• 1,880

Chương 271


Số từ: 2535
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
Thanh Loan quay đầu hướng tới Lý kêu to lên vài tiếng.
- Đằng đại ca, Tiểu Thanh nói rằng vùng biển hỗn loạn này kéo dài đến hai ba ngàn dặm, căn bản không có biện pháp lái thuyền vượt qua.
Lý nhìn về phía Đằng Thanh Sơn, Đằng Thanh Sơn lại hướng ánh mắt về vùng biển hỗn loạn kia, ung dung cười nói:
- Chẳng qua chỉ là hai ba ngàn dặm mà thôi, vùng biển này nếu so với Cửu khúc quỉ vực quanh Minh Nguyệt đảo cũng chẳng khó nuốt hơn bao nhiêu đâu...!
- Các ngươi tạm thời cứ nghỉ ngơi đi, đợi đến ngày mai là thuyền gỗ sẽ tự nhiên vượt qua vùng biển này.
Đằng Thanh Sơn nói xong liền trực tiếp quay đầu lại đi tới bên cột buồm đem hai cánh buồm kéo hạ xuống.
Lý trợn to mắt nói:
- Đằng đại ca, huynh lại muốn xuống biển?
- Tiểu, muội cũng vào nghỉ ngơi đi thôi.
Đằng Thanh Sơn cũng không nói nhiều, cởi giầy ném vào trong khoang thuyền.
Sau đó hắn bước tới mũi thuyền, vác xích sắt to bè lên vai, quay đầu lại nhếch miệng cười với Lý:
- Muội cứ an tâm ngủ một giấc đi. Chờ tới khi nào thuyền gỗ không còn tròng trành nữa hãy ra nhé.
- Cẩn thận một chút.
Lý liền nói.
Tiếng nói vừa dứt, Thanh Sơn đã vọt lên như một mũi tên cắm thẳng vào mặt biển u ám.
"Bùm!" Bọt nước văng tung tóe.
Xích sắt không ngừng vươn dài trong lòng biển sâu. Rất nhanh, một tiếng "Thương!" trong trẻo vang lên, sợi xích sắt đã được kéo căng hết mức.
"Ào ào ~~"
Một cổ lực lượng hùng hồn xuyên qua xích sắt truyền đến cả con thuyền gỗ làm nó vốn đang thong thả trôi tới trong khoảnh khắc tốc độ tăng vọt...
Oanh...
Một đường rẽ sóng thẳng tiến!
Thuyền gỗ lúc này tựa như một con cá kiếm hung hăng lao thẳng vào vùng biển hỗn loạn kia.
Khoảnh khắc tốc độ tăng vọt là lúc ngay cả Lý cũng không tự chủ được ngả về sau mà bước lui hai bước."~~U~~" Cuồng Phong ưng cùng Thanh Loan thì lại kêu to háo hức khi thấy thuyền gỗ tăng tốc đột ngột như vậy.
Tiếng kêu vang vọng bầu không trung phía trên vùng biển hỗn loạn này!
Một con thuyền gỗ rẽ sóng vun vút lướt đi ngay tại vùng biển được cư dân Bắc Hải đại lục xưng tụng là "Ác ma hải vực".
...
Màn đêm phủ xuống không ngăn nổi thuyền gỗ phăm phăm lướt tới.
Bình minh ló rạng, tốc độ thuyền gỗ vẫn bền bỉ duy trì.
Vầng thái dương thong thả dâng cao như bỏ quên lại đường chân trời phía dưới, rồi đọng lại nơi phương Tây của bầu trời. Trên biển, thuyền gỗ lúc này cũng rốt cục thoát khỏi vùng biển hỗn loạn kia.

Thêm một ngày kể từ khi thuyền gỗ vượt qua khỏi vùng biển hỗn loạn, lúc này nắng chiều làm thời gian như chậm hẳn lại, thuyền gỗ cũng đang thong dong hướng phương bắc đi tới.
Trên boong tàu.
"U ~~" Cuồng Phong ưng ngậm một viên Thiết Diệp quả, sau đó cẩn thận đem đặt bên cạnh Thanh Loan.
Thanh Loan chỉ nhìn thoáng qua, sau đó lại lim dim mắt nghỉ ngơi, căn bản không hề muốn ăn.
Cuồng Phong ưng thấy vậy chỉ biết chớp chớp ánh mắt lộ vẻ bất đắc dĩ.
- Đằng đại ca huynh xem Tiểu Hôi với Tiểu Thanh...
Lý cười tít mắt nhìn tình cảnh của hai con yêu thú này. Đúng lúc này.
- Tiểu, mau nhìn!
Thanh âm Đằng Thanh Sơn vang lên, Lý kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy giờ phút này Đằng Thanh Sơn đang chỉ tay xa xa về hướng tây bắc.
Tại hướng tây bắc đang dần hiện lên có một hải đảo.
- Đằng đại ca, khi trước chúng ta cũng đã gặp qua một hải đảo, không may đó lại là đảo hoang.
Lý nhìn kỹ hải đảo xa xa.
- Hải đảo này chẳng lẻ có người cư ngụ!
- Có khói!
Đằng Thanh Sơn con mắt sáng rực chăm chú nhìn lại hải đảo này. Bằng vào thị lực của hắn đích xác có thể thấy rõ vài đám khói xám đang uốn lượn trên hải đảo.
- Có khói, sẽ có người.
Đằng Thanh Sơn nhanh chóng hất vải bạt sang một bên rồi sau đó trực tiếp dùng hai tay huy động hai mái chèo dài nặng. Hắn ỷ vào lực lượng cường đại khiến cho mái chèo phát động vô cùng mạnh mẽ.
"Ào ào ~~ "
Thuyền gỗ tốc độ lập tức bạo tăng, hướng hải đảo nọ lao đến.
Một lát...
- Đúng là khói xám.
Lý hoan hỉ nói.
Đằng Thanh Sơn cười, trong lòng cũng bồi hồi. Chạy qua chạy lại hơn nửa năm, lại thêm bốn tháng ngộ đạo trên Minh Nguyệt đảo. Chính mình rời bến tính đi tính lại cũng đã gần một năm a.
- Rốt cục cũng có thể gặp được cư dân của Bắc Hải đại lục.
Đằng Thanh Sơn ánh mắt bỗng nhiên đảo qua một vùng biển xa xa.
- Ân?
Đằng Thanh Sơn nhướng mày.
Nơi đó có một con thuyền đi biển to lớn, từ một sườn khác của hải đảo phía trước kia đang rời đi. Bởi vì khoảng cách quá xa, nên cho dù là to lớn nhưng tại vị trí Đằng Thanh Sơn mà nhìn thì chiếc thuyền này chỉ giống như một ngón tay nhỏ bé.
- Hải đảo này cùng bên ngoài có tàu bè qua lại?
Đằng Thanh Sơn thầm nghĩ.
Thuyền gỗ rất nhanh tới gần rìa đảo.
- Đằng đại ca, trên hải đảo này khẳng định có người. Hơn nữa còn có không ít người!
Lý tự tin nói.
- Nga?
Đằng Thanh Sơn cười nhìn về phía Lý.
- Nhìn nè, trên bờ cát thiếu gì dấu chân chứ.
Lý chỉ chỉ vào bờ biển nói.
Đằng Thanh Sơn cười cười thả neo, bình ổn con thuyền.
- Lên xuồng.
Đằng Thanh Sơn cầm lấy Luân Hồi Thương, cùng một lúc nhảy xuống chiếc xuồng nhỏ với Lý.
"U ~~" Thanh Loan lập tức bay qua đồng thời quay đầu lại hướng Cuồng Phong ưng kêu hai tiếng. Cuồng Phong ưng lập tức kêu lên một tiếng cao vút, rất nghe lời lưu luyến lượn quanh trên đầu xuồng nhỏ hai vòng rồi ngoan ngoãn đậu lại trên boong thuyền gỗ.
Lý che miệng cười nói:
- Đằng đại ca, Tiểu Thanh lệnh cho Tiểu Hôi ở lại canh thuyền kìa.
- Cũng hết cách thôi, dù nó không cam tâm tình nguyện đi nữa bằng vào thực lực của Thanh Loan, nó cũng không thể không nghe lời.
Đằng Thanh Sơn cũng nở nụ cười. Đối với quan hệ giữa Cuồng Phong ưng và Thanh Loan khi còn lênh đênh trên biển, Đằng Thanh Sơn cùng Lý cũng thường xuyên cười đùa bàn tán.
- Đi, chúng ta vào sâu trong đảo quan sát.
Đằng Thanh Sơn nhìn thoáng qua Lý.
- Đi cạnh ta, đừng có cách xa quá.
Lý cảm giác được sự quan tâm của Đằng Thanh Sơn, khẽ ừm một tiếng nhu thuận theo sát bên người hắn.
Thanh Loan lại bay lượn tại khu vực không trung thẳng trên đầu hai người Đằng Thanh Sơn.
Hải đảo này cũng không nhỏ.
Đi được khoảng nửa dặm đường thì họ gặp được một lối mòn, chợt Đằng Thanh Sơn khựng lại, khẽ cau mày...
- Huynh sao vậy?
Lý kinh ngạc hỏi.
- Mùi thịt cháy!
Đằng Thanh Sơn ánh mắt lợi hại đảo quanh.
- Là mùi thi thể cháy khét!
- A.
Lý khuỵu xuống hít một ngụm lãnh khí.
Đằng Thanh Sơn giác quan linh mẫn, tuy rằng khoảng cách còn xa, Lý căn bản còn chưa phát hiện được gì. Nhưng Đằng Thanh Sơn cũng đã ngửi được.
- Đằng đại ca, trên đảo này rốt cuộc phát sinh chuyện gì, mùi thi thể cháy khét ư? Có thể hay không cảm giác của huynh là sai lầm?
Lý không thể tin được.
- Không sai được.
Đằng Thanh Sơn nhíu mày, nắm chắc Luân Hồi Thương.
Lại đi tới bốn năm dặm.
Đằng Thanh Sơn cuối cùng cũng tới một nơi cư ngụ của người dân trên đảo ...
- Này, đây là...
Lý sắc mặt có chút trắng bệch.
Đằng Thanh Sơn mi mắt khép hờ ẩn ẩn xẹt ra những tia lạnh lẽo. Phía trước trên mặt đất, từng khối từng khối thi thể rơi vãi lung tung khắp nơi, có thi thể đầu bị bổ vỡ, lại có lồng ngực toác ra một lỗ thủng máu me đầm đìa, một vài mảnh thi thể cũng tán loạn đây một mảnh, kia lại một khúc...
Một số căn nhà gỗ còn âm ỉ cháy phát ra thanh âm 'lách tách' thê lương.
Nhìn sơ qua số người chết ít nhất cũng trên một trăm người.
- Đồ sát?
Đằng Thanh Sơn nghi hoặc. Cho dù là ở trên toàn Cửu Châu đại địa đồ sát cũng là khiến người và thần cùng phẫn nộ. Một vài bang phái cường đạo mã tặc, cũng chỉ là ngẫu nhiên mới tàn sát một thôn trang, mục đích chính cũng là để đe dọa các thôn trang khác.
Tại trên toàn Cửu Châu đại địa, đồ sát rất ít gặp.
- Tiểu.
Đằng Thanh Sơn chợt phát hiện, giờ phút này Lý sắc mặt trắng bệch, ánh mắt cũng không ổn.
- Tiểu, muội làm sao vậy?
Đằng Thanh Sơn đi đến, vỗ nhẹ lên vai Lý.
Lý liền lập tức ôm lấy Đằng Thanh Sơn, nước mắt càng không ngừng trào ra. Đằng Thanh Sơn tâm tư sâu sắc bỗng nhiên nghĩ đến... Năm đó Lý một nhà, cũng là bị một đám cường đạo giết hại, cả nhà chỉ còn lại có nàng cùng mẫu thân trốn thoát. Cuối cùng ngay cả mẫu thân nàng cũng bị giết chết.
Đồ sát...
- Aizz...
Đằng Thanh Sơn vỗ nhẹ lưng Lý.
Một lúc lâu sau, Lý cũng bình tĩnh lại thoát ra từ trong lòng Đằng Thanh Sơn. Thấp giọng nói:
- Đằng đại ca, thực xin lỗi, làm hết áo huynh rồi.(!!!)
- Không gì.
Đằng Thanh Sơn an ủi nói.
- Tiểu...hãy kiên cường lên!
- Ân!
Lý ngẩng đầu nhìn nhìn Đằng Thanh Sơn, gật đầu đáp.
- Đi, tìm xem trên hải đảo này có hay không người còn sống.
Đằng Thanh Sơn cảm giác được giờ phút này Lý tâm tình có chút bất ổn, liền kéo tay nàng đi nơi khác.
Hai người đi tiếp.
Lý ngẩng đầu nhìn Đằng Thanh Sơn phía trước, thân hình cao lớn, ánh mắt kiên định, còn có bàn tay to thô ráp đang cầm tay nàng truyền lại từng trận ấm áp. Những điều này không khỏi khiến Lý có cảm giác như một con thuyền nhỏ đang phiêu bạt vô định nay chợt tìm thấy bến bờ của mình, tâm tình của nàng cũng bình ổn lại.
Trên mặt điểm thêm một nụ cười ngượng ngùng, Lý tiến lên sánh vai cùng Đằng Thanh Sơn, một đường đi tới.
...
Trên hải đảo Đằng Thanh Sơn cứ thế nắm tay Lý đi một hồi, dọc theo đường đi họ thấy thêm nhiều thi thể nữa, đại khái có bảy tám trăm người! Nếu tính thêm cả số người Đằng Thanh Sơn chưa thấy nữa ... Phỏng chừng trên cả đảo chết đi không ít hơn ngàn người.
- Không một người sống sót!
- Thật là tàn nhẫn!
Đằng Thanh Sơn nhìn khói xám cuồn cuộn chung quanh, bỗng nhiên hồi tưởng đến chiếc chiến thuyền gặp qua lúc trước trong lòng chợt động.
- Trên hải đảo chết đi nhiều người như vậy mười phần hết chín là do bọn người trên thuyền kia làm!
- Đằng đại ca.
Lý chỉ một tòa nhà cao lớn cách đó không xa.
- Ngươi xem trên mặt đất bên đó...
Đằng Thanh Sơn ánh mắt đảo qua lập tức tập trung trên một quyển sách đã bị cháy quá nửa nằm trên mặt đất.
- Sách?
Đằng Thanh Sơn đáy lòng vui vẻ.
- Vũ Hoàng chính là có mặt tại Bắc Hải đại lục đã từ mấy ngàn năm trước! Hôm nay Bắc Hải đại lục qua mấy ngàn năm vật đổi sao dời ai biết đã trở thành cái dạng gì?
Đằng Thanh Sơn rất rõ ràng điểm này.
Dựa theo lời của Vũ Hoàng, năm đó tại thời của hắn dân số Cửu Châu đại địa mới khoảng chừng một trăm triệu.
Hiện tại cũng nhiều gấp mười lần!
Vậy mấy ngàn năm này, Bắc Hải đại lục đã trở thành cái dạng gì? Không ai biết.
- Sách!
Đằng Thanh Sơn lập tức chạy tới, nhặt lên quyển sách kia. Đối với Đằng Thanh Sơn bây giờ mà nói... Hiện tại dựa vào bộ sách, gia tăng hiểu biết đối với Bắc Hải đại lục, là biện pháp khả dĩ nhất.
Đằng Thanh Sơn cùng Lý đều nhìn chằm chằm quyển sách không trọn vẹn này, giấy trong sách màu vàng, cũng khá dai, mở ra...
- Ân?
Đằng Thanh Sơn nhíu mày.
Lý cũng chớp mắt mấy cái.
- Đằng đại ca...
Lý nhìn về phía Đằng Thanh Sơn, Đằng Thanh Sơn nhìn về phía Lý, hai người biểu tình đều vô cùng bất đắc dĩ.
- Ta vẫn lo lắng sẽ xảy ra chuyện này a!
Đằng Thanh Sơn cười khổ.
Đám chữ viết trên quyển sách kia đều là chữ vuông, có điều mỗi nét mỗi đường lại không được tự nhiên cho lắm. Mỗi một chữ ở đây lại giống như một bức tranh được vẽ ra.
- Ta không biết chữ này?
Lý trên mặt cũng tràn ngập sự bất đắc dĩ. Nàng một cô gái con nhà khá giả, từ nhỏ được gia đình giáo dục vô cùng tốt, cầm kỳ thư họa mọi thứ đều thông. Vậy mà bây giờ... lại trở thành kẻ mù chữ, thành kẻ thất học (DG:thèm dịch là vô học quá...).
- Ta lo lắng nhất chính là cái này! Vũ Hoàng năm đó đi vào Bắc Hải đại lục, Bắc Hải đại lục đã có trăm vạn dân cư. Phỏng chừng khi đó, văn tự cũng đã hình thành! Dù cho văn tự là do hắn truyền lại thì trải qua mấy ngàn năm cũng nên có sự thay đổi đi. Muốn cùng chữ viết của Cửu Châu giống nhau như đúc, không có mấy phần nắm chắc a.
Đằng Thanh Sơn lắc đầu bất đắc dĩ cười.
- Không nghĩ tới, ta cũng thành một kẻ thất học. Dù sách đến tay cũng xem không hiểu.
--------------------------------
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cửu Đỉnh Ký.