Chương 290
-
Cửu Đỉnh Ký
- Ngã Cật Tây Hồng Thị
- 2542 chữ
- 2020-05-09 06:57:04
Số từ: 2537
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
- Hồ Nhị. Chúng ta đi.
Nghiêm mặt âm trầm hạ lệnh, gã công tử liền mang bốn gã nô phó dưới tay rời khỏi vương phủ. Tên thanh niên có hốc mắt hõm sâu xuống thấp giọng nói:
- Công tử. Theo ta thấy lão gia chủ đúng là bất công quá đi; mọi công việc trong gia tộc đều giao cả cho đại công tử cùng nhị công tử. Mà hơn nữa đối với tam công tử người cũng là nghiêm khắc hơn hết. Mấy ngày hôm trước người không phải chỉ muốn chơi đùa một nữ nhân thôi sao, vậy mà lão gia chủ không ngờ lại tức giận đến như vậy. Ấy vậy mà Nhị công tử có lần còn tiếp nhận một lúc năm đứa nha hoàn toàn bộ đều là xử nữ, lão gia cũng chẳng quản đến một câu.
- Hừ. Trong mắt cha, ta chỉ là một đứa con ăn chơi trác táng, hư thân mất nết.
Quý công tử nghiến răng nghiến lợi nói.
Vương gia nắm trong tay "Ô Giao Thành", một trong những đại chủ thành thuộc Nam Sơn vực, quản lý mấy trăm dặm lãnh thổ, con dân dưới trướng gần ngàn vạn. Đây cũng coi như là một quốc gia nhỏ; hắn coi như là một vương tử của quốc gia nhỏ này, trêu đùa một nữ nhân không phải căn bản chỉ là một chuyện nhỏ không đáng để tâm thôi sao. Đại ca mang binh, nhị ca quản lý hành chính còn không biết dưới tay có bao nhiêu người mất mạng rồi ấy chứ.
Chỉ có hắn; quyền gì cũng không có.
Trong mắt mọi người, hắn dường như chỉ là một phường giá áo túi cơm (Ý nói không làm được việc gì chỉ biết ăn chơiG). Vương Hồng hắn sao có thể cam tâm đây?
"Hừ. Một khi đã nghĩ hắn là giá áo túi cơm, vậy thì cứ làm giá áo túi cơm đi." Vương Hồng sờ sờ cằm, trong đôi mắt lóe ra hàn quang.
- Đại ca cùng nhị ca một khi đã mang tham vọng kế thừa gia tộc, vậy cứ để cho hai người bọn họ tranh đi, lão tử chỉ cần ngồi hưởng phúc. À đúng rồi. Hồ Nhị, gần đây có con hàng nào ngon hay không?
Hồ Nhị lắc lắc đầu nói:
- Công tử. Hàng ngon phần lớn đều có chút bối cảnh; muốn chơi cũng khó a.
- Vô dụng.
Vương Hồng cằn nhằn một tiếng.
Nam Sơn Thành, Húc Nhật Tửu Lâu lầu hai.
Bọn Đằng Thanh Sơn ngồi nhàn nhã, ngay cả mãnh thú thiếu niên Đằng Thú cũng ăn mặc chỉnh tề ngồi rất nhu thuận. Tuy rằng xe ngựa của bọn Đằng Thanh Sơn rất sang trọng nhưng hắn cũng yên tâm không lo lắng gì. Thứ nhất Húc Nhật Tửu Lâu đối với đồ đạc của khách cũng rất cẩn thận để ý, thứ hai bên trong xe ngựa còn đang có một con yêu thú; Thanh Loan.
Nếu có kẻ tiến bên trong xe ngựa muốn ăn trộm thì kết quả chỉ có một; bị Thanh Loan giết chết.
- Lần trước chúng ta muốn lên lầu ba ăn cơm mà chưa được. Đến giờ lại cũng không được nữa.
Lý bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn thoáng qua cầu thang lên lầu ba phía trước.
- Lầu ba bị cái Vương gia gì đó bao hết.
Lão Uông liền hạ giọng nói:
- Lý cô nương. Vương gia kia trên toàn Đoan Mộc đại lục cũng bài danh đại gia tộc đó. Tại thời điểm ta còn xông xáo bên ngoài mà nói thì dường như có ba bốn gia tộc đều muốn mưu đoạt Nam Sơn Thành này, chẳng qua miếng bánh Nam Sơn Thành này cũng không phải dễ nuốt. Mà trong mấy nhà gia tộc này có Vương gia đó.
- Quản làm gì. Liên quan gì tới chúng ta chứ.
Đằng Thanh Sơn cười:
- Ăn cơm đi thôi. Ăn xong chúng ta đi Thần Phủ Sơn.
Gia tộc cóc khô gì chứ. Đằng Thanh Sơn dù sao cũng không để vào mắt.
Đát. Đát. Đát.
Tiếng bước chân vang lên trên cầu thang.
- Tam công tử. Phía trên còn hai bàn.
Một cô gái phục vụ tửu lâu cung kính nói.
- Chẳng biết Tam công tử lấy cái nào vậy?
Đằng Thanh Sơn khóe mắt thoáng hiện tinh quang.
Một gã công tử cách ăn mặc quý phái đang lôi kéo bàn tay nhỏ bé của cô gái phục vụ tửu lâu. Vẻ mặt vui cười:
- Hai bàn này ta đều lấy. Hôm nay ngươi theo bồi tiếp ta một bàn, đám thủ hạ của ta một bàn.
Cô gái mặt đỏ bừng, chỉ là nàng căn bản không dám phản kháng bởi vì rất rõ ràng thân phận gã công tử này.
Đại danh Vương công tử Vương Hồng đủ để làm cho các thiếu nữ sợ đến mặt cắt không còn giọt máu nào; nữ nhân bị hắn chà đạp nhiều không đếm nổi, nếu ngoan ngoãn nghe lời còn có thể thoát chết, nếu dám phản kháng...vậy thảm rồi.
- Dạ, Tam công tử.
Cô gái phục vụ không dám từ chối.
- Mà thôi hôm nay cũng không cần ngươi nữa.
Tam công sau khi sờ soạng cô gái một hồi lại cười hì hì nói.
- Cho nên hôm nay tiệc ăn trưa cứ làm như cũ đi.
Cô gái phục vụ mặt mày ửng đỏ đi xuống lầu. Trong lòng thở phào một hơi đồng thời cũng nghi hoặc:
- Tam công tử này sao hôm nay lại nói chuyện tử tế như vậy chứ?
Tam công tử xẹt ánh mắt qua Lý đang ngồi cùng bàn với bọn Đằng Thanh Sơn. Ánh mắt sáng rực tựa như một đầu sói đói may mắn gặp được con mồi béo núc.
"Cô gái này; chậc chậc... dung mạo cùng khí chất này..." Tam công tử trong nháy mắt kích động hẳn lên."Dung mạo cùng nữ võ thánh kia giống đến bảy tám phần, ngay cả khí chất cũng giống nữa. Chậc chậc, thật sự là của trời cho ta a. "
Tam công tử chỉ là một gã giá áo túi cơm; hoặc có thể nói bản thân hắn đã hết hy vọng làm một thứ gì khác cái giá áo túi cơm này. Nữ nhân; hắn không biết đã chơi đùa bao nhiêu lần; chẳng qua bình thường mặt hàng hắn chơi đùa cũng chỉ bình thường, hàng tốt rất khó chọc vào.
Mà nữ võ thánh; chẳng những xinh đẹp mà thực lực lại cường đại. Đối với một đám đại nhân vật quyền thế mà nói, nếu chỉ là nữ nhân xinh đẹp bọn họ cũng không khát khao lắm, khát vọng lớn nhất của bọn họ là có thể đem một nữ nhân xinh đẹp mà có thêm chút cường đại nắm trong tay. Cũng giống như người của kiếp trước Đằng Thanh Sơn, tuy rằng một vài nữ minh tinh nếu đem so với một vài mỹ nữ bình thường trong dân gian có lẽ dung mạo còn kém, nhưng chính là bởi vì tiếng tăm nên lại khiến kẻ khác đỏ mắt thèm thuồng. Mà nữ võ thánh kia tại Đoan Mộc đại lục có thể khiến một đống nam nhân si ngốc ngoài sự xinh đẹp còn sở hữu thực lực vô cùng cường đại; nữ nhân như vậy nếu ai có thể đoạt được là có thể phổng mũi a. Chỉ cần tưởng tượng cảnh tượng đó là đủ để cho máu huyết sôi trào trong người.
"Chậc chậc. Nếu cô gái này có thể tới tay ta. Bắt nàng ăn mặc như nữ võ thánh rồi đem đi đùa bỡn." Nghĩ tới đây Tam công tử hô hấp cũng không khỏi có chút dồn dập, sắc mặt cũng đỏ phừng phừng. May mắn là hắn đã ngồi xuống vị trí của mình rồi mới nhìn chằm chằm Lý, nếu không đã sớm khiến cho Đằng Thanh Sơn bọn họ chú ý đến.
Vương gia Tam công tử này ngồi trên ghế hai nắm tay khi thì nắm chặt khi thì buông ra, nhìn thoáng qua dung mạo Lý tức thì máu trong người như đang sôi trào.
"Con mẹ nó. Nữ nhân như vậy mà tới tay, so với chơi đùa một trăm mỹ nữ bình thường còn thống khoái hơn."
"Không quản như thế nào. Lão tử lần này cũng phải đoạt nàng tới tay." Tam công tử quyết định.
"Chẳng qua cẩn thận một chút vẫn tốt hơn." Tam công tử nhìn về phía Hồ Nhị bên cạnh. Hồ Nhị trong đôi mắt chớp sáng, ánh mắt ý bảo đi thăm dò một chút của công tử hắn hiển nhiên hiểu được. Rõ ràng Tam công tử đã đối với nữ nhân kia động tâm: "Không động tâm mới là lạ. Lấy tính nết Tam công tử này, nữ nhân như vậy mà không muốn đem lên giường mới là lạ." Hồ Nhị chính là người hầu cận thân của Tam công tử; đối với tính cách Tam công tử hắn nắm rõ như lòng bàn tay.
"Xem ta đây." Hồ Nhị đứng dậy.
Đằng Thanh Sơn cùng Lý đang chuyện trò cười nói, tâm tình rất thoải mái.
- Các vị.
Một tiếng nói đột ngột vang lên. Đằng Thanh Sơn cùng Lý đồng thời quay đầu nhìn lại. Đằng Thanh Sơn nhíu mày nhìn nam tử trước mắt, gã này khí chất cùng ánh mắt khiến Đằng Thanh Sơn trong lòng tự nhiên cảm thấy chán ghét.
- Các vị. Công tử nhà ta muốn kết giao bằng hữu. Nếu không ngại các vị có thể cùng công tử nhà ta uống một vài chén đi a. Nga còn nữa...Bữa ăn này của các vị chúng ta xin trả tiền." Hồ Nhị này ý cười đầy mặt, đồng thời ngón tay chỉ hướng Vương Hồng.
Đằng Thanh Sơn cùng Lý đều chuyển đầu nhìn đến.
Vương Hồng kia mỉm cười, khẽ nâng chén đáp lễ một chút.
- Chúng ta ăn xong còn có việc.
Lý hướng Hồ Nhị nói.
- Không có thời gian cùng công tử các ngươi kết giao.
- Các vị muốn làm chuyện gì. Cứ việc nói? Chúng ta có thể hỗ trợ.
Hồ Nhị cười nói.
- Công tử của chúng ta rất thành tâm muốn kết giao bằng hữu. Như thế nào đi nữa cũng xin các vị cho công tử chúng ta chút mặt mũi đi a." Giờ phút này tại tửu lâu lầu hai những người khách khác phần lớn khi chứng kiến màn này của đám Vương Hồng đều hiểu được; Vương gia Tam công tử này lại muốn gây họa cho người rồi.
Chẳng qua mấy người khách này không ai dám xen vào, Vương gia kia tuyệt đối là một bá chủ tại Nam Sơn Thành, có thể cùng Vương gia so kè cũng chỉ có hai gia tộc khác mà thôi.
- Như thế nào. Không nể mặt.
Hồ Nhị bất mãn nói.
- Cút.
Đằng Thanh Sơn sắc mặt trầm xuống. Trong đôi mắt hàn quang chợt lóe.
Hồ Nhị lập tức ánh mắt trở thành hung ác lạnh lùng, cười lạnh:
- Không nghĩ tới tại Nam Sơn Thành này cũng có người dám đối với người nhà của ta nói biến. Tiểu tử. Chúng ta sẽ cho ngươi biết.
Nói đến đây liền vung lên cánh tay gầy gò đầy gân xanh chụp về Đằng Thanh Sơn.
Hưu.
Một đạo thanh quang chớp mắt từ trong tay áo hắn bắn ra trực tiếp nhắm Đằng Thanh Sơn bay vèo tới. Đúng là một con rắn nhỏ màu xanh cỡ ngón tay dài chừng một thước, trên lưng con rắn nhỏ màu xanh này còn có một lằn kim tuyến. Con rắn độc này chính là trên Đoan Mộc đại lục được mệnh danh "Ngũ Bộ Kim Tuyến Xà". Một khi trúng độc chỉ cần thời gian đi thêm năm bước độc sẽ phát khiến kẻ trúng độc tử vong.
Đằng Thanh Sơn miệng phun ra một hơi kình khí. Tựa như mủi tên nhọn; "Hưu."
Đằng Thanh Sơn lực lượng cường đại cỡ nào chứ, một hơi này phun ra so với binh lính bình thường bắn ra mũi tên nhọn phải mạnh hơn nhiều. Khí kia như lợi kiếm trực tiếp đem đầu độc xà chém thành hai đoạn, đồng thời còn bắn thủng bả vai gã Hồ Nhị kia. Một tiếng bốp giòn tan vang lên vị trí bả vai Hồ Nhị máu me be bét xuất hiện một cái lỗ nhỏ. Lỗ thủng trực tiếp xuyên qua đến sau lưng, hai bên thông suốt.
"A..." Hồ Nhị không khỏi kêu thảm một tiếng. Sắc mặt trắng bệch.
"Hống ~~ "
Một tiếng rống giận trầm thấp vang lên từ thiếu niên "Thú" ngồi ở bên, nhìn thấy Hồ Nhị dám cả gan tấn công lão sư hắn liền trực tiếp chém ra một trảo.
"Không ổn." Hồ Nhị hiển nhiên cũng là hảo thủ. Đằng Thanh Sơn phun ra kiếm khí bất ngờ khiến hắn trở tay không kịp, hơn nữa hai người khoảng cách quá gần khiến hắn căn bản không có phản ứng nào. Nhưng một trảo này của Đằng Thú Hồ Nhị lại kịp thời phản ứng.
"Bồng." Hồ Nhị miễn cưỡng dùng tay phải ngăn trở. Nhưng Đằng Thú này một trảo không chỉ lực lượng quá lớn mà còn kèm theo cả thế giật lại.
Vèo.
Hồ Nhị trên cánh tay phải có một miếng thịt bị kéo rách, cả người hắn bị va chạm đập lên trên vách tường. Trong miệng mưa máu phun trào.
Ở một bên chứng kiến, Tam công tử sắc mặt trầm xuống.
- Dám ở trong thành đả thương người.
Một tiếng thét lên vang lên. Vương Tam công tử mang theo ba gã tôi tớ khác trực tiếp đi tới. Sắc mặt khó coi nhìn Đằng Thanh Sơn.
- Ta có ý tốt muốn mời các ngươi uống vài chén rượu kết giao bằng hữu. Vậy mà ngươi lại dám đả thương thủ hạ của ta. Hừ...Ra tay cũng độc ác lắm.
Bên cạnh Vương gia Tam công tử, một gã tôi tớ lạnh lùng mở miệng nói:
- Bên trong thành không cho phép tư đấu. Đi. Theo chúng ta đi một chuyến.
Hiện nay Nam Sơn Thành căn bản là do ba đại gia tộc liên thủ quản lý. Cái gọi là "Pháp luật" căn bản chính là do ba đại gia tộc định ra.
- Ta không quản ngươi là Tam công tử cái rắm thối gì.
Đằng Thanh Sơn ngồi trên ghế. Sắc mặt âm trầm lạnh lùng liếc liếc mắt nhìnTam công tử.
- Đừng làm phiền ta ăn cơm. Nếu còn lằng nhằng thì ngày này năm sau bảo người nhà chuẩn bị sẵn vàng mã cho ngươi đi.
- Cút.
Đằng Thanh Sơn lạnh lùng quát.
--------------------------------