đó không chút do dự, trong nháy mắt liền tung ra một đạo Băng quyền!
Phốc!
Quyền của Đằng Thanh Sơn như mũi tên rời cung, khi nó đi qua đâu, không khí nơi đó liền phát sinh biến hóa, biến thành một luồng khí nén ép hình vòng cung, làm một quyền này của hắn trở nên mơ mơ hồ hồ. Đặng Canh thấy thế trong lòng căng thẳng, lập tức lui bước, đồng thời Ngân lân kiếm xẹt qua một đạo đường cong.
"Bồng!" Một trận nổ mạnh, hình thành một luồng không khí cao áp bắn tung ra bốn phía.
Nhất thời, hiện ra cảnh cát bay đá chạy. Chỉ thấy Đằng Thanh Sơn hai tay tung ra hai quyền, khi thì một quyền đón đỡ, một quyền khác phóng ra công kích, khi thì cả hai quyền đều liên tiếp công kích. Mặc dù bước di chuyển của Đằng Thanh Sơn không lớn, nhưng hắn nắm chắc cơ hội cũng rất chuẩn xác. Bản thân Đằng Thanh Sơn đối với việc khống chế không gian, đã tới mức cực kì kinh người. Băng quyền, cứ như vậy sinh sôi, đem Đặng Canh hoàn hoàn vây quanh.
Băng quyền như mũi tên, tuần hoàn vô cùng!
Mà kiếp pháp của Đặng Canh, cũng làm cho người ta sợ hãi. Mỗi một kiếm của hắn đều là một đường vòng cung có lớn có nhỏ, có mạnh có yếu, nhưng lại đem Băng quyền của Đằng Thanh Sơn hoàn toàn ngăn cản bên ngoài.
"Kiếm pháp phòng ngự của tên Đặng Canh này, chỉ sợ không dưới "Hỗn nguyên nhất khí" thương pháp của ta. Mỗi một đường vòng cung đều giống như một tấm lá chắn, hơn nữa tấm chắn này cũng vô cùng vô tận." Đằng Thanh Sơn thầm nghĩ: "Thân thể lực lượng của ta, phối hợp cùng tiên thiên chân nguyên, không ngờ lại không chiếm được thượng phong!"
Hắn giật mình, Đặng Canh làm sao không kinh hãi? "Từ khi nào lại xuất hiện một nam tử mặt sẹo lợi hại như thế này? Vẻn vẹn chỉ bằng vào đôi tay, lại có thể áp chế, khiến ta chỉ có thể phòng ngự, không thể công kích." Đặng Canh cũng sốt ruột: "Trong các cao thủ tiên thiên thật đan, ta chưa từng nghe nói có một nhân vật như vậy."
Oanh! Trên mặt đất một trận rung động!
"Bất hảo!" Đặng Canh chứng kiến quyền của Đằng Thanh Sơn khi đánh tới, trong nháy mắt vang lên tiếng nổ ầm ầm tràn ngập khắp không gian, hắn không khỏi thất kinh. Hắn giật mình phát hiện quyền này ẩn chứa một cỗ lực lượng kì lạ, chung quanh đều xuất hiện từng đạo không khí vặn vẹo, làm hắn chỉ có thể bay ngược lại, đồng thời Ngân lân kiếm chém ngang ra.
"Bồng!"
Đặng Canh cả người liên tiếp lùi lại mấy bước, mỗi một bước đều làm núi đá chấn động, làm xuất hiện từng cái hố to, những tảng đá to xung quanh cũng bị bay đi.
"Dừng!" Đặng Canh dùng nội kình trầm ổn lại thân thể, liền hô.
Đằng Thanh Sơn nhìn Đặng Canh, thầm nghĩ: "Ta dùng Thiên ưng trảo thi triển "Hổ Pháo quyền", mặc dù tốc độ hơi chậm, nhưng sức bộc phát lại không chút nào kém hơn "Độc long toản", không ngờ tên Đặng Canh này vẫn có thể đỡ được."
Đặng Canh giờ phút này cảm thấy gân cốt hai tay mơ hồ từng đợt đau đớn: "Muốn giết tên nam tử mặt sẹo này, phỏng chừng ta cũng phải nỗ lực không ít."
"Vị huynh đệ này, hảo thân thủ! Không nghĩ tới trong thiên hạ, ở cấp bậc Tiên thiên thật đan lại có người am hiểu quyên pháp như ngươi." Đặng Canh nói.
"Kiếm pháp của ngươi cũng không kém." Đằng Thanh Sơn lớn tiếng nói.
Trên đỉnh núi, hai đại cao thủ đều có chút kiêng kị đối phương.
Đặng Canh trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, nói: "Bọn tiểu bối này của Thiết Y môn ta mạo phạm huynh đệ ngươi, ngươi giết chúng tạm thời không tính. Bất quá... vẫn mong huynh đệ ngươi đem truyền thừa vật phẩm của Thiết Y môn ta, chính là tiểu đỉnh màu đen kia, trả lại cho ta!"
--------------------------------
(). Cửu Châu: chín quận thời nhà Hạ (Hạ Vũ hay Vũ Hoàng), gồm: Ký Châu, Dự Châu, Thanh Châu, Từ Châu, Kinh Châu (thủ đô của nhà Hạ, hay bây giờ nó được gọi là Bắc Kinh), Dương Châu, Cổn Châu, Ung Châu, Lương Châu.
(). Kim chúc khoáng thạch: vàng.
(). Lễ tế năm mới: đây là một tục lệ cổ truyền của người Trung Quốc đã di cư sang Việt Nam từ cách đây hơn 1500 năm. Đó là đêm ngày cuối cùng trong một năm của tết ta (tết Âm Lịch, theo lịch bình thường là 30-12 lịch âm, hay mọi người quen gọi là đêm ba mươi), mọi người đều phải chuẩn bị một mâm cơm cúng tổ tiên, như để thông báo về những việc đã xảy ra trong năm cũ và cầu xin một năm mới may mắn, tốt lành hơn. Chú ý một chút, chỉ có Trung Quốc và Việt Nam là hai nước trên thế giới coi Tết Âm Lịch mới là tết chính, chứ không phải Tết Tây hay Noel như đại đa số nước khác.
Đặng Canh tức giận thở gấp, thế này gọi là chuyện gì. Đặng Canh hắn lời nói cũng coi như sắc bén, làm sao mà lại qua hai ba câu biến thành bên không có đạo lý rồi. Nhưng trên hắc thiết bảo đồ viết "được bảo đồ ẩn tàng, xông vào chắc chết không ghi ngờ, muốn có bảo tàng phải mang theo một trong cửu đỉnh, phải ghi nhớ ghi nhớ!" Câu nói kia Đặng Canh hắn vẫn còn nhớ rõ từng từ, cửu đỉnh tìm kiếm khó khăn, chỉ sợ là so với bảo đồ còn khó hơn một bậc.
Từ khi Vũ Hoàng ly thế, thiên hạ loạn lạc mấy nghìn năm,chỉ có Thi kiếm tiên Lý Thái Bạch là đã từng đoạt được một đỉnh. Nếu lần này không chiếm được tiểu đỉnh này, lần sau đợi đến bao giờ? "Ta không cần biết ngươi là ai!" Đặng Canh sắc mặt âm trầm quát "Ta khuyên ngươi một câu đem hắc sắc tiểu đỉnh này giao cho ta, bằng không... hừ Ngân Giác sơn này chính là nơi táng thân của ngươi, Thiên Ưng môn cũng gặp phải tai ương ngập đầu."
"Như thế nào, thích cứng rắn sao?" Đằng Thanh Sơn nhướng mày, nở một nụ cười. Trên thực tế Đằng Thanh Sơn trong lòng suy đoán ra rất nhiều thứ "Đặng Canh này ngay từ lúc đầu phát hiện ra thi hài cũng không thèm quan tâm tới tiểu đỉnh này, nhưng sau khi tìm kiếm một lúc lâu dưới đáy hồ, bây giờ ngay cả thù giết bốn gã thuộc hạ cũng không hỏi tới, không bằng tiểu đỉnh này. Nhìn bộ dáng như điên của hắn hiện tại, tầm quan trọng của tiểu đỉnh này không cần nói cũng biết."
Ngay từ đầu không quan tâm tới tiểu đỉnh, sau một canh giờ tìm kiếm bảo đồ lại trở lên coi trọng tiểu đỉnh như vậy, Đằng Thanh Sơn chỉ suy nghĩ một chút dễ dàng đoán ra Đặng Canh hẳn là đã tìm thấy bảo đồ, hơn nữa tiểu đỉnh này hẳn là cùng bảo đồ có liên hệ mật thiết.
"Chỉ có như vậy mới có thể giải thích chỉ sau một canh giờ ngắn ngủi thái độ của hắn đối với tiểu đỉnh lại thay đổi lớn như vậy" Đằng Thanh Sơn phán đoán ra dược chuyện này nhưng vãn nghi hoặc kiếp trước mình có một cái tiểu đỉnh, kiếp này một lần nữa lại sở hữu nó. Tiểu đỉnh này cùng với Thiết y môn tìm kiếm bảo đồ rốt cuộc có quan hệ gì?
Đúng lúc này "Ngươi muốn chết!" Đặng Canh nháy máy hóa thành một đạo tàn ảnh, một đạo kiếm quang như một cái mống bạc hướng Đằng Thanh Sơn phóng tới.
"Tới hay lắm!" Đằng Thanh Sơn cười lớn một tiếng, cử song thủ lên chống đỡ. Đằng Thanh Sơn tay trái chống đỡ một đòn, cận chiến cùng Đặng Canh. Nhưng vừa đón đỡ, Đằng Thanh Sơn liền biến sắc "Không đúng!" Một kiếm này của Đặng Canh không ngờ phiêu phiêu, ẩn chứa kình lực rất yếu, làm cho Đằng Thanh Sơn tay trái đã phát lực giống như đánh vào khoảng không vậy. Đặng Canh linh hoạt lui lại một bước, bước lui này đơn giản hướng bên cạnh nghiêng người một cái.
"Phốc" Ngân lâm kiếm bổ nghiêng tới mang theo một cỗ khí nhận sắc bén. Đằng Thanh Sơn lập tức ngã xuống đất, tay trái kích xuống mặt đất một chưởng, mặt đá rắn chắc ầm ầm nổ tung, sinh ra một cỗ kình lực phản kích, Đằng Thanh Sơn nương theo đó như một viên đạn pháo bắn về phía Đặng Canh, đồng thời uốn bụng, toàn thân kình đạo dồn vào đùi phải, hung hăng đạp tới một cước.
"Thuong!" Đặng Canh như là sớm đoán trước dược Đằng Thanh Sơn có chiêu này, sớm né tránh ngân lân kiếm ngược lại còn nhằm vào cổ Đằng Thanh Sơn bổ tới.
Đằng Thanh Sơn thất kinh, giao thủ lần này so vơi lúc nãy có bất đồng. Tuy rằng tu vi đôi phương không có tăng lên, nhưng không biết làm sao chiêu thúc của minh lại bị đối phương giống như nắm rõ trong lòng bàn tay. Đằng Thanh Sơn trong lòng suy nghĩ, ánh mắt đảo qua Đặng Canh, ánh mắt Đặng Canh không có thần thái, có chút ảm đạm.
"Vong Ngã Chi Cảnh!" Đằng Thanh Sơn trong lòng thất kinh.
"Hô!" Kiếm quang sắc bén nháy mắt đã đâm đến trước ngực.
Đằng Thanh Sơn hữu chưởng đánh mạnh vào thân kiếm, thân thể linh hoạt lắc mình một cái, nhưng đối phương ngân kiếm xẹt qua một đạo hình cung vẫn như cũ bao phủ Đằng Thanh Sơn.
Lui! Từng bước lui! "Đặng Canh này quả thực liều mạng." Đằng Thanh Sơn trong lòng có chút nóng nảy.
Hắn đọc quá U nguyệt Thương điển, biết sau khi đạt tới tiên thiên, cần tu luyện một vài bước. Tỷ như, phải đạt tới Nhập Vi cảnh giới, thần mới có thể đột phá nê hoàn cung, mới có cơ hội bước vào tiên thiên Hư Đan cảnh giới. Nói cách khác... Phàm là tiên thiên Hư Đan, đều đạt tới Nhập Vi cảnh giới.
Mà muốn đạt tới Thực Đan cảnh giới, phải lĩnh ngộ Vong ngã chi cảnh hoặc lĩnh ngộ Chân ngã chi cảnh. Vong ngã cùng chân ngã cảnh giới, chỉ cần lĩnh ngộ một cái, sẽ rất nhanh bước vào "tiên thiên Thực Đan". Bất quá vong ngã cùng chân ngã cảnh giới vẫn là có khác nhau.
Vong ngã cảnh giới, khó khăn thấp, nếu tu luyện vong ngã cảnh giới, về sau khả năng đạt tới "tiên thiên Kim Đan" cực thấp. Tại trong trạng thái vong ngã cảnh giới, cả người trong đầu chỉ có chiến đấu, không tiếc hết thảy muốn giết chết đối thủ, vì giết chết đối thủ thậm chí còn không tiếc chính mình cụt tay trọng thương.
Dưới vong ngã cảnh giới, chuẩn xác mà nói, đã không tồn tại lý trí.
Chân ngã cảnh giới, khó khăn cao, về sau khả năng đạt tới "tiên thiên Kim Đan", cao hơn rất nhiều. Trạng thái Chân ngã cảnh giới, ý thức chiến đấu không kém so với vong ngã cảnh giới, nhưng lại có lý trí. Một khi toàn tâm tiến vào vong ngã cảnh giới, thì chính là một kẻ điên chiến đấu!
"Đặng Canh thực liều mạng, không giết tử ta hắn là không cam lòng."
Phốc!
Bóng kiếm xẹt qua bụng Đằng Thanh Sơn, cắt qua quần áo, thậm chí còn lưu lại một vết kiếm trên huyền thiết nội giáp.
Hàng nghìn hàng vạn kiếm quang bao phủ Đằng Thanh Sơn, trong làn kiếm quang Đằng Thanh Sơn có vẻ có chút chật vật.
"Không thể cứ như vậy được." Đằng Thanh Sơn nóng nảy, chính mình thân thể lực lượng, hơn nữa tiên thiên Hư Đan ẩn chứa bạo lực, cùng tiên thiên Thực Đan cao thủ khác biệt không nhiều. Nhưng là xét về cảnh giới mình vẫn kém một chút. Chính mình căn bản không hiểu vong ngã cảnh giới, cũng không hiểu chân ngã cảnh giới.
Dựa theo trong U Nguyệt Thương Điển miêu tả.
Không quản là vong ngã hay là chân ngã, đều là ý thức chiến đấu cực mạnh, có thể đem kiếm pháp, thương pháp mà bản thân dã lĩnh hội hoàn mỹ thi triển ra. Hơn nữa, đối với vận dụng tiên thiên chân nguyên, cũng tinh diệu đến đỉnh phong. Đối với hai người chiến đấu không gian nắm chắc cũng cực kì chuẩn xác. Thậm chí còn có thể biết trước đối phương bước tiếp theo công kích thế nào.
Có thể nói như vậy vong ngã cùng thế này vong ngã cùng chân ngã, có thể đem thực lực con người phát huy đến tối đỉnh phong, chân ngã so với vong ngã, chính là hơn một phần lý trí.
"Thà rằng gặp được tu luyện chân ngã, cũng không muốn lại gặp phải kẻ tu luyện vong ngã, hắn hiện tại chính là một người máy, một kẻ điên." Đằng Thanh Sơn đột ngột nhanh chóng xoay người một cái, đồng thời song quyền giống như một đôi thiết chùy hung hăng nện trên mặt đất, nổ vang.
Giống như sấm sét mùa xuân nổ vang ở bên tai. Mặt đất ầm ầm nổ nát vụn, bởi vì Đằng Thanh Sơn cố ý khống chế, đại đa số núi đá đều bắn về phía Đặng Canh.
"Chạy thôi!" Đằng Thanh Sơn lập tức chạy xuống dưới núi.
"Muốn trốn!" Đặng Canh hai mắt mờ mịt, giống như dã thú gầm nhẹ một tiếng lao ra đại lượng loạn thạch trở ngại, hóa thành một đạo lưu quang cực nhanh truy hướng Đằng Thanh Sơn.
Hô! Hô!
Hai người một trước một sau, Đặng Canh là tiên thiên Thực Đan cường giả, khinh công lại am hiểu, nhưng là quỷ dị hơn là... Hai người khoảng cách lại nhanh chóng nới rộng ra.
"Một kẻ điên! Bất quá chính là tiến vào vong ngã chi cảnh thẳng tắp chạy trốn tốc độ cũng sẽ không gia tăng." Đằng Thanh Sơn giống như một tia chớp, hắn hiện tại là Tiên thiên cường giả! Cho nên... Kiếp trước học được Thiên nhai hành, hắn rốt cục có thể thi triển đến khinh công tầng thứ hai.
Thiên nhai hành chia tách làm ba tầng, tam phúc bộ pháp đồ, lục phúc kinh mạch đồ.
Tầng thứ hai, đạt tới tiên thiên mới có thể thi triển.
Tầng thứ nhất tốc độ đủ kinh người, tầng thứ hai một khi thi triển, phối hợp trên cơ thể quái vạt của Hắn đọc qúa (U nguyệt Thương điển), biết sau khi đạt tới tiên thiên, cần tu luyện một vài bước. Tỷ như, phải đạt tới Nhập Vi cảnh giới, thần mới có thể đột phá "nê hoàn cung", mới có cơ hội bước vào" tiên thiên Hư Đan" cảnh giới. Nói cách khác... Phàm là tiên thiên Hư Đan, đều đạt tới Nhập Vi cảnh giới.
Mà muốn đạt tới "Thực Đan" cảnh giới, phải lĩnh ngộ "vong ngã chi cảnh" hoặc lĩnh ngộ "chân ngã chi cảnh".
"Vong ngã" cùng "chân ngã" cảnh giới, chỉ cần lĩnh ngộ thứ nhất, sẽ rất nhanh bước vào "tiên thiên Thực Đan" tầng thứ. Bất quá "vong ngã" cùng "chân ngã" cảnh giới vẫn là có khác nhau.
Vong ngã cảnh giới, khó khăn thấp, nếu tu luyện "vong ngã cảnh giới", về sau khả năng đạt tới "tiên thiên Kim Đan" cực thấp. Tại trong trạng thái vong ngã cảnh giới, cả người trong đầu chỉ có chiến đấu, không tiếc hết thảy muốn giết chết đối thủ, vì giết chết đối thủ thậm chí còn không tiếc chính mình cụt tay trọng thương.
Dưới vong ngã cảnh giới, chuẩn xác mà nói, đã không tồn tại lý trí. Chân ngã cảnh giới, khó khăn cao, về sau khả năng đạt tới "tiên thiên Kim Đan", cao hơn rất nhiều. Chân ngã cảnh giới trạng thái, chiến đấu ý thức chút không kém so với vong ngã cảnh giới, nhưng lại có lý trí.
Một khi toàn thân tâm tiến vào "vong ngã cảnh giới", thì chính là một kẻ điên chiến đấu!
"Này Đặng Canh thực liều mạng, không giết tử ta hắn là không cam lòng."
Phốc! Bóng kiếm xẹt qua Đằng Thanh Sơn bụng, cắt qua quần áo, thậm chí còn tại "huyền thiết nội giáp" trên lưu lại một đạo vết kiếm.
Hàng vạn hàng nghìn kiếm quang bao phủ Đằng Thanh Sơn, tại kiếm quang trong Đằng Thanh Sơn có vẻ có chút chật vật.
"Không thể như vậy đi xuống." Đằng Thanh Sơn nóng nảy, chính mình địa thân thể lực lượng, hơn nữa "tiên thiên Hư Đan" ẩn chứa bạo lực, cùng "tiên thiên Thực Đan" cao thủ khác biệt không có mấy. Nhưng là... Tại cảnh giới trên, chính mình kém hơn một một đoạn. Chính mình căn bản không hiểu "vong ngã cảnh giới", cũng không hiểu "chân ngã cảnh giới".
Dựa theo "U nguyệt Thương điển" trong miêu tả.
Không quản là "vong ngã" hay là "chân ngã", đều là cực mạnh chiến đấu ý thức, có thể đem tự thân hội địa kiếm pháp, thương pháp, hoàn mỹ thi triển ra đến. Hơn nữa, đối với vận dụng tiên thiên chân nguyên, cũng tinh diệu đến đỉnh phong. Đối với hai người chiến đấu không gian nắm chắc, cũng cực kì chuẩn xác. Thậm chí còn có thể biết trước đối phương bước tiếp theo công kích.
Có thể nói như vậy
"Vong ngã" cùng "chân ngã", đã muốn có thể đem con người địa thực lực, huy đến tối đỉnh phong! "Chân ngã" so với "vong ngã", chính là hơn một phần lý trí.
"Thà rằng gặp được tu luyện "chân ngã", cũng không muốn lại gặp phải kẻ tu luyện "vong ngã" , hắn hiện tại chính là một người máy, một kẻ điên." Đằng Thanh Sơn đột ngột nhanh chóng địa xoay người một cái, đồng thời song quyền, giốngnhư một đôi thiết chùy hung hăng nện ở trên mặt đất, oanh một tiếng nổ!
Giống như sấm mùa xuân tại ở bên tai nổ vang! Đại địa ầm ầm nổ mạnh mở, bởi vì Đằng Thanh Sơn cố ý khống chế, đại đa số núi đá đều bắn về phía Đặng Canh.
"Chạy lấy người!" Đằng Thanh Sơn lập tức chạy xuống dưới núi.
"Muốn trốn!" Hai mắt mờ mịt Đặng Canh, giống như dã thú gầm nhẹ một tiếng lao ra đại lượng loạn thạch trở ngại, hóa thành một đạo lưu quang cực nhanh truy hướng Đằng Thanh Sơn.
Hô! Hô!
Hai người một trước một sau, Đặng Canh nhưng là tiên thiên Thực Đan cường giả, tại khinh công trên lại am hiểu. Nhưng là quỷ dị hơn là... Hai người khoảng cách tại nhanh chóng nới rộng ra.
"Một kẻ điên! Bất quá chính là tiến vào "vong ngã chi cảnh", này thẳng tắp chạy trốn tốc độ cũng sẽ không gia tăng." Đằng Thanh Sơn giống như một đạo tia chớp, hắn hiện tại nhưng là Tiên thiên cường giả! Cho nên... Kiếp trước học được Thiên nhai hành, hắn rốt cục có thể thi triển tầng thứ hai khinh công.
Thiên nhai hành chia tách làm ba tầng, tam phúc bộ pháp đồ, lục phúc kinh mạch đồ.
Tầng thứ hai, đạt tới tiên thiên mới có thể thi triển.
Tầng thứ nhất tốc độ tựu đủ kinh người, này tầng thứ hai một thi triển, phối hợp trên thân thể quái vật của Đằng Thanh Sơn. Đặng Canh chỉ có thể trơ mắt nhìn thấy Đằng Thanh Sơn biến mất trong tầm nhìn, Đặng Canh lúc này mới dừng lại, hai tròng mắt cũng khôi phục trấn tĩnh.
"Để hắn chạy thoát!" Đặng Canh tức giận một bụng lửa giận, hai mắt đỏ au," Cửu Châu đỉnh! Thiếu chút nữa đã đến tay!!!" Thiết Y Môn vất vả hơn một ngàn năm, bao nhiêu gian khổ? Hơn nữa, Tiểu Đỉnh này từng ở ngay dưới mắt hắn, Đặng Canh lại không để ý, khi được hắc thiết bảo đồ, mới chú ý Tiểu Đỉnh.
Khi hắn nghĩ muốn lấy... Tiểu Đỉnh bị người khác cầm đi! Hết thảy đều chậm!
Lấy được hắc thiết bảo đồ, nhưng không cách nào lấy được Vũ Hoàng bảo tàng, kia bảo đồ trên nói rất rõ ràng "Xông vào hẳn phải chết không thể nghi ngờ".
"A a a..." Đặng Canh gào một tiếng, ngân lân kiếm trong tay điên cuồng bổ về phía chung quanh.
Oanh! Oanh! Oanh!
Núi đá văng tung tóe, chung quanh một đám đại thụ ầm ầm ngã xuống, Đặng Canh sắc mặt dữ tợn rít gào: "Thiên Ưng Môn môn chủ, ta nhất định phải đem ngươi bầm thây vạn đoạn!" Tiếng gầm gừ quanh quẩn tại Man Hoang, làm cho không ít mãnh thú độc xà chạy loạn.
--------------------------------
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cửu Đỉnh Ký.