Chương 282
-
Cửu Đỉnh Ký
- Ngã Cật Tây Hồng Thị
- 2321 chữ
- 2020-05-09 06:57:02
Số từ: 2316
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
Bất quá, hắn cũng đành phải chịu.
Khi hắn tới Đan Ương Thành thỉnh đại phu, đang mua thuốc lại chạm mặt cường giả vừa bị hắn đánh cướp, trong lúc nom nớp lo sợ trả lời câu hỏi của đối phương, không ngờ lại bị nhân mã của Phương Gia đến bắt. Phương Gia có thể coi là hoàng đế mấy trăm dặm xung quanh Đan Ương Thành a.
...........
Trong đình viện Phương phủ.
"Tiểu nhân Tôn Dương, bái kiến công tử."
"Công tử, gã họ Đằng kia sau khi ly khai nô lệ phường thị đã chạm mặt tên tiểu tử này, còn nói với hắn vài câu. Tiểu tử này, khẳng định biết họ Đằng kia." Một hán tử có đôi mắt tam giác nói.
"Nga, ngươi biết người họ Đằng kia?" Lê công tử ngồi trên ghế, lạnh lùng hỏi.
Tôn Dương trong lòng hoảng loạn, thân thể không tự chủ được run lên.
"Tiểu nhân có biết." Tôn Dương liền gật đầu, "Lúc trước, tiểu nhân chỉ huy một vài huynh đệ đi cướp, không ngờ đụng phải tên cường giả này."
"Cướp?" Khóe miệng Lê công tử nổi lên một tia cười lạnh, "Và hắn đem đồng bọn của ngươi giết sạch?"
"Không có." Tôn Dương vội giải thích, "Người nọ bị chúng ta cướp, không ngờ hắn dùng một chưởng chụp lấy một con đà thú, quăng nó nện thẳng vào đám người chúng ta, rồi đà thú nổ tung. Sau khi nổ tung thì xương cốt vỡ vụn, tựa hồ như hàng loạt ám khí, khiến huynh đệ ta chết không ít. Chúng ta vội chạy trốn, nhưng người nọ cũng không có đuổi giết."
Lê công tử nhướng mày.
Đứng phía sau Lê công tử lúc này là Phương Hoành và một hán tử gầy gò tên gọi là Xương, cà hai đồng thời nhíu mày.
"Ngươi còn biết gì nữa?" Lê công tử hỏi.
"Tiểu nhân ngoài chuyện đó ra thì chẳng biết thêm gì nữa." Tôn Dương liên tục lắc đầu.
"Ta biết rồi. Cút đi!" Lê công tử không kiên nhẫn nói.
Tôn Dương hoảng sợ lập tức rời khỏi.
Trong đình viện rất nhanh chỉ còn lại có Lê công tử cùng vài thủ hạ.
"Công tử." Tên nam tử gầy gò tên Xương mở miệng nói: "Một chưởng có thể làm đà thú bay lên, hơn nữa còn có thể làm nó nổ tung, rồi xương vụn lại thành ám khí. Người này thực lực rất mạnh, nhiều khả năng chính là Vũ Thánh."
Lê công tử nhìn nhìn trung niên nam tử cao lớn Phương Hoành, Phương Hoành chỉ khẽ cau mày không nói gì.
"Có phải là Vũ Thánh hay không, sau này sẽ biết."
Lê công tử đứng dậy đi thẳng ra đình viện, những người khác vội đuổi theo.
...............
Phương Phủ, võ trường riêng của Lê công tử.
Một cái xe bốn bánh, chủ yếu được làm từ kim loại đen đang được đặt trong luyện võ trường, bên trên có một cái lồng sắt lớn làm bằng những cây thiết côn to như cánh tay người, được nối ghép trực tiếp với xe.
"Rống~~~ rống~~~"
Trong lồng sắt có một dã nhân tóc dài đến eo, trên người mặc một cái khố bằng da thú.
Thời tiết rất lạnh, nhưng hắn lại cởi trần.
Thân hình gầy gò nhưng cứng rắn tựa sắt thép, một đôi mắt đỏ rực, tựa như dã thú hung ác, gầm gừ nhìn về phía Lê công tử đang tiến vào luyện võ trường.
"Ân, mãnh thú đói bụng rồi, mau bảo hạ nhân chuẩn bị chút thực vật buổi tối." Lê công tử phân phó.
Lê công tử tiến lại gần chiếc, cẩn thận quan sát, trong mắt ánh lên sự tán thưởng:
"Nhìn xem, thân thể cường tráng cỡ này, xem bộ dạng tên nô lệ này hẳn là mới mười lăm mười sáu tuổi, nhưng sao lại có được khí lực mạnh mẽ như vậy?"
Trong lồng sắt, thiếu niên bị gọi là dã nhân mãnh thú đang thèm thuồng nhìn chằm chằm vào nhân loại bên ngoài ngoài.
Tay chân thiếu niên đều bị kẹp trong những chiếc xích sắt rất lớn. Đây đều là những thứ đặc chế, cho dù thiếu niên này có chút khí lực cũng không thể tự thoát ra ngoài.
"Công tử." Người chuyên môn hầu hạ thiếu niên dã nhân tới nơi, lập tức hành lễ.
"Ân." Lê công tử đi tới, cầm mấy món ăn thôn quê do hạ nhân mang lại, cùng một con thỏ hoang còn sống, ném vào khe hở lồng sắt.
"~~~~"
Thiếu niên mãnh thú chụp lấy con thỏ hoang, trực tiếp đem xé nhỏ, máu tươi văng tung tóe. Hắn cúi đầu cắn một mảng thịt lớn, nhai nhồm nhoàm rồi nuốt vào bụng.
Lê công tử thấy một màn như vậy, trong lòng không ngờ lại rất vui vẻ.
"Hồ Hải." Lê công tử mở miệng.
Lập tức một gã người lùn trên mặt một có vết sẹo đến gần, khom người:
"Công tử."
"Sáng mai, ta muốn dẫn Mãnh Thú ra ngoài săn bắn." Lê công tử nói.
"Săn bắn?" Gã người lùn ngẩn ra.
"Ngươi nghĩ biện pháp huấn luyện Mãnh Thú một chút, bảo cho nó biết, phải công kích một người áo trắng." Lê công tử lạnh nhạt nói, "Ngươi làm được chứ?"
"Một người áo trắng?" Gã người lùn suy nghĩ một chút, rồi gật gật đầu.
Tuy rằng hắn cũng không hiểu thú ngữ, nhưng việc thuần dưỡng dã thú làm một vài chuyện đơn giản, thì không cần biết thú ngữ, chỉ cần có biện pháp để cho dã thú hiểu mệnh lệnh của mình là được. Với những loại mệnh lệnh phức tạp hắn không có biện pháp, nhưng nếu là loại đơn giản thì hắn có đủ tự tin.
"Công tử." Phương Hoành kinh hãi.
Lê công tử chỉ hỏi: "Hoành, họ Đằng kia lúc này đang ở khách điếm sao?"
"Đúng vậy, công tử." Phương Hoành có chút lo lắng, "Nhưng là..."
"Không vấn đề gì đâu." Lê công tử lạnh nhạt cười, "Khi trời tối, chúng ta sẽ vào nghỉ ở khách điếm, đợi sáng mai khi bọn chúng ra khỏi thành, chúng ta sẽ làm bộ ngẫu nhiên chạm mặt. Đến lúc đó chỉ cần coi như không cẩn thận, lỡ để Mãnh Thú xổng ra ngoài. Với thực lực Mãnh Thú, trừ phi là Võ thánh, nếu không nhất định sẽ không ngăn cản được."
"Nếu mai hắn không chết, ta đương nhiên sẽ một lần nữa thành tâm kính mời, nếu hắn bị Mãnh Thú giết chết..." Phương Lê sắc mặt âm trầm, "Thì chỉ trách hắn không có thực lực còn kiêu ngạo, chết cũng đáng. Nữ nhân của hắn, ta sẽ thuận tiện thu thập luôn."
"Công tử." Phương Hoành vội nói, "Người nọ chắc chắn sẽ giận chó đánh mèo."
"Giận chó đánh mèo cái gì. Chúng ta không động thủ, là Mãnh Thú động thủ. Chúng ta còn có thể làm bộ như hỗ trợ ngăn trở." Phương Lê cười khẽ nói, "Đến lúc đó, tất cả phải làm như thật, nhất định không để họ Đằng kia hoài nghi. Hơn nữa cũng nên mang theo một ít nhân mã để đề phòng."
...........
Đêm.
Trên lầu ba một căn khách điếm ở Đan Ương Thành, Đằng Thanh Sơn đang đứng trong phòng.
"Vào thời đại Vũ Hoàng, đại lục chỉ có mấy trăm vạn nhân khẩu, lúc này không ngờ đã có tới hơn hai ba trăm triệu." Đằng Thanh Sơn tươi cười, "Mức độ phồn hoa nơi đây so với Cửu Châu Đại Địa cũng không kém là bao."
Qua cửa sổ, ánh mắt Thanh Sơn tập trung tại một cỗ xe ngựa xa hoa ở hậu viện khách điếm. Trên xe có một gã nam nhân, miệng ngậm một ống điếu.
Đằng Thanh Sơn từng bảo lão Uông vào khách điếm ở, nhưng lão Uông không tán thành, còn nói xe ngựa chế tạo bằng Vân Sơn Mộc và Xích Phong Chiến đều rất quý, do đó khăng khăng ở trên xe ngựa qua đêm.
Sương khói quấn quanh.
Lão Uông đứng đó, ánh mắt mông lung không rõ đang suy nghĩ những gì.
"Lão Uông rõ ràng là một cao thủ nội kình, nhưng lại tình nguyện làm người chăn ngựa với tiền công ba mươi lạng bạc một tháng."
Đằng Thanh Sơn nhìn lão Uông đứng phía dưới, ánh mắt đầy nghi hoặc. Với thực lực của Đằng Thanh Sơn, chỉ liếc mắt nhìn đã phát hiện, từ ánh mắt đến những cử động rất nhỏ trên thân thể đều cho thấy lão Uông kia thật sự là một cao thủ.
Cái "Thần" của con người có cường đại hay không, chỉ cần từ ánh mắt là có thể phán đoán.
Ánh mắt dại vô thần, tức là Thần yếu.
Còn mắt của siêu cấp cường giả, thường thu liễm như hồ sâu u tĩnh, thâm thúy không lường được, mội khi tức giận, ánh mắt ấy thậm chí còn làm người khác chói mắt.
"U~~~"
Trong căn phòng bên cạnh, Lý khẽ kêu lên một tiếng.
Hô. Hô.
Hai nhân ảnh, một trước một sau, nhanh như chớp, từ cửa sổ chui thẳng vào trong phòng Lý. Mang theo hai đại yêu thú bên người, quả thật quá kinh nhân, cho nên bình thường Cuồng Phong Ưng và Thanh Loan đều là tự do tự tại bay liệng trên trời cao. Đương nhiên chúng cũng không cách quá xa bọn người Đằng Thanh Sơn, Lý chỉ kêu cần một tiếng là chúng sẽ bay về, buổi tối cùng nghỉ ngơi với đám người Đằng Thanh Sơn.
"Ta cũng nên dành thời gian luyện quyền. Nội gia kình của ta từ khi bước vào trung kỳ, cũng đã được một năm thời gian, khoảng cách tới hậu kỳ chỉ còn thiếu một chút."
Nội gia cương kình của Đằng Thanh Sơn có uy lực rất lớn, ở trung kỳ bộc phát sức mạnh lên đến gần bốn mươi vạn cân. Còn nội gia cương kình hậu kỳ, căn cứ theo như Đằng Thanh Sơn phán đoán, lực lượng cũng phải tới tám mươi vạn cân.
Hơn nữa sức mạnh thân thể của hắn phi thường hãi nhân.
Lúc này...
Đằng Thanh Sơn ở trong phòng, bắt đầu tu luyện quyền pháp.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Đằng Thanh Sơn khiêng hành trang có rương hoàng kim được bọc kín, cùng Lý và Tiểu Bình ăn điểm tâm. Về phần lão Uông, chỉ cầm vài cái bánh bao an vị trên xe ngựa ăn sáng.
"Tốt lắm, mọi người chuẩn bị xuất phát." Đằng Thanh Sơn khiêng gói đồ, cùng Lý đi tới hậu viện khách điếm.
"Chủ nhân, để ta chuyển gói đồ lên xe." Lão Uông nhanh nhảu.
Lý và Tiểu Bình vừa nghe thế, trên mặt đều lộ ra một tia cười cổ quái.
"Ngươi giúp ta?" Đằng Thanh Sơn cũng cười, nhẹ nhàng đem bao lớn đặt trên mặt đất, "Ân, ngươi lại đây."
Bên trong bao đồ có vạn cân hoàng kim, lại còn có Luân Hồi thương và Khai Sơn Thần Phủ. Một cái bao như vậy, khi trong tay Đằng Thanh Sơn thì có vẻ rất nhẹ nhàng như một gói đồ bình thường.
Lão Uông nhảy xuống xe ngựa, cười cười bắt lấy gói đồ, nhẹ nâng lên.
"Ân?" Lão Uông sắc mặt khẽ biến.
"Lão Uông, không làm được cũng không sao." Lý che miệng cười nói.
"Không có việc gì." Lão Uông lại không tin đây là sự thực.
Tay phải Lão Uông mạnh mẽ dùng sức, nhưng toàn bộ gõi đồ chỉ thoáng chấn động, căn bản là không nhúc nhích. Cảnh này làm Lý và Tiểu Bình đứng bên cạnh nở nụ cười.
Lão Uông đặt ống điếu sang một bên, tay nắm lấy cái bao hít mạnh một hơi.
"Lên!"
Gói đồ rốt cục được lão nâng lên. Nhưng sắc mặt lão Uông cũng đỏ bừng, nếu muốn đem gói đồ bỏ vào bên trong thùng xe, còn đặt vào trong góc, đối với lão mà nói tuyệt đối không phải việc dễ dàng.
"Lão Uông, hay là cứ để ta làm đi."
Đằng Thanh Sơn cười bắt lấy cái bao, nhẹ nhàng như cầm một cái lông chim, một bước nhảy lên xe ngựa, cả chiếc xe gần như không một tia rung động, rồi đặt chiếc bao đồ vào tận cùng bên trong thùng xe.
"Lão Uông, ngươi làm sao vậy?" Lý và Tiểu Bình đều cười cười nhìn lão Uông.
Trên mặt Lão Uông tràn đầy vẻ kinh dị, lão đã biết cái bao nặng chừng vạn cân, cho dù là cường giả cấp tiên thiên Hư đan cũng có thể xách cái bao này, nhưng sao có thể lên đi thang mà không làm cho thang vỡ ra? Như thế nào có thể tùy tiện leo lên xe ngựa, cũng không làm xe ngựa rung chuyển một chút nào?
Vạn cân trọng lực chất lên xe ngựa, đó là sức nặng như thế nào?
Trình độ khống chế đến đâu mới làm được như vậy?
Lão Uông cuối cùng đã hiểu, lão đã theo một chủ nhân có thực lực như thế nào.
"Tiểu và Tiểu Bình đều đã vào thùng xe. Lão Uông, đừng đứng đó ngây người ra như vậy, mau lại đánh xe, chúng ta còn muốn mau mau ra khỏi thành." Đằng Thanh Sơn lúc này cưỡi trên một con đà thú, cười nói.
"Ân, chủ nhân." Lão uông lập tức cao giọng đáp, ánh mắt nhìn về phía Đằng Thanh Sơn đã hoàn toàn bất đồng.
--------------------------------