• 1,880

Chương 288


Số từ: 2463
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
Đằng Thanh Sơn có chút kinh ngạc khi thấy biểu tình trên mặt mãnh thú thiếu niên. Điều làm Đằng Thanh Sơn kinh ngạc; trên đường từ Đan Ương Thành đến đây hắn ít cũng có một cuộc sống tốt nhưng hắn chưa từng dùng ánh mắt như vậy nhìn mình.
Trong ánh mắt có một tia khát vọng, lại mang theo một tia chần chờ.
- Đằng tiên sinh.
Phó Đao đi tới.
Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn Lôi Đao Võ Thánh Phó Đao; mang theo vẻ mừng rỡ trên mặt, khom người nói:
- Trước khi được gặp tiên sinh, ta cho rằng đao pháp bản thân đã đạt tới cực hạn, không thể đề cao, cho rằng trong thiên hạ không ai đạt đến trình độ như ta. Bất quá bây giờ ta mới biết được trong thiên hạ còn có những cường giả mai danh ẩn tích không chút tiếng tăm. Ơn tiên sinh chỉ điểm hôm nay, Phó Đao tuyệt không bao giờ quên.
- Đao pháp của ngươi đã đạt tới cực hạn.
Đằng Thanh Sơn mở miệng nói.
Phó Đao giật mình.
- Đao pháp của ngươi vẫn thuộc lại kĩ xảo.
Đằng Thanh Sơn mở miệng nói.
- Đối với cái gọi là lấy kĩ nhập đạo ngươi đã đạt đến cực hạn, thứ ngươi cần chính là đột phá "Đạo" của chính mình. Ngươi muốn đột phá thì phải tìm kiếm đạo của ngơi! Khi đạo của ngươi thành thì ngươi cũng sẽ trở thành một cường giả cấp chiến thần.
Tại Đoan Mộc đại lục, Tiên Thiên cường giả được gọi là Võ Thánh, mà Hư Cảnh cường giả được tôn xưng là Chiến Thần.
Chỉ có đạt tới chí cường cảnh giới mới được tôn xưng là Chiến Thần.
- Tìm đạo... đạo của ta?
Phó Đao lẩm bẩm nói, ánh mắt lập tức khôi phục sự thanh tỉnh, lập tức khom người:
- Không dám quầy rầy tiên sinh nghỉ ngơi, ta xin cáo từ trước.
Đằng Thanh Sơn gật đầu.
Nhìn Phó Đao, Đằng Thanh Sơn tựa hồ thấy được chính mình lúc trước tìm kiếm "Đạo", kì thật Đằng Thanh Sơn cùng Phó Đao cũng không có nhiều điểm bất đồng, chỉ có khác nhau ở thành tựu. Phó Đao đối với "Đạo" vẫn chưa có lĩnh ngộ gì, còn mình thì đã đi được một quãng đường khá xa rồi.
Khoảng cách chính thức bước vào Hư Cảnh cũng không còn xa nữa.
- Tiên sinh, yêu thú kia là của tiên sinh?
Phó Đao nhìn thoáng qua Cuồng Phong Ưng đậu trên trần xe ngựa.
- Ngẫu nhiên có được thôi.
Đằng Thanh Sơn cũng liếc mắt qua Cuồng Phong Ưng.
Phó Đao chậc chậc tán thưởng vài tiếng:
- Tiên sinh quả nhiên là người phi thường, không ngờ có thể ra lệnh cho yêu thú. Phó Đao ta đối với cường giả thiên hạ vô cùng quen thuộc, cũng biết vài người có thể khống chế yêu thú, nhưng mà lại chưa nghe qua tên tiên sinh.
Phó Đao đối với Đằng Thanh Sơn lại càng thêm bội phục. Bình thường đạt tới Tiên Thiên Hư Đan, tương đương với sơ cấp Võ Thánh, thì đã có thể thanh danh vang dội. Đạt tới Tiên Thiên Kim Đan, e rằng tất cả các đại gia tộc đều biết đến. Nhưng Phó Đao lại không biết một chút gì về Đằng Thanh Sơn; đây mới chân chính là cường giả lánh đời.
- Bội phục. Bội phục.
Phó Đao lập tức liền cưỡi trên đà thú.
"Giá."
Đà thú chạy như bay, bóng người cũng biến mất tại cuối con đường.
- Đằng đại ca.
Lý trên mặt tràn đầy vẻ vui mừng.
- Đây chính là Lôi Đao Võ Thánh, cũng có thể xem như cường giả cao nhất của Đoan Mộc đại lục, trước mặt ngươi cũng chỉ một đòn, xem ra trên Đoan Mộc đại lục chẳng ai có thể vượt qua ngươi.
- Tiểu; không thể xem thường người trong thiên hạ.
Đằng Thanh Sơn lắc đầu nói.
- Đại thúc, thúc xem lão Uông kìa.
Tiểu Bình cười rộ lên.
Đằng Thanh Sơn cũng quay lại nhìn lão Uông; hít sâu một ngụm lãnh khí để bình ổn tâm tình đang chấn động lão Uông cười khổ nói:
- Chủ nhân, người cũng không cần phải khiêm tốn quá. Người thắng Lôi Đao Võ Thánh; cũng không phải là Võ Thánh bình thường, hơn nữa lại là chỉ trong một chiêu. Đáng tiếc không có ai chứng kiến, nếu không tin tức này tuyệt đối sẽ lan truyền ra khắp thiên hạ với một tốc độ phi thường đáng sợ. Đến lúc đó, sợ rằng người trong thiên hạ không ai không biết đến chủ nhân.
- Lão Uông, trong thiên hạ liệu có Chiến Thần cường giả không?
Đằng Thanh Sơn dò hỏi.
- Hẳn là có.
Lão Uông có chút chần chờ.
- Sao lại là hẳn là có?
Đằng Thanh Sơn nở nụ cười.
- Có chính là có. Không có chính là không có.
Lão Uông tự giễu cười:
- Chủ nhân, ta cũng chỉ là một võ giả bình thường, ngay cả Võ Thánh cũng không biết được bao nhiêu người (đoạn này nguyên là Tiên Thiên, nhưng lão Uông là người Đoan Mộc đại lục nên mình chuyển thành Võ Thánh: DG), sao có thể biết được bao nhiêu bí mật đây? Trên Đoan Mộc đại lục bốn vực, ba mươi sáu chủ thành, có một vài đại gia tộc truyền thừa quá ngàn năm. Hoặc một vài gia tộc đã thất thế cũng trốn tránh ngoài hải đảo hoặc là nơi sơn dã. Cường giả ẩn tàng đích xác rất khó biết rõ.
- Bất quá thiên hạ truyền rằng Thiên Phong gia tộc có Chiến Thần cấp cường giả. Đương nhiên, Thiên Phong gia tộc hiện nay cũng là bá chủ của Bắc Hàn Vực. Hơn nữa, tục truyền rằng vị Chiến Thần cấp cường giả kia chính là ngụ tại Thiên Phong Hạp Cốc, một trong ba nơi cực kỳ nguy hiểm của Đoan Mộc đại lục.
Lời này vừa nói ra. Lý cùng với Tiểu Bình đều trở nên kinh ngạc.
- Tục truyền tục truyền; rốt cuộc là thật hay là giả a?
- Ngoại giới truyền như vậy chắc là có thật.
Đằng Thanh Sơn lại trầm mặc. Đối với Đoan Mộc đại lục, Đằng Thanh Sơn cũng có chút hiểu biết; toàn bộ thiên địa lấy Cửu Châu đại địa làm trung tâm, kể từ khi Vũ Hoàng đúc cửu đỉnh trấn trụ thiên địa nguyên khí, Cửu Châu đại địa cơ hồ không có cái gì đáng gọi là tai họa to lớn.
Nhưng Đoan Mộc đại lục lại là thiên tai không ngừng. Trong đó hoàn cảnh ác liệt nhất phải kể tới ba nơi.
Một là Đông Hoa Vực trong Hỏa Diễm Lĩnh. Hỏa Diễm Lĩnh là khu vực núi lửa thường xuyên bạo phát; trong suốt tám trăm dặm của Hỏa Diễm Lĩnh, núi lửa một tòa nối tiếp một tòa không biết khi nào thì bạo phát. Nơi bạo phát nhiều nhất một năm tới mấy lần, ít nhất cũng là tám năm một lần.
Xếp thứ hai là Vân Mộng Trạch, chính là nơi lớn nhất trong ba địa phương hung hiểm; cơ hồ diện tích ba nghìn dặm đã chiếm hơn phân nửa phạm vi Tây Thang Vực. Bên trong Vân Mộng Trạch này nguy cơ tứ phía, cho dù là Võ Thánh cường giả cũng không dám chạy loạn.
Thứ ba là Bắc Hàn Vực Thiên Phong Hạp Cốc. Thiên Phong Hạ Cốc chính là địa phương lạnh nhất trên Đoan Mộc đại lục; tại nơi sâu nhất có thể dễ dàng đem một Hậu Thiên đỉnh phong cường giả đông chết trong vài cái hô hấp. Không đạt tới Võ Thánh cấp bậc tuyệt đối không thể tiến vào. Mà từ xa xưa có một gia tộc chiếm cứ khu vực này nên cũng được gọi là Thiên Phong gia tộc; hiện nay là Đoan Mộc đại lục đệ nhất gia tộc.
- Chiến thần ngụ tại Thiên Hạp Cốc?
Đằng Thanh Sơn âm thầm gật đầu.
- Gia tộc này gần như thống nhất Bức Hàn Vực, là đệ nhất gia tộc trên Đoan Mộc đại lục; không có điểm dựa mới là kì quái đó.
- Ngoại trừ vị này. Tục truyền; trong thiên hạ còn có Chiến Thần cấp cường giả.
Lão Uông ra vẻ thần bí nói.
- Ai a?
Lý cười nói.
- Ta cũng chỉ nghe nói.
Lão Uông lắc đầu nói.
Đằng Thanh Sơn nở nụ cười, "Đoan Mộc đại lục tổng cộng mới khoảng hai ba trăm triệu dân cư. Như quê hương ta Dương Châu, một trong chín châu, dân cư khoảng một trăm triệu. Mà hư cảnh cường giả bất quá cũng chỉ có Thanh Hồ Đảo Hạt Tử Kiếm Thánh cùng sư phụ, mới chỉ có hai vị. Đoan Mộc đại lục phỏng chừng cũng chỉ có hai ba vị".
Dù sao cũng là vùng đất sinh ra chí cường giả, Đằng Thanh Sơn tuyệt đối không dám coi khinh.
- Tiểu.
Đằng Thanh Sơn nhìn về phía mãnh thú thiếu niên.
- Muội hỏi hắn rốt cuộc muốn làm gì, từ khi ta đánh bại Phó Đao hắn liền nhìn ta chằm chằm như vậy.
- A Thú.
Lý quay đầu lại nhìn mãnh thú thiếu niên phát ra một tiếng gầm nhẹ.
Mãnh thú thiếu niên nhìn về phía Lý, liên tục phát ra tiếng gầm nhẹ; tựa hồ rất là vội vàng.
- Ân?
Lý ngẩn ra.
- Sao vậy?
Đằng Thanh Sơn dò hỏi.
Lý biểu tình cổ quái nhìn Đằng Thanh Sơn:
- Đại ca, chẳng phải huynh luôn muốn A Thú nhận huynh là sư phụ sao?
- Hắn nói cái gì?
Thanh Sơn liền gật đầu áp chế hưng phấn trong lòng.
Lúc trước gặp khó khăn không thành công?
Cái tên tiểu dã thú này muốn bái mình làm sư phụ?Vì muốn mãnh thú thiếu niên bái hắn làm sư phụ; có thể nói Đằng Thanh Sơn đã làm hết mọi cách. Nhưng mãnh thú thiếu niên lại vô cùng cứng đầu, Đằng Thanh Sơn cuối cùng cũng chỉ có thể tạm thời tuyên bố; tạm thời mang theo mãnh thú thiếu niên này; chậm rãi xem ai chịu thua trước. Một hảo đồ đệ như vậy, Đằng Thanh Sơn tuyệt đối không buông tha.
- A Thú vừa nói với muội muốn bái huynh làm sư phụ.
Lý cũng dở khóc dở cười.
- Thật sự?
Đằng Thanh Sơn trên mặt nhịn không được lộ ra hỉ sắc, nhìn qua mãnh thú thiếu niên đang nhìn mình chằm chằm, nghiêm mặt nhìn mãnh thú thiếu niên.
- Hắn như thế nào lập tức lại đồng ý?
Lý biểu tình cổ quái:
- Vừa rồi hỏi. Hắn nói... cái tên đeo đao ở lưng lợi hại hơn lão nhân trong quân đội, mà huynh lợi hại hơn cái tên đeo đao đó. Hắn muốn lợi hại như huynh nên muốn bái huynh làm sư phụ.
- Sao lại lộn xộn như vậy?
Đằng Thanh Sơn khóc cười không.
- Ai so với ai khác lợi hại?
Tiểu Bình tự cho là thông minh liền nói:
- A. Đại thúc. Ta đã biết. Mục quản sự là thống lĩnh quân đội áp giải nô lệ của Húc Nhật thương thành, hắn đối với Phó Đao vô cùng tôn kính, mà Phó Đao đối với đại thúc cũng vô cùng tôn kính, còn gọi là Tiên Sinh. A Thú năm đó làm nô lệ khẳng định là đã chịu nhiều khổ cực nên hắn muốn được lợi hại giống như ngươi.
- Có đạo lý.
Lý gật đầu.
- Đây là đạo lý gì?
Đằng Thanh Sơn khóc cười không xong, chẳng phải lúc trước mình đánh cho kỵ binh Phương gia phải nằm rạp xuống đất hay sao? Thực lực của ta hắn cũng đã biết, sao lúc đó không bái ta làm thầy?
- A Thú hắn không giống với thường nhân a.
Lý buồn cười.
Đằng Thanh Sơn nhìn qua mãnh thú thiếu niên, âm thầm thở dài. Đây chính là đại đệ tử của mình a, tinh thông chém giết, không thầy tự học cũng đạt tới cảnh giới gân cốt tề minh. Nhưng lại có lối suy nghĩ không bình thường, so với tiểu hài tử cũng không khác nhau là mấy, hơn nữa so với hài tử còn bướng bỉnh hơn.
- Tiểu, muội nói với nó làm lễ dập đầu bái sư đi.
Đằng Thanh Sơn nói.
- Hảo.
Lý lập tức thực hiện.
Mãnh thú thiếu niên tội nghiệp nhìn Lý, hắn trước giờ chưa từng biết cái gì gọi là dập đầu. Theo như hướng dẫn của Lý cũng đã nắm được những điểm cơ bản. Trước tiên quỳ xuống, hai tay chống đỡ, đầu hạ xuống.
Phanh! Phanh! Phanh!
Ba cái thanh âm thật lớn vang lên, không ngờ còn muốn tiếp tục.
"Rống ~~"
Lý lập tức cảnh tỉnh. Mãnh thú thiếu niên mới dừng lại.
Đằng Thanh Sơn sờ sờ cái trán. Lão thiên a; ngay cả dập đầu đều phải người dạy. Đệ tử như vậy, sợ rằng sau này sẽ rất vất vả đây.
- Từ hôm nay trở đi, ta là sư phụ của ngươi, ngươi là môn đồ của ta. Ngươi chỉ được làm những gì ta cho phép, những gì ta không cho phép tuyệt đối không được làm.
Lý bên cạnh liền truyền đạt lại ý tứ của Đằng Thanh Sơn cho mãnh thú thiếu niên.
Mãnh thú thiếu niên đang quỳ lập tức gầm nhẹ, bộ dáng chăm chú lắng nghe Đằng Thanh Sơn.
Đằng Thanh Sơn trên mặt hiện ra nét cười.
- Ngươi không tên không họ, kể từ bây giờ lấy họ của ta, ngươi từ nhỏ lớn lên với dã thú vậy thì gọi là Thú đi.
Đằng Thanh Sơn điền đạm cười nói, một mặt hướng mãnh thú thiếu niên giải thích, một mặt liên tục nói hai chữ Đằng Thú.
- Đằng... Dầy...
Mãnh thú thiếu niên miễn cưỡng nói ra hai chữ. Nhưng "Thú" lại phát âm không đúng.
- Đằng Dầy!
Mãnh thú thiếu niên càng thêm hưng phấn; hắn rốt cục cũng có tên.
Từ đó, Đằng Thú; thiếu niên từ nhỏ lớn lên giữa dã thú, từ nay chính thức trở thành đệ nhất môn đồ của Đằng Thanh Sơn.
--------------------------------
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cửu Đỉnh Ký.