• 1,880

Chương 289


Số từ: 2115
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
Giữa trưa ngày hôm sau
Nhóm người Đằng Thanh Sơn đã đi tới Nam Sơn thành
Trên đường phố Nam Sơn thành, một con Xích Phong Chiến Lôi đang chậm rãi kéo một chiếc xe xa hoa đi tới.
" Oa, Nam Sơn thành này thật là lớn" Tiểu nhìn qua mành cửa chậc chậc khen.
Lão Uông vừa đánh xe ngựa vừa cười nói " Nam Sơn thành thuộc ngoại thành mà thôi, năm đó Lôi Đao Thiên thần thống nhất thiên hạ đã xây dựng thêm. Vốn nội thành tương đương với một chủ thành bình thường nhưng ngoại thành có thể dung nhập chừng bốn năm trăm vạn, là thành trì lớn nhất thiên hạ.
" Lớn thật" Đằng Thanh Sơn cũng tán thưởng.
Một tòa thành lớn như vậy, phóng mắt cả Cửu Châu cũng chỉ có Vũ Vương thành mới có thể so sánh.
" Nhiều người thật" Tiểu Bình cũng nhìn qua rèm cửa, ánh mắt tỏa sáng.
" Không hổ là đệ nhất đại thành của Đại Lục, du hiệp(hiệp sĩ, đại hiệp nay đây mai đó, đi khắp nơi) cũng không ít. Đằng Thanh Sơn cũng tán thưởng nói. Trên đường tùy ý cũng có thể thấy được rất nhiều người mặc áo bông, lưng đeo chiến đao, đeo búa.
Đát Đát Đát
Những tiếng thú chạy vội vã vang lên, sau đó là mấy con đà thú chạy như bay trên đường khiến người đi đường vội vã né tránh.
" Chạy nhanh như vậy không sợ đụng vào người sao" Lý hừ một tiếng nói.
" Địa phương nào cũng có người có quyền có thế, họ luôn muốn làm ầm ĩ" Lão Uông cười ha ha nói " Cũng may là đường rộng tới mười trượng, chúng ta đi sang rìa đường, chỉ cần không quá nhiều người thì sẽ không đụng đến chúng ta"
" Thần Phủ Sơn ở phía Tây Bắc Nam Sơn Thành" Đằng Thanh Sơn ngửa đầu lên nhìn sắc trời " Ừ, sắc trời cũng không còn sớm nữa, chúng ta đi Húc Nhật Tửu Lâu ăn cơm trưa, sau khi ăn cơm trưa chúng ta đi Thần Phủ Sơn"
" Dạ, chủ nhân" Lão Uông cung kính đáp
Từ Đan Ương thành, nhóm người của Đằng Thanh Sơn đã được nếm qua đồ ăn của Húc Nhật Tửu Lâu, hắn cũng phải thừa nhận là không tồi, cho nên nếu không phải quá vội vã thì bình thường Đằng Thanh Sơn đều đến tửu lâu này ăn cơm.
Trên đường rất nhiều người nên nhóm người Đằng Thanh Sơn cũng không đi lại quá nhanh.
Giá giá giá
Bỗng nhiên trên đường phố bỗng vang lên những tiếng thúc ngựa, mặt đất nhất thời cũng chấn động hẳn lên. Chỉ thấy một đội nhân mã, người nào cũng cưỡi trên một con Thanh Mao độc giác chiến. Duy nhất một người ngồi trên Vân Kim Tuyến, đội ngũ ba bốn con đà thú chạy song song như bay trên đường phố, tổng cộng khoảng mười người lập tức chiếm bốn năm trượng trên đường.
Nhanh, nhanh...
" Cẩn thận" trên đường phố lập tức biến thành cảnh gà bay chó sủa, đám cô nương du hiệp trẻ tuổi đều hướng hai bên đường tránh đi.
" Tốc độ nhanh như vậy, không chừng sẽ đâm chết người" Đằng Thanh Sơn nhíu mày.
" Đội ngũ đều cưỡi đà thú, chúng cũng không phải nhân mã bình thường" Lão Uông nói.
Trong khi hai người đang nói chuyện.
Bởi vì người đi đường đều tránh ra ven đường khiến một cô gái ăn mặc như nha hoàn không cẩn thận bị ngã, thậm chí có một số người vì vội vã tránh né mà dẫm đạp cả lên người nàng.
" Đằng đại ca" Nhìn thấy cảnh trên đường, Tiểu vội vàng nói
Giá giá.
Đội ngũ kỵ binh vẫn hướng phía trước chạy như bay.
Trên mặt đất chỉ còn trơ trọi lại mỗi cô gái, mà đội kỵ binh căn bản không có ý dừng lại, trong mắt nha hoàn thiếu nữ kia hiện lên sự kinh hãi.
"Sưu"
Thân ảnh Đằng Thanh Sơn biến mất khỏi xe ngựa, không trung lưu lại một đạo ảo ảnh, trong nháy mắt xuất hiện giữa đường phố, một tay hắn duỗi ra nâng thắt lưng cô gái. Đằng Thanh Sơn xoay người lại đã ôm lấy cô gái, đồng thời dùng thân che chở cho nha hoàn kia. Đồng thời cánh tay còn lại giơ ngang, tựa như một cái lan can ngăn trước con Đạp Vân Kim Tuyến.
Đạp Vân Kim Tuyến đâm vào cánh tay của Đằng Thanh Sơn, cánh tay không hề suy chuyển, ẩn chứa một cỗ khí kình cường đại.
"Ngao~~" Vân Kim Tuyến gầm nhẹ một tiếng, bị lực phản chấn lùi lại mấy bước. Nam tử cưỡi trên Vân Kim Tuyến liền hét lên, hơn mười gã kỵ binh đều dừng lại, chằm chằm nhìn gã mặc áo bào trắng đang bảo vệ cô gái nha hoàn.
" Hay lắm"
" Đúng là hán tử"
Hai bên trên đường phố không ngừng có người hô lên khiến nam tử đang cưỡi Vân Kim Tuyến sắc mặt có chút khó coi. Địa vị của hắn cao, đang chạy trên đường bị người ta ngăn lại khiến hắn cảm thấy mình rất mất mặt.
" Người kia không phải nhị công tử của Mộ Dung gia đó sao?"
" Đúng, chính là nhị công tử của Mộ Dung gia"
" Thanh niên kia thật xui xẻo, không ngờ chọc ngay phải Mộ Dung nhị công tử. Ở Nam Sơn Thành này Mộ Dung nhị công tử là Bá Vương đó"
Mộ Dung nhị công tử ngồi cao cao trên Đạp Vân Kim Tuyến vừa nghe, ánh mắt lập tức hướng chung quanh đảo qua, người qua đường lập tức an tĩnh hẳn đi
" Ngươi là ai?" Mộ Dung nhị công từ từ trên cao nhìn xuống quát.
" Người qua đường thôi" Đằng Thanh Sơn nhìn hắn một cái " Ngươi là Mộ Dung nhị công tử?"
Mộ Dung nhị công tử nghe vậy trong lòng bực bội nhưng hắn lại có chút kiêng kỵ.
"Vân Kim Tuyến là một loại thú nhất đẳng, trong khi chạy như bay lực lượng chắc chắn vượt quá vạn cân, nhưng người thần bí này không ngờ ngăn cản được Vân Kim Tuyến khiến nó không tiến được một bước, lực lượng này..."
Mộ Dung nhị công tử phỏng đoán lực lượng của Đằng Thanh Sơn
Riêng lực lượng cánh tay đã như vậy, tối thiểu phải vượt qua hơn mười vạn cân.
" Tuyệt đối là Võ Thánh cấp bậc cường giả" Mộ Dung nhị công tử có chút tức giận " Thật là khốn kiếp, không ngờ đụng ngay một tên Võ Thánh"
" Mộ Dung nhị công tử, trên đường có rất nhiều người đi lại, đâm chết người là không tốt đâu" Đằng Thanh Sơn nói xong liền buông nha hoàn thiếu nữ xuống. Đến tận lúc này Đằng Thanh Sơn mới có cơ hội nhìn kỹ cô gái. Cô gái này có thân hình gầy yếu, mặc một chiếc áo bông xanh, có một đôi mắt trong vắt.
Cô gái mặc chiếc áo bông bó sát lấy người, bộ ngực mới phát triển cũng lộ ra, giờ phút này cũng đang nhìn Đằng Thanh Sơn, trong mắt hiện lên một loại hào quang đặc thù, trong mắt vẫn còn ngân ngấn nước.
" Về sau trên đường nhớ cẩn thận một chút nhé, hãy đi đi"
Đằng Thanh Sơn nói xong liền hướng giữa phố đi đến.
" Đi" Mộ Dung nhị công tử quát lên một tiếng, tuy hắn tức giận nhưng hắn cũng không dám quá phận, đắc tội với một Võ thánh là một hành động không mấy sáng suốt.
Nha hoàn thiếu nữ lúc này mới bừng tỉnh, vội vàng né tránh ra bên đường.
Tiếng chân thú không ngừng vang lên, nhóm của Mộ Dung nhị công tử nhanh chóng rời đi.
" Vừa rồi" Nha hoàn thiếu nữ nhìn thân ảnh của Đằng Thanh Sơn trên xe
" Hắn thật sự rất giống, rất giống cha ta" Cô gái nọ nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, tại thời điểm nàng hoàn toàn tuyệt vọng thì có một thân ảnh cao lớn kéo nàng lên, hơn nữa dùng thân thể che chở cho nàng.
Cảm giác an toàn này khiến nàng nhớ lại cảnh tượng cha mình cứu mình khi còn bé.
" A, nghĩa phụ nhất định phát hiện ra ta lẻn ra ngoài, phải mau trở về thôi. Thật không ngờ thiếu chút nữa bị chiến thú đụng phải" Cô gái vội vã chạy vào một ngõ nhỏ, nhanh chóng biến mất
Trên xe ngựa.
" Đằng đại ca, anh hùng cứu mĩ nhân hả" Tiểu trêu ghẹo nói.
" Muội cũng cười ta sao" Đằng Thanh Sơn nhìn nàng cười.
Tiểu nhìn về ngõ nhỏ cười " Vừa rồi muội thấy rõ ràng cô nương kia nhìn huynh chằm chằm, nhìn tận đến khi huynh lên xe ngựa mới thôi". Đằng Thanh Sơn cũng lắc đầu, không cùng Tiểu tranh cãi, hắn hiểu rất rõ tính tình của Tiểu.
Đối với loại cường đạo thổ phỉ, Tiểu chỉ có một ý nghĩ, đó là : Giết, thậm chí còn tàn nhẫn hơn Đằng Thanh Sơn.
Mà đối với những cô gái nhỏ yếu đuối, cô nhi...thì nàng so với bất kỳ ai cũng mềm lòng hơn
Nhưng...
Nếu có vị tiểu cô nương nào có ý với Đằng Thanh Sơn thì Tiểu cũng sẽ không nhẹ nhàng.
" Lão Uông, nhanh lên, chúng ta đi Húc Nhật Tửu Điếm ăn cơm" Đằng Thanh Sơn phân phó.
" Dạ, chủ nhân"

Nam Sơn thành là đệ nhất thành, không phải một gia tộc có thể chiếm hết được.
Ba đại gia tộc đều ở tại Nam Sơn có căn cơ vững chắc cho nên mới có ý tưởng nuốt trọn Nam Sơn thành trong đầu. Tuy nhiên có một gia tộc có hi vọng nhất chiếm được Nam Sơn thành, đó là Vương gia.
Nam sơn thành - Vương Phủ
Nha hoàn thiếu nữ vội vã chạy như bay vào cửa lớn của Vương Phủ, đang muốn từ cửa hông đi vào.
" A, Hiểu Ngạn" Một âm thanh ngả ngớn vang lên.
Nha hoàn thiếu nữ nhìn lại chỉ thấy một gã công tử mặc một chiếc áo lông quý giá xinh đẹp đang mang theo mấy tên người hầu đi tới. " Hiểu Ngạn, ngươi mới ra khỏi phủ hả?"
" Ra mắt tam công tử" Nha hoàn thiếu nữ có chút khom người nói
" Hiểu Ngạn, ngươi khách khí với ta quá đấy" Nói xong, gã công tử định duỗi tay ra sờ bàn tay nhỏ bé của cô bé tên Hiểu Ngạn thì lập tức cô gái né tránh, gã công tử cũng kinh ngạc nói " Hiểu Ngạn, sao trên người ngươi lại có dấu chân? Sao lại thế này? Nói cho ta biết, ta sẽ cho ngươi hết giận"
" Không được, ta phải đi về, ta phải nấu cơm cho nghĩa phụ" nha hoàn thiếu nữ khẽ khom người rồi vội vàng chạy đi.
Gã công tử nhìn bóng lưng cô gái vừa lẩm bẩm " Chậc chậc, thật là thơm"
" Tam công tử, phía sau gã công tử có một tên thanh niên có hốc mắt lõm xuống như độc xà thấp giọng nói " Tam công tử, cô nương Hiểu Nhạn này, hình như công tử rất muốn có, tiểu nhân có thể hỗ trợ được gì không?"
" Đừng"
Gã công tử liền lắc đầu " Đừng xằng bậy chọc giận nghĩa phụ của nàng, nếu cha ta mà biết sẽ rất giận dữ, có khi đập gãy chân ta cũng nên"
Đúng lúc này gã công tử liền thấy một thân ảnh không khỏi giật mình.
Gã công tử vội vàng hành lễ.
Trong mấy người đang đi đến có một người trung niên mặc áo lông màu đen quý giá, khuôn mặt trắng trẻo không có một cọng râu, trung niên nọ hướng mày quát mắng.
" Hồng nhi, ngươi ở đây làm gì?"
" Hài nhi chỉ đi dạo chơi thôi mà" Gã công tử cũng không dám nhiều lời.
" Hừ, ít gây chuyện đi biết không?" Trung niên nọ cau mày nói " Tốt lắm, cha còn phải đi đón tiếp Phó tiến sinh"
--------------------------------
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cửu Đỉnh Ký.