• 1,880

Chương 273


Số từ: 2388
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
Trên Cửu Châu đại địa, tông phái cao cao tại thượng. Có lẽ một vài gia tộc tài năng ở tông phái có thể có chút địa vị. Nhưng ở bên ngoài giết chóc thì không có khả năng diệt một gia tộc.
Đằng Thanh Sơn kéo buồm, điều chỉnh tốt buồm phương hướng.
- Các ngươi là gia tộc nào?
Đằng Thanh Sơn đặt mông ngồi xuống boong tàu, dò hỏi.
Tiểu cô nương nhìn Đằng Thanh Sơn, Lý, cẩn thận nói:
- Trên Hải đảo chính là Hắc Thiết Hà Lưu gia. Lưu thị gia tộc sau khi chiến bại, cả gia tộc chạy trốn tới rồi hải đảo nghỉ ngơi lấy lại sức. Không nghĩ tới Xuân Thân gia tộc vẫn đuổi giết đến hải đảo, đem Hắc Thiết Hà Lưu gia toàn bộ giết sạch.
- A, ngươi không phải Lưu gia?
Đằng Thanh Sơn từ trong giọng nói của tiểu cô nương phán đoán.
Tiểu cô nương cúi đầu, thấp giọng nói:
- Ta là gia nô được Lưu gia mua về.
"Gia nô?" Đằng thanh cũng không kinh ngạc, nhìn tiểu cô nương cả người rách nát, xanh xao vàng vọt, trên mặt cũng có vết sẹo. Hiển nhiên cuộc sống cũng không tốt.
Bất quá, tiểu cô nương nói chuyện rất mạch lạc, cũng rất hiếm có.
Lý nắm tay tiểu cô nương, nhìn tiểu cô nương:
- Về sau, ngươi sẽ không còn là gia nô.
Lý hỏi:
- Đúng rồi. Ngươi tên gì? Năm nay bao nhiêu tuổi?
Tiểu cô nương nói.
Ta gọi là Tiểu Bình. Năm nay chín tuổi.
"Chín tuổi?" Lý có chút khiếp sợ. Lúc này tiểu cô nương khuân mặt xanh xao, thân thể nhỏ gầy, thoạt nhìn bộ dáng chỉ có sáu, bảy tuổi. Căn bản không giống hài tử chín tuổi. Tiểu cô nương cắn môi nói:
- Ta bị bán ba lượt. Thường xuyên ăn không đủ no. Cho nên...
"Bán ba lượt?" Lý có chút giật mình rồi lại đau lòng.
Đằng Thanh Sơn thì ánh mắt nheo lại. Liếc mắt nhìn tiểu cô nương này một cái. Lý thì kinh dị một tiếng 'Chín tuổi'. Tiểu cô nương này có thể hiểu được suy nghĩ của đối phương lập tức trả lời là bán ba lượt, ăn không đủ no cho nên mới nhỏ gầy. Chỉ riêng này phần hài tử nhỏ tuổi có thể có tâm trí như thế cũng khiến Đằng Thanh Sơn kinh ngạc.

Đêm.
Gió biển thổi, thuyền gỗ hướng phương bắc đi tới. Tiểu cô nương tên 'Tiểu Bình' nằm trên đùi Lý ngủ. Đằng Thanh Sơn không nhúc nhích như một pho tượng, đứng ở đầu thuyền nhìn về phía trước.
Gió biển lay động áo bào, Đằng Thanh Sơn ánh mắt dừng một điểm nhỏ ở xa.
Tuy rằng khoảng cách rất xa nhưng với thị lực của Đằng Thanh Sơn liếc mắt một cái thấy rõ: "Đó là..." Ở xa xa phía trước, có một chiếc thuyền lớn. "Xem ra, chiến thuyền phía trước chính là từ hải đảo đi ra."
Thuyền gỗ hình dáng nhỏ, tốc độ so với chiến thuyền lớn phải nhanh hơn.
Khoảng cách không ngừng ngắn lại.
"Ân?" Cách nhau vài dặm, Đằng Thanh Sơn đã có thể thấy rõ chiến kỳ bay phấp phới trên cờ có hai chữ to như rồng bay phượng múa.
"Hẳn là hai chữ Xuân Thân." Mặc dù không biết, Đằng Thanh Sơn vẫn đoán được.
- Tiểu.
Đằng Thanh Sơn mở miệng nói.
"Ân?" Lý ngẩng đầu nhìn Đằng Thanh Sơn.
- Ta đi ra ngoài một chuyến, lát nữa trở lại thuyền.
Đằng Thanh Sơn cười nói, Lý nghe xong kinh ngạc nói:
- Đằng đại ca, giờ là nửa đêm, huynh muốn xuống biển luyện quyền?
- Không phải, đợi lát nữa thì muội sẽ biết.
Đằng Thanh Sơn đi xuống khoang thuyền lấy Hắc Diễm côn. Với thương pháp hiện giờ của Đằng Thanh Sơn, cho dù sử dụng Hắc Diễm côn thì cao thủ như Hoàng Phủ Ngọc Giang, đệ nhất thần tướng 'Nhật Lôi Mục' cũng không phải đối thủ của hắn.
Sưu! Đằng Thanh Sơn nhảy ra, trực tiếp tiến vào đáy biển.

Tốc độ của Đằng Thanh Sơn ở trong biển là loại nào?
Một con thuyền khổng lồ dài gần năm mươi trượng, tựa như một con cự thú rất to trên mặt biển đang chậm rãi đi tới. Một đạo thân ảnh như lửa hồng bám dưới đáy thuyền, từ trên mặt nước toát ra. Đúng là Đằng Thanh Sơn.
"Khả năng chế tạo thuyền không hề kém so với Cửu Châu." Đằng Thanh Sơn thân hình chợt lóe lê bám vào dây thuyền, cẩn thận nghe âm thanh ầm ỹ trên thuyền.
Trên chiến thuyền có rất nhiều người, thanh âm cũng hổn độn.
- Lão tử ba con chín!
- Hắc, xảo, ta có ba con mười! Không ai muốn nhận sao, chậc chậc, có một xấp tiền lão Nhị cấp.
Đằng Thanh Sơn nghe xong trên mặt không khỏi lộ ra mỉm cười. Bài bạc? Trên Cửu Châu đại địa cũng có một vài sòng bạc chơi súc sắc, chơi bài cũng có. Nhưng cách đánh bạc trên Cửu châu đại địa không giống Bắc Hải đại lục.
- A ~~~~
Tiếng nữ nhân quát tháo.
- Lão Tam đến đây làm một ly nào. Hôm nay ngươi đỡ hộ ta một đao, nếu không ta đã có thể bị lão già của Lưu gia kia giết rồi.
Tiếng uống rượu, cụng ly cũng lẫn trong đó.
Một đám người trên thuyền quả thật rất hỗn loạn.
"Quả nhiên là Xuân Thân gia tộc." Đằng Thanh Sơn giống như quỷ mị, chợt lóe rồi biến mất.
...
Trên chiến thuyền của Xuân Thân gia tộc chỉ có hơn mười tên chiến sĩ cảnh giới trên boong tàu. Bất quá bọn họ lại rất thoải mái, trên biển còn lo lắng có ai đánh lén?
- Đám Xuân Thân gia tộc hỗn tạp, toàn bộ lăn ra đây!
Một đạo âm thanh lạnh như băng trong nháy mắt xuyên qua toàn bộ chiến thuyền, vang vọng trong khoang thuyền. Nhất thời tất cả chiến sĩ đều biến sắc, một đám như dã lang bị điên đều nhìn về phía âm thanh vừa vang lên.
- Là ai?
- Ai dám đến quấy rối chúng ta!
Từng tiếng gầm vang lên cùng với số lượng lớn chiến sĩ từ trong khoang thuyền nhanh chóng lao ra. Hơn mười trượng trống trải trên boong tàu số lượng lớn chiến sĩ tụ tập, một đám thống nhất đều cầm Đại Khảm Đao trong tay, nhìn chằm chằm bóng đen ở đầu thuyền.
- Im lặng!
Một vị tráng hán mặc áo giáp ngắn màu đen giơ tay trái lên, trên boong tàu mấy trăm người lập tức trở nên yên lặng không một tiếng động.
Nhưng một đám vẫn gắt gao nhìn chằm chằm bóng đen ở đầu thuyền giống như muốn đem bóng đen ăn tươi nuốt sống.
- Ngươi là ai!
Tráng hán nhìn Đằng Thanh Sơn.
- Hải tặc đến cướp!
Âm thanh lạnh lùng của bóng đen vang lên.
- Tất cả tiền tài, còn có sách, bản đồ... linh tinh toàn bộ mang ra. Nếu không-chết!!!
Thanh âm tựa như kim loại va chạm trong đêm khuya làm cho người ta kinh hãi.
Nhưng mấy trăm quân sĩ trên thuyền đều là quân sĩ tinh anh của Xuân Thân gia tộc, sao lại dễ dàng khuất phục như vậy?
- Dám đến cướp Xuân Thân gia tộc, ngươi là một tên cướp?
Ngắn tráng hán ha ha cười to, mấy trăm quân sĩ cũng đều cười ha hả. Tráng hán tuy rằng cười to nhưng vẫn nhìn kỹ người vừa tới.
Một thân hắc y, dáng người cao gầy, đứng ở đầu thuyền giống như cây thương thẳng tắp. Trên tay phải hắn cầm một cây trường côn màu đỏ sậm.
"Cao thủ dùng côn? Cho dù là Tiên thiên cường giả cũng sẽ không dám một người đánh cướp một thuyền toàn quân sĩ tinh anh? Những người mà Xuân Thân gia tộc ta đã đắc tội cũng không có Tiên thiên cường giả dùng côn." Tráng hán thầm nghĩ.
- Ta đếm tới ba, nếu không giao ra tiền tài vật phẩm...
Thanh âm càng thêm lạnh giá.
- Một!
Bóng đen hô.
- Các huynh đệ, giết hắn!!!
Tráng hán quát.
- Giết!
Tựa như đàn sói, năm chiến sĩ nắm Đại Khảm Đao làm một tổ, hình thành thế trận đơn giản. Một đám cuồng loạn, hai tròng mắt tràn đầy sát khí xông tới bóng đen phía trước.
Một tay cầm trường côn màu đen đột ngột vung lên!
"Oanh!".
Như tiếng nổ vang, lúc này vài tên chiến sĩ trực tiếp bị đập thành mảnh nhỏ. Uy lực một côn này khiến hơn mười người phía sau quăng lên, tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp chiến thuyền. Trong đêm đen máu tươi bay lả tả. Ngay sau đó, bóng đen tiến lên hướng bên trái vung trường côn.
"Oanh!" Lại một tiếng, thanh âm như nện vào trái tim.
Máu tươi bay lả tả, lại là một đám người bị quăng lên.
Không ít thịt nát xương rời rơi trên boong tàu, máu tươi đỏ cả boong tàu. Mấy trăm chiến sĩ vốn đang điên cuồng, lập tức sắc mặt trắng xanh hoàn toàn bị hai côn của đối thủ chấn trụ, một đám đứng ở tại chỗ.
- Các ngươi muốn đánh với ta?
Âm thanh sắc như kim loại, lạnh như băng lại lần nữa vang lên.
Tráng hán trên trán mồ hôi chảy ra, liền nói:
- Không, không...
"Bồng!" Lại một tiếng, tráng hán kia giống như bao cát bị đập, văng ra ngoài "Phốc" Một tiếng rơi vào biển rộng trong.
- Hai!
Âm thanh lạnh như băng của bóng đen vang lên.
Lúc này này các chiến sĩ mới nhớ tới, cường giả đáng sợ trước mắt đếm tới 'ba' sẽ giết sạch bọn họ.
- Chúng ta đưa, chúng ta đưa!
- Tiền tài cũng đưa!
- Sách, bản đồ chúng ta cũng đưa!
Tuy rằng không rõ vì cái gì đối phương muốn bản đồ, nhưng giờ phút này không ai dám nói lung tung. Đối phương vũ lực cường đại đã chứng minh tất cả.
- Nhanh lên làm đi, quá ít các ngươi vẫn phải chết!
Âm thanh lạnh như băng của bóng đen vang lên.
Một lát sau...
Thùng lớn trang sức vàng bạc toàn bộ đặt trên boong tàu, còn có không ít sách, bản đồ.
Đằng Thanh Sơn nhìn vàng bạc cùng với sách, bản đồ trước mắt: "Không nghĩ tới Bắc Hải đại lục cũng dùng vàng bạc làm tiền. Nhiều vàng bạc như vậy... Phỏng chừng vừa mới cướp được sau khi tàn sát Hắc Thiết Hà Lưu gia."
- Các ngươi tàn sát Lưu gia mà chỉ có một ít như vậy?
Đằng Thanh Sơn lạnh lùng nói.
- Kim phiếu đâu?
Một đám chiến sĩ sợ hãi không yên tâm, bởi vì đối phương phát hiện bọn họ còn vàng bạc không giao nộp. Chính xác... Bọn họ là giấu kín không ít vàng bạc không giao ra! Bởi vì nếu thật sự giao ra toàn bộ, bọn họ về Xuân Thân gia tộc sẽ rất thảm.
Hơn nữa bọn họ cho rằng cường giả này không có khả năng biết bọn rốt cuộc có bao nhiêu vàng bạc.
- Kim phiếu?
Trong đó một quan quân nghi hoặc hỏi:
- Kim phiếu là cái gì?
Đằng Thanh Sơn vừa nghe liền hiểu ngay... Tại Bắc Hải đại lục phỏng chừng còn không có tiền trang : "A? Chẳng lẽ Bắc Hải đại lục vô cùng hỗn loạn, cũng không có thế lực để thành lập tiền trang?".
- Dùng túi vải, đem toàn bộ vang, trang sức, sách, bản đồ gói lại.
Đằng Thanh Sơn phân phó nói:
- Bạc không cần, chỉ cần vàng, trang sức!
Rất nhanh, các chiến sĩ đều mang vàng, trang sức, đồ vật gói lại. Trang sức khoảng ba bao tải, về phần sách thật ra rất ít. Đi ra ngoài đánh giặc ai mang sách? Chỉ có hơn mười bản. Bản đồ thì không hề thiếu, chủ yếu là bản đồ hành quân.
Đằng Thanh Sơn đem Hắc Diễm côn dắt ở sau lưng. Sau đó, tay trái cầm lấy hai cái bao to, tay phải cầm lấy một cái bao to.
Hô!
Toàn thân toát ra tiên thiên chân nguyên màu hỏa hồng, trực tiếp nhảy vào trong biển rộng u ám khôn cùng.
Mấy trăm tên chiến sĩ chạy đến mép thuyền nhìn xuống.
- Cuối cùng đi rồi.
- Hù chết lão tử.
Một đám chiến sĩ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
- Đại ca, nhiều vàng bị mang đi như vậy chúng ta trở về phải làm sao bây giờ?
- Ngươi ngốc a, gặp cường giả như vậy còn có thể mạng sống mang theo vàng bạc trở về đưa cho gia tộc. Gia tộc còn bất mãn? Tính ra vận khí của chúng ta cũng tốt. Nếu cường giả này là bạn cũ của Lưu gia, chỉ sợ hôm nay chúng ta toàn bộ đều phải chết. Con mẹ nó, một côn đập chết rất nhiều người. Chẳng lẽ là cường giả Tiên Thiên Kim Đan?
Một gã chiến sĩ có bộ râu rậm liếm môi, thầm nghĩ mà sợ.
...
Trên thuyền gỗ.
Lý cùng với tiểu cô nương kia đang ở cùng nhau nói về Đằng Thanh Sơn, bỗng nhiên...
"Sưu!" Một bóng người từ trên trời lao xuống, phịch một tiếng dừng ở trên boong tàu, khiến boong tàu chấn động hai ba lần.
Đằng Thanh Sơn tùy tay ném ba cái túi to, một thỏi vàng trong ba cái túi trực tiếp rơi ra, thỏi vàng tỏa 'kim quang' khiến tiểu nữ nô hoa mắt. Lý thì chấn động.
- Ân, tại Bắc Hải đại lục, chỗ vàng bạc này xem như đủ rồi.
Đằng Thanh Sơn nói.
--------------------------------
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cửu Đỉnh Ký.