• 1,880

Chương 283


Số từ: 3356
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
Rất nhiều kỵ binh chạy như bay trên con đường hoang dã bằng phẳng khiến mặt đất chấn động. Phía trước đám kỵ binh có bốn con Xích Phong Chiến đang chạy như bay; kéo một chiếc xe ngựa to màu đen được chế tạo bằng kim loại. Trong lồng sắt trên xe ngựa là thiếu niên nô lệ bị gọi là "Mãnh thú".
Xích Phong Chiến đều có thể chở vạn cân trọng vật; để cho chúng kéo xe ngựa tất nhiên có thể kéo được hàng hóa nặng hơn nữa.
Chiếc xe ngựa đặc chế này trọng lượng nặng chừng sáu vạn cân. Mà mãnh thú thiếu niên lại bị cột liền với thùng xe bởi xích sắt. Nên cho dù hắn có ra khỏi xe ngựa đi nữa cũng không có biện pháp chạy trốn.
- Phương Hoành. Cái cảm giác ra lệnh một tiếng là vạn ngựa chạy như bay như thế nào?
Lúc này, Công tử Phương Lê có chút hưng phấn.
Phương Hoành ở bên cạnh cười cười.
- Sẽ có một ngày.
Phương Lê chỉ mặt đất xa xa phía trước.
- Ta sẽ dùng đôi mắt này nhìn mọi người trong thiên hạ trở thành lính dưới trướng của ta. Mỗi người trên phiến đại địa này đều phải nghe hiệu lệnh của ta.
Phương Lê lúc này cực kỳ hưng phấn. Hắn cũng có giấc mộng; giấc mộng có một ngày có thể giống như Lôi Đao Thiên Thần "Đoan Mộc Vũ"; thống nhất toàn bộ đại lục.
- Bốn phương tám hướng, bất cứ nơi nào.
- Sẽ có một ngày, ý chí của ta bao trùm toàn bộ đại lục, không một ai có thể cãi lời ta.
Công tử Phương Lê lúc này cưỡi trên Đạp Vân Kim Tuyến mà hùng tâm vạn trượng.
- Công tử. Đã đuổi kịp đám người họ Đằng rồi.
Một tên thuộc hạ tức báo cáo.
Phương Lê nhếch miệng cười trong lòng xuất hiện ý nghĩ: "Gã họ Đằng này; hắn cũng không thể cãi lời ta. Hôm nay, nếu hắn là Võ Thánh thì ta tạm tha một mạng còn nếu không phải Võ Thánh... "
Phương Hoành bên ở cạnh thầm than. " Mọi phương diện của công tử đều rất tốt, chỉ mỗi tội là ngạo khí quá lớn."
- Hây.
Phương Lê lúc này điều khiển Đạp Vân Kim Tuyến: mang theo xe ngựa có "Mãnh thú", cùng năm trăm kỵ binh rầm rộ tiến đi trên quan đạo.
...
Trên quan đạo.
Đằng Thanh Sơn cưỡi trên một con đà thú, còn người chăn ngựa là lão Uông đang điều khiển xe ngựa. Vì muốn Tiểu và Tiểu Bình ngồi xe ngựa được thoải mái nên tốc độ chạy xe ngựa cũng không nhanh.
"Ân?" Đằng Thanh Sơn nhìn xa xa phía tây; một đội quân đang rầm rộ vọt tới.
- Làm sao vậy?
Thông qua cửa sổ bên trái thùng xe, Lý và Tiểu Bình cũng nhìn ra ngoài. Thấy bốn xe ngựa, trên mỗi xe có một thùng xe rất lớn có thể chứa được hơn mười người. Sao lại có xe ngựa lớn như vậy; hai bên thùng xe cũng có cửa sổ.
- Tiên sinh.
Một tiếng cười sang sảng từ xa xa truyền đến.
Chỉ thấy Phương Lê mặc một chiến bào màu hoàng kim rực rỡ; đang điều khiển một con mãnh thú Đạp Vân Kim Tuyến cao gần hai trượng khiến người ta phải sợ hãi; tựa như một pho chiến thần chạy đến. Phía sau là mấy trăm kỵ sĩ rầm rộ chạy theo giống như nước lũ.
- Dừng lại.
Đằng Thanh Sơn duỗi tay ra.
"Luật luật ~~" lão Uông dừng ngựa lại. Lý và Tiểu Bình nhìn ra ngoài thông qua cửa sổ trên thùng xe.
- Thật là xảo hợp a. Sáng nay ta mang mãnh thú ra ngoài săn bắn, không nghĩ tới sẽ gặp lại tiên sinh.
Phương Lê dừng chiến mã, cười vang nói:
- Bất quá, ta cũng không nghĩ là sáng sớm hôm nay tiên sinh sẽ rời đi, nếu hôm nay không được tiên sinh thì lần sau muốn tái kiến sợ rât khó a.
- Mãnh thú?
Đằng Thanh Sơn kinh ngạc nói.
- Là mãnh thú nô lệ sao?
- Đúng, Chính là hắn.
Phương Lê cười nói:
- Tiên sinh muốn xem không.
Nói thật ra.
Đối với một người không tu luyện nội kình mà thân thể lực lượng có thể đạt tới vạn cân như thiếu niên nô lệ này khiến trong lòng Đằng Thanh Sơn hiếu kỳ mãnh liệt; dù sao, phóng mắt khắp thiên hạ, không quản là Cửu Châu đại địa hay Đoan Mộc đại lục, hắn đúng là chưa từng thấy qua một ai ngoài hắn, đơn thuần chỉ dựa vào lực lượng thân thể mà mạnh đến như vậy.
- Đi. Đi xem.
Đằng Thanh Sơn nhảy xuống đà thú.
- Mãnh thú?
Lý cũng mang theo Tiểu Bình đều xuống xe ngựa.
- Tiên sinh. Mãnh thú ở trên xe ngựa.
Phương Lê cưỡi Đạp Vân Kim Tuyến nhanh chóng chạy tới bên cạnh xe ngựa thật lớn kia. Quay đầu lại cười nói với Đằng Thanh Sơn, nhưng đáy lòng Phương Lê lại mừng thầm. Hắn nhìn thoáng qua mấy người điều khiển xe ngựa; trong mấy người điều xe ngựa này có một người tuần thú tên là "Hồ Hải".
Hồ Hải hiểu được ý tứ của công tử; tạo cảnh mãnh thú ngẫu nhiên phá lồng lao ra.
Lồng sắt có cơ quan đã sớm được Hồ Hải an bài rất tốt. Hắn chỉ cần thoáng động tay chân một chút là được.
- Tiên sinh. Mời xem.
Phương Lê nhiệt tình nói.
Đằng Thanh Sơn đứng bên cạnh bốn con Xích Phong Chiến, ngẩng đầu nhìn "Mãnh thú" nô lệ trong lồng sắt. Nói là mãnh thú nhưng kỳ thật nhìn qua cũng chỉ giống như một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi; thân thể gầy gò dũng mãnh; tựa như được chế tạo từ sắt thép; tóc dài bù xù, thấy rõ nhất là móng tay cùng với ánh mắt thiếu niên này.
Móng tay như lợi trảo. Ánh mắt lóe ra hào quang hung tàn không chút dấu diếm.
"Rống ~~ rống ~~" Mãnh thú thiếu niên đập lồng sắt, trong yết hầu phát ra từng đợt tiếng rống. Xích sắt trên người chấn động, phát ra thanh âm trầm trọng.
Phương Lê trong lòng lại đang mừng thầm. Ngày hôm qua Đằng Thanh Sơn và Lý đều mặc áo da màu trắng; bình thường vào mùa rét lạnh này mọi người sẽ không thay đổi quần áo mỗi ngày. Cho nên Phương Lê mới phái người huấn luyện khiến cho mãnh thú công kích người mặc áo trắng. Nếu hôm nay Đằng Thanh Sơn thật sự thay quần áo; Phương Lê đúng là không có biện pháp.
Nhưng đúng như hắn đoán; Đằng Thanh Sơn và Lý mới mặc áo da màu trắng một ngày, sao có thể có thể đã đổi.
- Thật đúng là không hiểu ngôn ngữ con người.
Đằng Thanh Sơn nhìn mãnh thú thiếu niên trong lồng sắt, thở dài một tiếng. Bỗng nhiên...
Lồng sắt nhiều lần bị mãnh thú thiếu niên khua đụng. Tựa hồ cái chốt có vấn đề, cánh cửa lồng sắt không ngờ bị phá ra. Số người được biết về bí mật mãnh thú thoát ra hại người cũng không nhiều. Ngay trong những người điều khiển xe ngựa cũng chỉ có mỗi Hồ Hải biết, những người khác đều không biết.
Năm trăm tên kỵ binh cũng không biết.
- A!
Phu xe là người thứ nhất kinh hãi hô lên.
- Bảo vệ công tử.
Nhóm kỵ binh cũng hét lên.
"Rống ~~ Mãnh thú thiếu niên hai tay hai chân mạnh mẽ một đạp một phát. Tựa như một con mãnh hổ mạnh mẽ nhảy lên, hóa thành một đạo tàn ảnh, trực tiếp đánh về phía Đằng Thanh Sơn; mặc áo da màu trắng ngoài hai trượng.
Xích sắt thô nối giữa hắn và thùng xe dài chừng mười lăm trượng dài (ba mươi bảy thước rưỡi). Nói cách khác hung thủ thiếu niên có thể đánh giết trong phạm vi mười lăm trượng dài. Mà giờ phút này, Đằng Thanh Sơn chỉ cách lồng sắt vẻn vẹn có hai trượng (năm thước). Mãnh thú thiếu niên này một khi đánh ra đối với thường nhân thì ngay cả một phản ứng nhỏ cũng không kịp.
- Tiên sinh coi chừng.
Phương Lê giả bộ kinh hãi, lập tức hô lớn.
- Có ý tứ.
Đằng Thanh Sơn tay phải vung lên.
Bàn tay chụp lên vai mãnh thú thiếu niên. Mãnh thú thiếu niên trực tiếp bị đánh bay. Nhưng bất ngờ hắn xoay người một cái, hai tay hai chân chấm đất giống như một con dã thú khi súc thế. Bỗng nhiên... toàn thân mãnh thú thiếu niên mơ hồ biến hóa một chút, cánh tay thoáng phồng to lên.
Ong ong ông ~~.
Một cỗ thanh âm rất nhỏ vang lên. Nhưng thanh âm mỏng manh khi đập vào tai Đằng Thanh Sơn tựa như tiếng sấm nổ vang.
- Cái gì.
Đằng Thanh Sơn; mắt trừng lớn, lòng khiếp sợ. "Này thanh âm này là thanh âm phát ra tự trong cơ thể hắn. Đây là."
Đằng Thanh Sơn từ lúc chạy trốn chưa bao giờ trải qua khiếp sợ như thế. Cho dù là nhìn thấy thần tiên ngọc bích. Cũng không khiếp sợ như lúc này "Gân cốt tề minh!!!"
"Oanh!" Mãnh thú thiếu niên lại lao ra lần nữa.
Đằng Thanh Sơn lúc này đây cũng không dùng nhiều lực lượng; hắn dùng lực vừa đủ chiếm thế thượng phong, một quyền chạm với một quyền của mãnh thú thiếu niên. Đồng thời cẩn thận cảm thụ thủ đoạn công kích cùng với thực lực của hung thủ thiếu niên...
- Bảo vệ tốt công tử.
- Mau!
Đội ngũ kỵ binh bị làm sợ hãi, đang cố gắng bảo vệ tốt Phương Lê. Mà Phương Lê lại lập tức hô:
- Tiên sinh. Chạy mau. Mãnh thú dã tính khó thuần; vô cùng điên cuồng.
Nhưng giờ phút này làm sao Đằng Thanh Sơn có thể nghe theo hắn. Phương Lê ngoài miệng thì hô như vậy nhưng đáy lòng lại mừng thầm:
- Hừ có thể chiếm ưu thế thì sao? Bất quá... Năm đó, khi mãnh thú còn nhỏ; nhiều cường giả lúc mới đối đầu với mãnh thú, có chiếm được chút ưu thế, nhưng cuối cùng vẫn bị giết như thường. "
Phương Lê rất rõ ràng; mãnh thú thiếu niên này có thủ đoạn hung tàn điên cuồng đến mức nào.
...
Đằng Thanh Sơn hoàn toàn chìm trong khiếp sợ: "Hắn một lời cũng không thể nói. Mãnh thú thiếu niên chỉ biết gầm rú này không ngờ, không ngờ đạt tới cảnh giới 'gân cốt tề minh!' Điều này phải là tông sư Nội gia quyền mới có thể đạt tới. Chẳng lẽ, trong thời gian dài hắn sinh tồn cùng với dã thú, không ngờ có thể lĩnh ngộ ra ý cảnh Hình Ý căn nguyên?"
Tại kiếp trước của Đằng Thanh Sơn thì trong lịch sử sư môn Hình Ý Quyền; số võ giả quan sát dã thú để tìm cách đột phá, đạt tới cảnh giới tông sư không hề ít.
Nhưng là...
Không có ai chỉ bảo mà lại đạt tới cảnh giới tông sư; điều này thật đáng sợ.
"Năm đó Cơ Tế Khả tổ sư sáng chế ra Hổ Hình Thông Thần Thuật. Mãnh thú thiếu niên này không có người chỉ dẫn, chỉ ở trong lồng đổ đấu lần lượt ẩu đả không ngờ cũng lĩnh ngộ được tinh túy Hình Ý.
Ánh mắt Đằng Thanh Sơn tỏa sáng: "Hảo tư chất. Hảo tư chất a. Lương tài phác ngọc, không ngờ ta lại gặp được."
Đằng Thanh Sơn trong lòng một trận mừng rỡ.
Hắn muốn trên toàn Cửu Châu đại địa sáng chế ra nhất mạch khác hẳn với Đạo gia, Phật tông, đệ tam mạch - Nội gia quyền. Tuy nhiên, nhất mạch muốn hưng thịnh thì sư phó là trọng yếu, nhưng cũng cần phải có đệ tử có thể kế thừa bản lĩnh của mình a. Nội gia quyền đối với tư chất yêu cầu cực cao, muốn đạt tới tông sư cảnh giới là rất khó.
"Lúc này, ông trời mang một lương tài phác ngọc đưa đến trước mặt ta. Ta sao có thể không thu đây?" Đằng Thanh Sơn hai mắt tỏa sáng. "Mãnh thú thiếu niên này chính là đại đệ tử của Đằng Thanh Sơn ta".
Dĩ nhiên việc này là do Đằng Thanh Sơn thầm quyết định trong lòng.
...
"Như thế nào còn chưa giết hắn. Sao lại thế này?" Phương Lê ở trong nhóm vệ sĩ bảo hộ; trong lòng lại đang lo lắng.
- Ha ha.
Mang theo tâm trạng cực kỳ vui mừng, cao giọng cười to. Đằng Thanh Sơn không ngờ dùng tay chộp lấy hai tay của mãnh thú thiếu niên. Một cước đá vào bụng mãnh thú thiếu niên, làm cho mãnh thú thiếu niên trực tiếp quỳ rạp trên mặt đất, gặm luôn một chút bùn đất. Mãnh thú thiếu niên không cam lòng muốn giãy dụa, nhưng tay phải Đằng Thanh Sơn tựa như đai sắt;làm hắn căn bản không thể giãy!
"Cái gì." Xa xa nhìn một màn này, Phương Lê biến sắc, lòng chấn động: "Cái này.... Họ Đằng này; không ngờ mạnh đến mức này."
Hắn đương nhiên biết rõ là mãnh thú thiếu niên này cậy mạnh kinh người đến cỡ nào. Nhưng hắn không ngờ có người chỉ dùng một bàn tay đã có thể làm mãnh thú thiếu niên giãy không được; thực lực này... không thể nghi ngờ, tuyệt đối là Võ Thánh cấp bậc!
"Võ Thánh... Võ Thánh... " Trong lòng Lê có chút không cam lòng nhưng vẫn hít sâu một hơi. "Không quản như thế nào. Họ Đằng này cũng là một Võ Thánh, nếu có thể mời hắn gia nhập vào nhà ta; về sau còn không phải sẽ vì Phương Lê ta chinh chiến tứ phương sao? Ân... nhất định phải đem hắn thu phục dưới trướng để ta sử dụng. "
Phương Lê đã hạ quyết tâm.
...
"Ha ha... Mãnh thú thiếu này khí lực rất lớn; một tay có thể giơ vạn cân thạch; nhất định là không giả. Ta cảm giác lực hai tay hắn cũng đạt gần mười vạn cân. " Đằng Thanh Sơn trong mừng thầm. Chính mình lúc trước dù sao cũng là dựa theo kê hoạch hoàn mỹ đề cao thực lực. Lúc mới mười sáu tuổi lực lượng đạt gần hai mươi vạn cân gấp hai thiếu niên này.
"Ôi ôi ~~" Mãnh thú thiếu niên không cam lòng nhe răng trợn mắt nhìn chằm chằm Đằng Thanh Sơn, trong đôi mắt tràn đầy dã tính không cam lòng.
"Hừ!" Đằng Thanh Sơn ánh mắt phát lạnh chứa đầy sát khí, đồng thời tay phải dùng một chút lực. Hai cổ tay mãnh thú thiếu niên bị chấn đến đau nhức.
Mãnh thú thiếu niên bị trấn trụ, không dám tiếp tục nhe răng tê rống.
"Mãnh thú thiếu niên bản tính dã thú. Khi ta dùng thực lực tuyệt đối vượt qua hắn, hơn nữa hắn cảm giác được sát khí, sẽ cúi đầu trước cường giả!" Đằng Thanh Sơn cảm giác... đại đệ tử mà mình muốn thu vẫn chưa là người. Trướng hết phải làm cho hắn thoát khỏi kiếp dã thú đã. "Xem ra, về sau dạy hắn; khó khăn không nhỏ a."
Trong lòng nói thầm như thế, nhưng hắn lại che dấu không được loại cảm giác hưng phấn.
"Loảng xoảng đương ~~-" Đằng Thanh Sơn cầm xích sắt nối với xe ngựa, đem mãnh thú thiếu niên này trói thật chặt làm hắn không thể giãy dụa, làm xong mới buông tay.
- Tiên sinh.
Phương Lê được đông đảo kỵ sĩ vây quanh chạy tới.
- Tiên sinh người không việc gì chứ?
- Ha ha. Không việc gì.
Đằng Thanh Sơn giờ phút này tâm tình rất tốt.
- Mãnh thú này dã tính không thay đổi, nếu hôm nay thật sự làm tiên sinh bị thương Phương Lê ta thật không yên tâm.
Phương Lê cười nói:
- May mắn tiên sinh thực lực siêu phàm nhập thánh đã bắt được mãnh thú này; cũng để ta biết được tiên sinh thực lực thật kinh người. Nhà ta cầu người tài như khát nước Lê ta lại mời tiên sinh gia nhập nhà ta. Tiên sinh có mong muốn gì cứ việc đưa ra.
- Phương Lê. Việc này không cần nhắc lại.
Đằng Thanh Sơn nói.
Phương Lê trong lòng không cam lòng. Nhưng hắn vừa rồi thấy được thực lực Đằng Thanh Sơn chỉ có thể thầm hận: "Họ Đằng. Ta liên tiếp mời ngươi. Người cũng không nể tình... Hảo. Sẽ có một ngày, ta nhất định phải làm cho ngươi quỳ gối đến cầu xin ta!!!"
- Nếu tiên sinh không muốn, ta cũng không cưỡng cầu.
Phương Lê tiếp tục nói.
- Người đâu. Đem mãnh thú bỏ vào lồng sắt, trông coi cho tốt không được để xổng ra lần nữa; đả thương người.
- Vâng.
Lập tức có không ít người đi tới. Giờ phút này, mãnh thú đã bị trói bởi xích sắt căn bản không còn uy hiếp nữa.
- Phương Lê. Mãnh thú này, về sau hắn sẽ theo ta.
Đằng Thanh Sơn thản nhiên nói.
Đệ tử này, sao có thể buông tha được?
- Cái gì?
Phương Lê ngẩn ra. Các kỵ sĩ cũng dừng lại, quay đầu lại nhìn thủ lĩnh Phương Lê của bọn hắn.
"Phương Lê. Ta cũng muốn đi. Bây giờ ta đi trước.
Đằng Thanh Sơn một phen nhấc mãnh thú thiếu niên này lên. Phương Lê mặt mày choáng váng; vốn định dụng mãnh thú đối phó Đằng Thanh Sơn... không ngờ đã không trộm được gà còn mất thóc; đã không thể đối phó Đằng Thanh Sơn thì thôi, lại còn bị mất mãnh thú lợi hại.
Đúng lúc này, Lý đi tới:
- Đằng đại ca. Đừng vội.
Đằng Thanh Sơn đang đắm chìm trong niềm vui có được một đệ tử tốt nên không phát hiện ra vấn đề. Nhưng Lý ở bên ngoài quan sát lại cảm giác được chuyện này có vấn đề; mãnh thú vì sao lại xảo hợp như vậy phá lồng mà ra? Vì sao chỉ tấn công một mình Đằng Thanh Sơn?
"Ân?" Đằng Thanh Sơn nhìn về phía Lý.
Lý hướng mãnh thú thiếu niên phát ra một tiếng tiếng gầm nhẹ. Hung thủ thiếu niên đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó trong đôi mắt trong lộ ra vẻ mừng như điên.
Mười mấy năm không có biện pháp trao đổi cùng với nhân loại, lúc này rốt cục có thể.
Mãnh thú thiếu niên liên tục gầm rú; trả lời các câu hỏi của Lý. Nghe xong sắc mặt Lý khó coi hẳn lên.
- Làm sao vậy. Tiểu?
Đằng Thanh Sơn ngẩn ra.
- Đằng đại ca.
Lý tức giận chỉ Phương Lê; vốn do thấy tình thế không ổn đã cưỡi Đạp Vân Kim Tuyến bỏ chạy; phẫn nộ quát:
- Mãnh thú này thoát ra căn bản không phải do ngẫu nhiên mà là do Phương Lê cố ý an bài. Hắn muốn mãnh thú công kích người mặc quần áo màu trắng. Phương Lê này hiển nhiên muốn giết chết Đằng đại ca, cũng muốn giết chết chúng ta a; người như thế tuyệt đối không thể tha.
--------------------------------
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cửu Đỉnh Ký.