• 1,880

Chương 506


Số từ: 2534
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
Không mấy người dám đến đại náo Vũ Hoàng Môn.
"Đằng Thanh Sơn, ngươi muốn làm cái gì?" Hoàng Thiên Cần nhịn không được hét to.Liễu Hạ cùng Vũ Phụng cũng súc thế sẵn sàng, gắt gao nhìn chằm chằm Đằng Thanh Sơn.
"Làm gì?"
Đằng Thanh Sơn cười lạnh lùng chỉ ba người Hoàng Thiên Cần phía xa: "Đằng Thanh Sơn ta không phải là kẻ thích đi gây chuyện, nhưng cũng không phải kẻ để mặc cho người khác khi dễ. Các ngươi nghe cho rõ đây, Đằng Thanh Sơn ta sáng chế các loại bí tịch của Nội gia quyền nhất mạch, ngoại trừ Hổ Hình Quyền là công khai ra, các loại còn lại đều là mật tịch bí truyền của Hình Ý Môn ta. Những kẻ học trộm bí tịch Nội gia quyền, cũng chính là kẻ địch của Hình Ý Môn ta."
"Hôm nay Vũ Hoàng Môn các ngươi trộm đi một bản bí tịch,ngày mai các tông phái khác lại trộm đi một bản nữa, cứ như vậy thử hỏi sau này sẽ tới bao nhiêu?"
Đằng Thanh Sơn quét ngang trường thương một cái: "Nếu Vũ Hoàng Môn các ngươi đã dám trộm cắp bí tịch Hình Ý Môn ta, vậy thì hôm nay trước tiên ta sẽ phá nát Thánh Điện của các ngươi trước, sau đó là tới lượt các cung điện đằng kia."
Đằng Thanh Sơn lời vừa ra khỏi miệng, liền phát ra một tiếng kêu to. Bất Tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh lập tức phóng về một tòa Thánh Điện cách đó không xa.
"Làm càn!"
"Lớn mật!"
"Dừng tay!"
Hoàng Thiên Cần, Liễu Hạ, Vũ Phụng ba người cơ hồ đồng thời hét to.
Đập nát Thánh Điện, phá hủy các cung điện?
Đây là cái loại sỉ nhục như thế nào?
"Vũ Phụng,ngươi tránh sang một bên." Hoàng Thiên Cần truyền âm nói. Đối với Vũ Phụng vừa mới bước vào Hư Cảnh, mà cùng Đằng Thanh Sơn chính diện chém giết thì căn bản chính là đi tìm chết.
Trong lúc truyền âm, trong tay Hoàng Thiên Cần cũng xuất hiện một thanh tử sắc đại chiến đao. Mà Liễu Hạ lại cầm trong tay một thanh cự phủ kinh người có vài điểm tương tự như Khai Sơn Thần Phủ(Nhắc mới nhớ,không biết anh Sơn nhà mình quăng Khai Sơn Thần Phủ vào cái xó nào rồi không biết-DG BD: ở nhà chứ ở đâu hả lão).
Hưu!
Hoàng Thiên Cần cùng Liễu Hạ đều nắm chắc Thần binh, hét to lao tới.
"Ha ha,tới hay lắm!" Đằng Thanh Sơn trực tiếp nhảy khỏi lưng Bất Tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh, truyền âm quát: "Thế nào? Hai đánh một? Cũng tốt!"
"Hừ! Ngươi còn chưa đủ tư cách!"
Hoàng Thiên Cần đứng chắn trước tòa Thánh Điện mà lúc nãy Đằng Thanh Sơn hướng tới, ý muốn ngăn trở, đồng thời cười lạnh nói: "Đằng Thanh Sơn, hôm nay cho ngươi nếm thử uy lực của Vũ Hoàng Môn Cửu Đỉnh Thiên Thư phủ pháp."
Liễu Hạ nắm trong tay chiến phủ sớm đã sáp tới Đằng Thanh Sơn.
Một chọi một!
Cho đến giờ phút này, người của Vũ Hoàng Môn vẫn còn rất sĩ diện. Hơn nữa, bọn họ cũng không hoàn toàn là mù quáng tự đại, bởi vì khi tu luyện Cửu Đỉnh Thiên Thư đạt tới Hư Cảnh đại thành là có thể hoàn toàn phát ra mười hai thành thiên địa chi lực! Đây chính là cực hạn của Hư Cảnh đại thành. Theo lý thuyết, thì khi giao chiến với Hư Cảnh đại thành khác là không có khả năng thua!
Đáng tiếc,bọn họ đụng phải lại là Đằng Thanh Sơn!
Đằng Thanh Sơn đồng dạng có thể phát ra mười hai thành thiên địa chi lực. Hơn nữa, lực lượng thân thể hắn cũng có thể so sánh với một thành thiên địa chi lực. Nói cách khác, Đằng Thanh Sơn cực hạn có thể phát ra mười ba thành thiên địa chi lực. Chỉ chênh lệch một thành, nhưng cũng đủ để ép chết đối phương!
Hừ!
Ở giữa không trung, Liễu Hạ lao tới tựa một viên lưu tinh. Giờ phút này, hắn phảng phất như Bàn Cổ khai thiên tích địa trong thần thoại, hai tay giơ cao Thần phủ. Trong nháy mắt, thiên địa chi lực tụ lại xung quanh Thần phủ dường như làm cho cảnh vật xung quanh trở nên hôn ám. Trong thiên địa lúc này chỉ còn Liễu Hạ đang giơ cao chuôi Thần phủ, phía trên còn có không ít lưu quang đang không ngừng xoay xung quanh.
"Phá cho ta!" Đằng Thanh Sơn gầm nhẹ.
Luân Hồi Thương đột ngột xoáy 1 vòng!
"Oanh long long~~ Rống~ "
Nhất thời ở giữa sơn mạch nổi lên một tiếng hổ gầm vang vọng khắp thiên địa. Trên mũi thương không ngờ mơ hồ có thể thấy hư ảnh của một con hổ ngang ngạnh kháng cự một phủ cực mạnh này của Liễu Hạ.
Ngũ Hành Thương Xích Hổ Bào!
Trong số năm chiêu Ngũ Hành Thương, duy chỉ có Độc Long Toản là có thể phát huy tối đỉnh phong mười hai thành thiên địa chi lực, phối hợp lực lượng thân thể đạt tới mười ba thành! Mà bốn chiêu còn lại, không sai biệt lắm cũng chỉ có thể phát ra mười một thành thiên địa chi lực, cộng thêm thân thể lực lượng là mười hai thành!
Xích Hổ Bào một khi phát ra chính là mười hai thành thiên địa chi lực!
Bồng!
Luân Hồi Thương cùng Thần phủ giao kích giữa không trung!
Một tiếng va chạm trống rỗng vang lên, sóng xung kích mãnh liệt tựa như sóng gợn bình thường nhanh chóng lan ra bốn phương tám hướng xung quanh, toàn bộ không gian đều bị chấn động. Cây cối, hoa cỏ cùng các loại cự thạch gần đó trong nháy mắt bị chấn thành tê phấn.
Những đỉnh núi ở xung quanh giống như sợi tóc, trực tiếp bị thổi đi. Những đỉnh núi vốn lúc đầu dày đặc giờ chỉ còn lại một tảng đá trụi lủi.
"Mau tránh ra!Mau tránh ra!"
Nguyên bản Vũ Hoàng Môn tinh anh đệ tử cùng đàn gấu đen đang ngẩng đầu quan khán cuộc chiến bị dọa sợ tới mức lập tức chạy loạn cả lên, cốt mong tránh thoát chiến trường nơi Hư Cảnh cường giả đang giao chiến. Còn vị Hư Cảnh cường giả Vũ Phụng lập tức hạ mệnh lệnh: "Cách xa bọn họ tối thiểu là một dặm!"
Bởi vì đánh ra một chiêu, Liễu Hạ cùng Đằng Thanh Sơn đều bị chấn động, bạo lui hơn mười trượng, lăng không mà đứng.
"Không nghĩ tới Đằng Thanh Sơn ngươi thương pháp lại cao như vậy." Liễu Hạ cố nén khí huyết chấn động trong cơ thể, ha ha cười tán thưởng. Dù sao, trong lịch sử cũng không có Chí Cường Giả sử dụng trường thương. Hiển nhiên, thương pháp lợi hại mà Đằng Thanh Sơn sử dụng là do hắn tự sáng chế. Liễu Hạ cũng không thể không bội phục, thầm khen Đằng Thanh Sơn này quả thật là một nhân vật thiên tài bất khả tư nghị!
"Phủ pháp của ngươi cũng không tệ!"
Đằng Thanh Sơn thân hình vừa động, liền từ trên cao cực tốc hướng Liễu Hạ phi tới.
"Cái gì? Hắn không cần nghỉ ngơi điều chỉnh?" Liễu Hạ vô cùng chấn động. Vừa mới sử dụng mười hai thành thiên địa chi lực chính diện va chạm, lực phản chấn kia cũng khiến cho hắn suýt nữa không thể khống chế được mà phun ra một ngụm máu tươi.
Điều này cũng giống như hai người bình thường toàn lực sử dụng thiết côn hướng đối phương đập tới. Một khi va chạm, cỗ lực đạo phản chấn đều sẽ khiến cho cả hai cực kì khó chịu.
Liễu Hạ biết Đằng Thanh Sơn là người sáng chế Nội gia quyền nên thân thể rất mạnh mẽ. Nhưng Liễu Hạ cũng chỉ biết Nội gia quyền tu luyện giả hơn người bình thường khí lực vài nghìn cân, mà cái loại lực phản chấn này lại tác động trực tiếp lên lục phủ ngũ tạng. Nội gia quyền tu luyện giả bình thường, thân thể có mạnh thì cũng chỉ là về phần bên ngoài cơ thể. Cho dù là đạt tới cảnh giới tông sư thì cũng chỉ là tu luyện cơ thể, gân cốt cùng khống chế khí huyết mà thôi.
Lục phủ ngũ tạng lúc này vẫn chưa được cường hóa, chỉ có thân thể lực lượng là đạt tới tám mươi vạn cân. Chỉ khi đạt tới Cương Kình Hậu Kì, thì lục phủ ngũ tạng mới được cường hóa. Đồng thời, thân thể, gân cốt so với Huyền Thiết thì còn phải cứng rắn hơn. Đây mới chính là hoàn mỹ chi thể, từ trong ra ngoài đều hoàn mỹ. Chỉ có như thế, thì lục phủ ngũ tạng mới có thể chịu được lực phản chấn mười hai thành thiên địa chi lực mà một chút vấn đề cũng không có.
Cho dù đại đệ tử của Đằng Thanh Sơn là Đằng Thú đã bước vào Cương Kình Hậu Kì thì lực lượng thân thể hiện giờ cũng chỉ vừa vặn đạt tới năm mươi vạn cân, vẫn còn đàn chậm rãi tăng trưởng, vẫn còn chưa đạt đến hoàn mỹ chi thể.
Thế nên, bí mật về hoàn mỹ chi thể chỉ có rất ít người biết được, người của Vũ Hoàng Môn thì lại càng không.
Chỉ thấy trên không trung Hùng Hạt Tử Sơn Mạch, Đằng Thanh Sơn phảng phất như bạo nộ ma thần nắm trong tay Thần thương không ngừng điên cuồng công kích Liễu Hạ. Một thương tiếp nối một thương! Tựa như Trường Giang vỡ bờ liên miên không dứt.
Phốc!
Vẻn vẹn kháng trụ được bốn thương, ở thương thứ tư, Liễu Hạ chịu lực chấn động phải phun ra một ngụm máu đỏ tươi.
"Hắn như thế nào một chút vấn đề cũng không có?" Liễu Hạ nhịn không được trong lòng thầm kêu một tiếng. Sau đó, hắn bất chấp mặt mũi quay đầu bỏ chạy.
"Liễu Hạ,đừng hòng trốn!" Đằng Thanh Sơn lạnh lùng thét lớn một tiếng, lập tức đuổi theo.
"Sao lại thế này?" Hư Cảnh đại thành Hoàng Thiên Cần ở một bên đang quan khán trận chiến sắc mặt đại biến, lập tức vọt tới cùng Liễu Hạ đứng chung một chỗ. Hai đại Hư Cảnh đại thành cường giả, rốt cuộc liên thủ.
Đằng Thanh Sơn dừng lại giữa không trung.
Tam đại Hư Cảnh đại thành cường giả ở giữa không trung lạnh lùng nhìn nhau.
"Như thế nào lại liên thủ?" Đằng Thanh Sơn ánh mắt quét qua hai người: "Lúc nãy không phải bảo ta không có tư cách, chỉ cần một người là đủ hay sao?"
Sắc mặt Hoàng Thiên Cần cùng Liễu Hạ đều vô cùng khó coi.
"Liễu Hạ, sao lại thế này? Sao lại thất bại?" Hoàng Thiên Cần truyền âm nói. Đứng một bên quan khán, hắn căn bản không nhận ra Liễu Hạ cùng Đằng Thanh Sơn công kích lẫn nhau có uy lực như thế nào.
"Hắn là một tên quái thai!" Liễu Hạ sắc mặt khó coi truyền âm nói: "Sư bá, ngay từ chiêu thứ nhất ta đã sử dụng tuyệt chiêu hòng một mạch áp đảo rồi đánh bại hắn. Nhưng ta thật không ngờ, thương pháp của Đằng Thanh Sơn này ước chừng cũng có mười hai thành thiên điạ chi lực."
"Cái gì?" Hoàng Thiên Cần chấn động.
"Không chỉ đơn giản là như vậy. Nếu hắn chỉ sử dụng mười hai thành thiên địa chi lực thì cũng chưa có gì đáng sợ, đằng này là từng chiêu nối tiếp từng chiêu, liên miên không dứt, lực phản chấn đối với hắn tựa như không có tác dụng vậy."
"Thật giống như Động Hư cường giả." Liễu Hạ nói. Động Hư cường giả chính là dựa vào thế giới lực của chính bản thân cường hóa thân thể đạt tới cực trí.(max defend -_- DG BD: thân thể đạt tới độ cứng cỏi max op)
Hoàng Thiên Cần cũng không dám tin tưởng: "Đằng Thanh Sơn này rõ ràng vẫn chưa đạt tới cảnh giới Động Hư."
Bọn họ rõ ràng cảm ứng được, hơi thở của Đằng Thanh Sơn là của Hư Cảnh cường giả, so với Động Hư cường giả là hoàn toàn khác biệt.
"Hai người các ngươi định liên thủ hay thế nào đây?" Đằng Thanh Sơn liếc mắt nhìn hai người Hoàng Thiên Cẩn một cái, Luân Hồi Thương trong tay hoành ngang, mũi thương dưới ánh mặt trời phản xạ kim quang vô cùng băng lãnh.
"Đằng Thanh Sơn, ngươi đừng quá kiêu ngạo!" Hoàng Thiên Cần cười lạnh một tiếng.
Sưu!Sưu!
Hoàng Thiên Cần cùng Liễu Hạ cơ hồ từ hai hướng khác nhau đồng thời phóng về phía Đằng Thanh Sơn, rốt cuộc bọn họ cũng bỏ qua thể diện mà liên thủ. Không quản là Đằng Thanh Sơn hay Vũ Hoàng Môn lúc này cũng không có điều động Hư Cảnh Yêu Thú xuất chiến, hiển nhiên song phương đều có sự tin tưởng đối với chính mình.
"Xem ta đánh tan hai người các ngươi như thế nào!"
Đôi bàn tay Đằng Thanh Sơn dưới ánh mặt trời chiếu rọi tựa như được đúc bằng kim thiết.
Luân Hồi Thương trong tay hắn trong lúc nhất thời huy động, mỗi đạo đạo thương ảnh giống như vô tận đại địa đột nhiên sinh ra từng cây cối tràn ngập sinh cơ. Đằng Thanh Sơn thương ảnh đập vào mặt mà đến đồng thời cũng khiến Liễu Hạ cùng Hoàng Thiên Cần hai người cảm thụ được một tầng sinh cơ ập vào mặt. Hai người cảm thấy mình tựa hồ như bị vô tận rừng rậm bao phủ.
Vèo!Vèo!
Đằng Thanh Sơn hai tay phát lực, không hề kiêng nể thi triển Như Ảnh Tùy Hình thương pháp.
Hơn nữa, mỗi chiêu cơ hồ đều bộc phát uy lực cực mạnh.
Bồng!Bồng!
Đằng Thanh Sơn giống như nổi điên, tùy ý công kích. Mà Liễu Hạ cùng Hoàng Thiên Cần hai người liên thủ đứng trước thế công liên miên bất tận này lại có vẻ lung lay sắp đổ.
Phốc!
Đã sớm bị thương, Liễu Hạ phun ra một ngụm máu tươi, trực tiếp bị chấn động làm bay đi, nện lên đỉnh núi phía xa.
"Ngươi cũng cút sang 1 bên!" Đằng Thanh Sơn đột ngột hét lớn.
Thương pháp vừa chuyển liền thi triển Phá Sơn(Nhắc mọi người nhớ luôn,chiêu này là chiêu mà Đằng Thanh Sơn đả thương Đao Trì lần đầu tiên- DG).
Tay phải chuyển thành chưởng đao, Luân Hồi Thương hướng Hoàng Thiên Cần sắc mặt đã đỏ lên hung hăng bắn tới.
--------------------------------
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cửu Đỉnh Ký.