• 1,880

Chương 272


Số từ: 2448
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
Đằng Thanh Sơn xem văn tự.
- Lúc này đã biết, văn tự Bắc Hải đại lục cùng với văn tự Cửu Châu đại địa bất đồng, bất quá, ta bây giờ còn lo lắng một việc... ngôn ngữ Cửu Châu đại địa chúng ta có giống ngôn ngữ Bắc Hải đại lục không đây!
Đằng Thanh Sơn có chút lo lắng.
Lý vừa nghe xong, cũng liền nói:
- Đúng. Nghe nói, ngay cả trên Cửu Châu đại địa chúng ta, còn có một vài vương quốc ở Tây Vực nói chuyện cũng không giống như Cửu Châu. Bắc Hải đại lục... so với Tây Vực còn xa hơn.
Đằng Thanh Sơn gật gật đầu.
Cho dù tại Cửu Châu, mặc dù sử dụng cùng loại ngôn ngữ, nhưng không cùng địa phương vẫn có sự khác biệt.
- Đằng đại ca.
Lý liền an ủi nói:
- Bất quá huynh cũng đừng lo lắng, Minh Nguyệt đảo cách rất xa Cửu Châu đại địa chúng ta. Thế mà người Minh Nguyệt đảo nói chuyện còn giống như chúng ta. Không chừng, Bắc Hải đại lục cũng giống vậy!
Đằng Thanh Sơn cầm bộ sách không trọn vẹn, cười nói:
- Huynh lo lắng gì đâu! Cùng lắm thì mất chút thời gian bắt chước thôi!
Tại kiếp trước, làm một sát thủ siêu cấp trong thế giới hắc ám, Đằng Thanh Sơn cũng tinh thông vài ngông ngữ. Trên phương diện học ngôn ngữ, trải qua tổ chức sát thủ huấn luyện bắt buộc. Đằng Thanh Sơn cũng lĩnh hội một vài bí quyết.
- Bắt chước?
Lý gật gật đầu, vui cười nói:
- Hẳn là không khó hơn việc bắt chước thú ngữ! Thú ngữ muội chỉ trong mấy tháng học còn được. Ngôn ngữ Bắc Hải đại lục khẳng định có thể học rất nhanh thôi.
- Ân. Chúng ta đi thôi! Không biết văn tự. Cầm sách này cũng vô dụng.
Đằng Thanh Sơn trực tiếp mang theo bộ sách không trọn vẹn này.
Sau đó nhắm hướng chỗ thuyền gỗ một đường trực tiếp đi đến.
Tại thời điểm, Đằng Thanh Sơn cùng với Lý từ chỗ ở của những người ở đây rời đi. Mà khi rời đi. Đằng Thanh Sơn đi thẳng một đường, vượt qua mọi chông gai. Nhằm thuyền gỗ đi tới.
Một lát.
- Ân? Nơi này còn có một chỗ có rất nhiều thi thể?
Đằng Thanh Sơn nhìn trên sân trống trải phía trước. Phần lớn nhà gỗ bị thiêu hủy, thi thể nằm đầy trên đất.
- Những người đó quá độc ác. Ngay cả người già, phụ nữ, trẻ con cũng không buông tha.
Lý nắm chặn bàn tay. Trên mặt tràn đầy vẻ phẫn nộ.
- Còn có người còn sống!
Đằng Thanh Sơn bỗng nhiên mắt sáng lên, hắn có thể cảm giác được có tiếng hít thở mỏng manh.
- Còn sống?
Lý lắp bắp kinh hãi.
- Ân.
Ánh mắt Đằng Thanh Sơn dừng lại trên mấy cỗ thi thể bên cạnh nhà gỗ rách nát ở phía trước, lập tức đi đến, đem hai cỗ thi thể ở trên bỏ sang một bên, liền xuất hiện một tiểu cô nương gầy yếu, trên mặt còn có một vết sẹo, sắc mặt trắng bệch.
Trên cây bông (miên yêu)cũ nát còn có vết máu.
Tiếng hít thở mỏng manh, lấy sáu giác quan mẫn tuệ của Đằng Thanh Sơn có thể nghe rõ ràng. Đằng Thanh Sơn duỗi tay ra, đặt lên trên lưng tiểu cô nương. Một đạo hào quang ôn hòa màu thủy lam tiến nhập vào trong cơ thể tiểu cô nương.
Nội gia cương kình, tại phương diện dưỡng sinh, trị liệu thân thể so với tiên thiên chân nguyên tốt hơn rất nhiều.
- Ân.
Sắc mặt tiểu cô nương lúc trước trắng bạch như người chết dần dần trở lên khá hơn. Bất quá vẫn rất tái nhợt. Mũi nàng thở ra thanh âm nhè nhẹ. Cái miện trắng bệch đang khát nước mở ra.
Đằng Thanh Sơn nói:
- Tiểu, mang nước đến đây.
Lý vẫn đứng ở một bên, Đằng Thanh Sơn không khỏi nhìn lại, chỉ thấy Lý cắn môi ánh mắt đều đỏ.
- Tiểu?
Đằng Thanh Sơn lại hô một tiếng.
Lý lập tức bừng tỉnh.
- Đi mang nước đến đây.
Đằng Thanh Sơn phân phó, hắn biết, giờ phút này đừng để Lý nghĩ nhiều mới tốt.
- Được, được.
Lý lập tức hướng nhìn bốn phía xung quanh, rất nhanh đã nhìn thấy một thùng gỗ cách đó không xa, trong thùng gỗ còn có nước.
Một phụ nhân ngã xuống đất nằm bên cạnh thùng gỗ.
Lý lập tức dùng gáo nước, múc một gáo nước, rồi chạy lại, rất cẩn thận sợ nước bị đổ ra ngoài.
- Đằng đại ca, nàng không có việc gì chứ?
Lý có chút lo lắng nói.
- Vấn đề không lớn, lưng bị trúng một đao. May mắn thể chất nàng tương đối tốt, miệng vết thương rất nhanh khép lại, máu chảy cũng không nhiều. Mạng nhỏ vẫn còn duy trì được.
Đằng Thanh Sơn nói xong tập trung đổ nước vào miệng cô gái này.
Cô gái vô thức há miệng ra, uống được một chút nước.
- Nhìn cảnh tượng chung quanh dịch thể() vẫn còn chưa khô. Bọn họ chết phỏng chừng mới một hai canh giờ.
Đằng Thanh Sơn nhìn nhìn tiểu cô nương này.
- Tuy miệng vết thương đổ máu không nhiều, nếu chúng ta đến chậm chừng nửa canh giờ, nàng nhất định phải chết.
Kỳ thật nếu Đằng Thanh Sơn không có sáu giác quan mẫn cảm chỉ sợ cũng sẽ trực tiếp đi qua.
Trong vô thanh vô tức, tiểu cô nương này sẽ chết đi.
"Xuy xuy ~~" Một đạo hào quang màu thủy lam lộ ra ngoài thân tiểu cô nương, sau đó lại đi vào.
- Ân. Không sai biệt lắm.
Đằng Thanh Sơn thu hồi tay phải vẫn đặt trên lưng tiểu cô nương.
- Lúc này nàng vấn đề không lớn, chỉ cần ăn vài thứ bổ sung máu huyết, rất nhanh có thể khôi phục.
Đằng Thanh Sơn đứng dậy.
Còn Lý thì ngồi xổm xuống, giúp đỡ tiểu cô nương.
- Người chết trên hải đảo này, phỏng chừng cũng có chút bối cảnh. Nếu không, địch nhân sẽ không dùng chiến thuyền chạy tới giết bọn họ.
Đằng Thanh Sơn ánh mắt xẹt qua người tiểu cô nương.
- Tiểu cô nương này quần áo rách nát, người xanh xao vàng vọt, trên mặt còn có một vết sẹo, hiển nhiên bình thường cuộc sống cũng không được tốt lắm. Trên đảo này, phỏng chừng cũng là một người tầng dưới.(ý là địa vị xã hội thấp)
Đúng lúc này.
Tiểu cô nương kia mí mắt giật giật, sau đó mắt chậm rãi mở ra, một đôi mắt sáng ngời chứa đựng vẻ kinh hãi nhìn nhìn một đôi nam nữ trước mắt, khi nàng nhìn đến một vài thi thể bên cạnh.
Nhớ tới chuyện phát sinh lúc trước, lập tức ánh mắt trừng lớn tròn xoe.
Trong đôi mắt ấy tràn đầy vẻ hoảng sợ, thân thể run lẩy bẩy.
- A a.
Giống như một người câm điếc khi gào thét, tiểu cô nương một phen đẩy tay Lý ra, ngồi thụt lùi về phía sau, hành động kịch liệt này, cũng làm miện vết thương sau lưng nàng lại lần nữa hở ra, máu tươi chảy ra.
Tiểu cô nương tựa hồ không phát hiện đau đớn, nàng dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn hai người Đằng Thanh Sơn.
- Đừng nhúc nhích.
Người nam tử cao lớn (dưới con mắt của nàng), lập tức lẻn đến bên cạnh nàng, sau đó liên tục điểm vài cái lên lưng nàng.
- Tiểu cô nương này chịu kinh sợ quá lớn.
Đằng Thanh Sơn nhìn bộ dáng của tiểu cô nương này, lắc lắc đầu.
- Đừng sợ. Đừng sợ.
Lý đi tới, cầm lấy tay tiểu cô nương, tay kia nhẹ nhàng lau vết bẩn trên khuôn mặt tiểu cô nương. Tiểu cô nương tựa hồ có chút hoảng sợ nên nàng không dám phản kháng, để mặc cho Lý lau mặt của nàng.
Lý nhìn tiểu cô nương này, ánh mắt rất ôn nhu.
Tựa hồ, nàng cảm thấy thiện ý của đối phương, dần dần trầm tĩnh lại.
- Đằng đại ca, chúng ta đem nàng cùng đi chứ?
Lý ngẩng đầu hỏi.
Đằng Thanh Sơn nhìn về phía Lý.
- Mọi người chung quanh chết sạch phỏng chừng cha mẹ thân nhân nàng cũng đã chết.
Lý nhẹ giọng nói, tiểu cô nương nghe nói như thế, nước mắt lã chã chảy ra, một dòng nước mắt không ngừng lăn trên khuôn mặt.
Lý nhìn thấy cảnh này, càng thêm đau lòng:
- Lúc này nàng chỉ còn lại một mình, bơ vơ không nơi nương tựa, chúng ta không giúp, nàng ở trên đảo một mình làm sao có thể sống được?
- Được rồi, mang nàng theo. Đợi đến Bắc Hải đại lục, sẽ bố trí chỗ ở cho nàng.
Đằng Thanh Sơn không cự tuyệt.
Lý ôm lấy tiểu cô nương, cùng với Đằng Thanh Sơn đi về thuyền gỗ.
...
Trên thuyền gỗ, tiểu cô nương có chút kinh hãi lui đến một góc thuyền.
- Ra!
Đằng Thanh Sơn thu hồi mỏ neo, cầm lấy hai mái chèo dài vẫy động. Hai mái chèo dài cứng cáp nặng trịch, chỉ cần dùng mắt nhìn có thể cảm giác được... Không có vài vạn cân cự lực, chỉ sợ vẫy động một lần thôi cũng làm không được.
Mà Đằng Thanh Sơn lại là cử trọng nhược khinh(), tiểu cô nương tại một góc thuyền thấy một màn này đôi mắt trừng lớn.
"U ~~~~~" Thanh Loan ở trên boong tàu nhẹ nhàng vỗ cánh, xòe lông đuôi, tựa hồ muốn khoe vẻ xinh đẹp của nó. Tiểu cô nương cũng nhìn một màn này.
- Ăn chút gì đi.
Lý từ trong khoang thuyền đi ra, bưng một mớ bánh bao vừa hâm nóng.
Lúc trước từ Minh Nguyệt đảo mua điểm tâm, bây giờ vẫn còn mang theo. May mắn có phơi nắng nên có thể để được rất lâu, bất quá nhân thịt cho dù có giữ gìn tốt đi nữa cũng bị hư phần lớn. Bánh bao lại vẫn có thể ăn được.
Tiểu cô nương vừa nhìn thấy bánh bao, ngay lập cầm lấy, ăn từng miếng, từng miếng.
- Coi chưng nghẹn, uống chút nước đi.
Lý đưa cái chén qua.
Tại đây, trước mặt tiểu cô nương Lý thể hiện tình cảm ôn nhu trước đây chưa từng có. Tựa như một đại tỷ tỷ quan tâm muội muội của mình. Một hơi ăn hết ba cái bánh bao, sắc mặt tiểu cô nương rõ ràng trở nên tốt hơn rất nhiều. Nàng dùng ánh mắt tò mò nhìn Đằng Thanh Sơn và Lý.
- Đừng sợ, nếu mệt thì ngủ một chút đi.
Lý nhẹ giọng nói.
- Ha ha...
Đằng Thanh Sơn đang vẫy động mái chèo, cười nói:
- Tiểu, tiểu cô nương này không hiểu lời chúng ta nói đâu. Muội nói nhiều như... Nàng ấy nghe không hiểu thì có tác dụng gì?
Lý cười cười cũng không nhiều lời, đồng thời đem chén đĩa đặt sang một bên, cũng ngồi trên boong tàu nắm lấy tay tiểu cô nương kia.
Tựa hồ muốn thông qua việc bắt tay biểu đạt thái độ hữu hảo của nàng.
- Cám ơn, cám ơn đại tỷ tỷ, đại thúc!
Một đạo thanh âm rất thấp rất nhỏ vang lên trên boong thuyền.
Yên tĩnh!
Thanh Loan lười biêng kia cũng quay đầu nhìn về phía tiểu cô nương. Tại hoa thuyền Đằng Thanh Sơn càng Lý đang năm tay tiểu cô nương, biểu tình cũng là nháy mắt đọng lại.
- Nghe hiểu được!
Đằng Thanh Sơn mừng rỡ.
- Chúng tôi nghe không hiểu!
Đằng Thanh Sơn cho dù khiếp sợ, lại là kinh hỉ. Bắc Hải đại lục và Cửu Châu đại địa, khoảng cách rất rất xa.
Nhưng ngôn ngữ dĩ nhiên là giống nhau !
Một tiếng 'Đại tỷ tỷ, đại thúc' của tiểu cô nương, đã phi thường rõ ràng, hoàn toàn là ngôn ngữ trên toàn Cửu Châu đại địa. Tuy lời nói có chút đặc sắc của địa phương, nhưng cẩn thận lắng nghe đều có thể hiểu được.
Tuy nhiên gọi Lý là 'đại tỷ tỷ', gọi mình là 'Đại thúc', làm Đằng Thanh Sơn dở khóc dở cười. Hắn mới mười chín tuổi a! Bất quá Đằng Thanh Sơn đáy lòng vẫn rất rất hưng phấn.
Nói chuyện có thể nghe hiểu, về sau hành tẩu tại Bắc Hải đại lục phiền toái sẽ giảm đi rất nhiều.
- Đây là tin tức tốt a.
Đằng Thanh Sơn nở nụ cười.
- Ân, nghe hiểu được, về sau sẽ thuận tiện hơn.
Lý cũng rất vui vẻ.
- Ngươi có thể nói?
Lý kinh ngạc nhìn tiểu cô nương.
Từ đầu đến bây giờ, nàng vẫn không nói chuyện.
Không biết sao tiểu cô nương quay đầu nhìn về phía hai người Đằng Thanh Sơn, Lý. nàng không phải đã tỏ vẻ cảm tạ sao? Nghe hiểu được lời của nàng, tại sao lại kinh hỉ đến mức như vậy? Chẳng lẽ... là nghe không hiểu? Tiểu cô nương đáy lòng một bụng hoặc.
- Ân.
Tiểu cô nương có chút sợ hãi nhẹ giọng nói.
- Trước kia sao không nói lời nào?
Lý kinh ngạc hỏi.
Tiểu cô nương thấp giọng nói:
- Ta, ta sợ các ngươi là người Xuân Thân gia tộc phái tới, lên thuyền mới biết được hai người các ngươi không phải là đám người Xuân Thân gia tộc kia.
--------------------------------
Ghi chú:
() miên yêu: nghĩa là cây bông, thứ mọc như cỏ gọi là thảo miên è0æ£0 quả to như quả đào, chín thì nứt sợi bông ra, người ta dùng guồng kéo ra, xe làm sợi để dệt vải, thứ như thân cây gọi là mộc miên æS¨æ£0 cao bảy tám trượng, mùa xuân nở hoa kết quả, trong quả có bông, dùng làm chăn đệm được.
() dịch thể: nghĩa ở đây là nước dãi.
() cử trọng nhược khinh: nghĩa là tuy rất nặng nhưng lại có thể sử dụng rất nhẹ nhàng.
--------------------------------
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cửu Đỉnh Ký.