• 1,880

Chương 507


Số từ: 2336
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
"Ầm...!" Một tiếng đánh vô cùng quỷ dị vang lên.
Hoàng Thiên Cần cắn răng một cái, sắc mặt càng thêm đỏ lên, sống đao cũng có quang mang cuộn sóng di động đem âm kình của Đằng Thanh Sơn hoàn toàn triệt tiêu.
"Phốc!"
Kháng trụ cái loại lực đạo âm lãnh không một tiếng động còn kinh khủng hơn so với cương mãnh lực làm cho Hoàng Thiên Cần càng thêm khó chịu. Từ trong miệng hắn, một ngụm máu tươi liền phun ra, cả người cấp tốc lui về sau. Mà đồng dạng đang bị thương là Liễu Hạ cũng biến sắc.
"Sư bá!" Liễu Hạ lập tức phi tới.
Giữa Hùng Hạt Tử Sơn Mạch, ánh nắng càng thêm gay gắt.
Nhưng đông đảo Vũ Hoàng Môn tinh anh đệ tử trong lòng lại là một trận băng hàn, một đám đều ngây ngây ngốc ngốc cơ hồ không đám tin những chuyện vừa xảy ra.
"Thua? Hai vị tổ sư liên thủ mà vẫn thua?"
"Sao lại có thể thất bại được?" Hư Cảnh cường giả Vũ Phụng cũng không dám tin: "Đối thủ là Hư Cảnh, vẫn chưa đạt tới Động Hư chi cảnh. Bị một Hư Cảnh đại thành đánh thành ra cái bộ dáng chật vật thế này.Từ cổ chí kim, Vũ Hoàng Môn chưa bao giờ phát sinh qua chuyện như vậy. Chẳng lẽ, chỉ vì một Hư Cảnh đại thành mà phải thỉnh Tôn Giả xuất thủ?"
Đằng Thanh Sơn từ giữa không trung hạ xuống, liếc mắt nhìn sang Hoàng Thiên Cẩn, Liễu Hạ hai người đồng dạng sắc mặt tái nhợt đang đứng chung một chỗ.
"Trộm đi bí tịch Hình Ý Môn ta lại còn không chịu thừa nhận..." Đằng Thanh Sơn lạnh lùng cười: "Vũ Hoàng Môn các ngươi đã có thói quen bá đạo hơn sáu nghìn năm qua. Bất quá, Đằng Thanh Sơn ta cũng không phải loại người dễ dàng để người khác cưỡi trên đầu."
Nói xong, Đằng Thanh Sơn tay cầm Luân Hồi Thương bay thẳng đến tòa Thánh Điện cao bảy tầng đằng xa.
Trước hủy diệt Thánh Điện.
Rồi sau đó tiến vào Vũ Vương Thành, đập nát vài tòa cung điện! Đây chính là điều Đằng Thanh Sơn muốn làm.
Một khi đã đánh thì phải đánh thật đau.
Phải cho khắp thiên hạ đều biết hậu quả của việc trộm đi Hình Ý Môn bí tịch.
"Dừng tay!" Hoàng Thiên Cần nhịn không được, quát lớn.
"Sao?Ngươi muốn ngăn ta?" Đằng Thanh Sơn cũng không vội vàng, mà dùng tốc độ vô cùng bình thường, tiêu sái đi tới tòa Thánh Điện.
"Có bản lĩnh, thì đến ngăn ta đi. Ngươi muốn chết, ta cũng không ngại mà không tiễn ngươi một đoạn đường!"
Đằng Thanh Sơn vừa nói vừa hướng tòa Thánh Điện đi tới, đồng thời để tâm chú ý bốn phương tám hướng, cẩn thận quan sát mọi thứ trong phạm vi lĩnh vực của mình.
Thứ hắn e ngại, chính là con bài chưa lật của Vũ Hoàng Môn!
Đằng Thanh Sơn không dám có lấy một chút đại ý. Một khi mình hủy diệt Thánh Điện, thì con bài chưa lật này chỉ sợ phải lật ra rồi.
"Rốt cuộc con bài chưa lật này như thế nào mà có thể giúp Vũ Hoàng Môn tồn tại hơn sáu nghìn năm?"
"Hơn nữa, năm đó khi Tần Lĩnh Thiên Đế thống nhất thiên hạ, Vũ Hoàng Môn cũng mai danh ẩn tích. Đợi đến khi Tần Lĩnh Thiên Đế tạ thế thì Vũ Hoàng Môn lại nhanh chóng quật khởi. Rốt cuộc là nhờ vào cái gì?" Đằng Thanh Sơn tự hỏi trong lúc tiến về Thánh Điện.
Rõ ràng thấy Đằng Thanh Sơn tiến tới hủy diệt Thánh Điện, nhưng nhất thời không có ai tiến ra ngăn cản hắn.
"Sao có thể như vậy được?"
"Thánh Điện... Không lẽ Thánh Điện thật sự bị hủy diệt hay sao? Không...không có khả năng!"
Trong đầu những tinh anh đệ tử này hoàn toàn là một mảnh rối loạn. Ngay từ nhỏ, bọn họ đã được quán triệt tư tưởng rằng Vũ Hoàng Môn là vô cùng cường đại, cho dù là bất kì tông phái nào cũng không thể lay động. Nhưng một màn hôm nay, đã khiến cho lòng tin tuyệt đối trong tâm khảm bọn họ bắt đầu dao động.
"Sư bá."
"Hoàng trưởng lão."
Liễu Hạ cùng Vũ Phụng, hai vị Hư Cảnh cường giả đều lo lắng nhìn Hoàng Thiên Cần. Muốn thỉnh Tôn Giả xuất thủ cần có sự đồng ý của Hoàng Thiên Cẩn, vì hắn chính là đầu lĩnh của thế hệ Vũ Hoàng Môn hiện giờ.
Hoàng Thiên Cần nắm tay siết chặt, suy nghĩ vô cùng thống khổ. Hắn rõ ràng cảm ứng được cường đại hơi thở đằng xa đang tiến dần về Thánh Điện.
"Chẳng lẽ ta thực sự phải thỉnh Tôn Giả xuất thủ? Đã bao nhiêu năm qua, không lẽ tới thế hệ ta lại phải thỉnh Tôn Giả xuất thủ?"
Theo như Vũ Hoàng Môn lịch sử ghi lại, phàm bị buộc phải thỉnh Tôn Giả xuất thủ thì đều đại biểu cho việc thế hệ môn nhân Vũ Hoàng Môn thời kì này là cực kì vô dụng.
Bị buộc phải thỉnh Tôn Giả xuất thủ, ở Vũ Hoàng Môn là một cái đại sỉ nhục! Đại biểu cho việc hắn là kẻ vô năng!
"Không lẽ ta buộc phải thỉnh Tôn Giả?"
"Ta... Hoàng Thiên Cần... Đối mặt một Hư Cảnh đại thành... Mà buộc phải thỉnh Tôn Giả?" Hoàng Thiên Cẩn không ngừng tự vấn bản thân,trong lòng thống khổ vô cùng. Nếu là Thiên Thần Cung Bùi Tam đến thì hắn cũng không nhất thiết sẽ thống khổ tự trách như vậy. Nhưng đối phương cũng chỉ vẻn vẹn là một Hư Cảnh đại thành mà thôi... Trong lịch sử của Vũ Hoàng Môn cũng chưa từng có chuyện tương tự xảy ra.
Bị một gã Hư Cảnh đại thành bức bách phải thỉnh Tôn Giả xuất thủ!
"A... Không... Không." Nhất thời trong đầu Hoàng Thiên Cần lúc này là một mảnh hỗn loạn tràn ngập các loại cảm xúc phẫn nộ, nhục nhã, hối hận.
Đằng Thanh Sơn cầm trong tay Luân Hồi Thương một mạch thẳng tiến hướng về Thánh Điện.
"Đứng lại!" Một tiếng quát chói tai vang lên.
Đằng Thanh Sơn nhìn thoáng qua người thanh niên trẻ tuổi đứng chắn trước mặt mình, không khỏi nhếch miệng cười: "Tiểu tử kia, đừng ở chỗ này muốn làm anh hùng. Đây không phải là chỗ ngươi có thể làm anh hùng." Nói xong, Đằng Thanh Sơn căn bản không cần để ý người thanh niên trẻ tuổi trước mặt, trực tiếp một bước tiến tới, lập tức thiên địa chi lực bao quanh thân thể dễ dàng chấn bay gã thanh niên, rớt xuống cách đó không xa.
"Sư huynh!"
"Tứ sư đệ!"
Lập tức có không ít người lao tới nâng gã thanh niên kia dậy.
Đằng Thanh Sơn cũng không thèm liếc mắt một cái, tiếp tục hướng về phía Thánh Điện.
Chỉ còn cách Thánh Điện năm mươi trượng!
Bốn mươi trượng...ba mươi trượng...hai mươi trượng!
Khoảng cách không ngừng thu hẹp, đông đảo tinh anh đệ tử lúc này trong mắt cũng đã bắt đầu bốc hỏa.
"Rốt cuộc con bài chưa lật của Vũ Hoàng Môn là gì?" Càng tiếp cận Thánh Điện, Đằng Thanh Sơn lại càng kéo căng dây thần kinh, tùy thời đều có thể xuất thủ.
Mười lăm trượng...mười trượng.
Chín trượng...tám trượng...Thánh Điện đại môn đã ở trước mặt, Đằng Thanh Sơn cũng đạp lên bậc thang, trên mặt cũng lộ ra chút tiếu ý.
Bỗng nhiên.
"Người trẻ tuổi,hãy dừng lại!"
Một đạo hùng hậu trầm thấp thanh âm trực tiếp vang lên, quanh quẩn quanh thân Đằng Thanh Sơn.
"Ân?" Đằng Thanh Sơn trong lòng cả kinh. Thanh âm này tuyệt đối không phải bất kì ai trong số ba người Hoàng Thiên Cẩn, Liễu Hạ hay Vũ Phụng. Nhưng cái kiểu truyền âm này, tối thiểu phải là Hư Cảnh cường giả mới có thể làm được.
"Ngươi hẳn là..." Đằng Thanh Sơn nhìn xung quanh: "Là chỗ dựa giúp Vũ Hoàng Môn tồn tại được trong sáu nghìn năm qua mà vẫn sừng sững không đổ?"
Thế nhưng Đằng Thanh Sơn lại không chú ý, trong nháy mắt khi đạo hùng hậu thanh âm kia vang lên thì Hoàng Thiên Cần đang nhắm chặt hai mắt vô cùng thống khổ đằng xa thân thể cũng nhẹ nhẹ run lên.
"Chỗ dựa sừng sững không ngã?" Đạo thanh âm lúc trước lại tiếp tục vang lên: "Cũng có thể coi như vậy!"
"Ân?"
Đằng Thanh Sơn biến sắc, quay đầu nhìn lại Hoàng Thiên Cần. Trong lĩnh vực cảm ứng của hắn, khí tức của Hoàng Thiên Cần đang không ngừng biến hóa. Nguyên bản khí tức có màu sắc rực rỡ, hùng hồn dần trở nên mịt mờ,nhanh chóng chuyển thành hắc động.
"Tôn Giả!"
Bỗng nhiên một đạo thanh âm vang lên: "Ngài không cần phải xuất thủ." Nguyên bản hai mắt Hoàng Thiên Cần đang nhắm chặt, đột nhiên mở ra, nhìn chằm chằm Đằng Thanh Sơn.
"Chúc mừng sư bá,rốt cuộc đại công cáo thành!" Liễu Hạ ở bên cạnh kinh hỉ nói.
"Chúc mừng Hoàng trưởng lão!" Vũ Phụng cũng kích động nói.
Thế hệ Vũ Hoàng Môn hiện nay sở dĩ do Hoàng Thiên Cần cầm đầu là bởi vì hắn đích thực có tư chất cao nhất trong đám đệ tử cùng lứa. Lúc trước, hắn đạt tới Hư Cảnh đại thành sớm hơn Liễu Hạ, Vũ Đồng Hải rất nhiều. Sau khi đạt tới Hư Cảnh đại thành lại không ngừng khổ tu, thường xuyên có sự ngộ đạo, không ngừng tiến bộ.
Nhưng thủy chung vẫn không thể đạt tới Động Hư chi cảnh.
Không nghĩ tới...
Lần này chịu áp bách quá lớn về mặt tinh thần, Tôn Giả lên tiếng khiến cho sự áp bách được thả lỏng, giúp hắn tham thấu cửa ải cuối cùng, rốt cuộc đột phá bình chướng của Hư Cảnh đại thành, đạt tới Động Hư chi cảnh!
"Là Động Hư." Đằng Thanh Sơn cẩn thận quan sát Hoàng Thiên Cần.
Giờ phút này, khí tức của Hoàng Thiên Cẩn đã không còn là của Hư Cảnh cường giả nữa, mà đã trở thành hắc động tương tự như Bùi Tam, Tần Thập Thất. Bất quá, hắc động mới hình thành này so với Bùi Tam cùng Tần Thập Thất thì nhỏ hơn rất nhiều.
"Không nghĩ tới a." Đằng Thanh Sơn nhìn Hoàng Thiên Cần, lộ ra vẻ tươi cười: "Quả thật không nghĩ tới ngươi ở thời điểm này lại đột phá Hư Cảnh đại thành, đạt tới Động Hư. Bội phục! Bội phục!"
"Ta cũng phải cảm tạ ngươi." Hoàng Thiên Cần nhìn Đằng Thanh Sơn.
"Cảm tạ ta?"
Đằng Thanh Sơn mỉm cười nói: "Hoàng Thiên Cần, kì thực ta vẫn rất tò mò, Động Hư chi cảnh rốt cuộc thực lực như thế nào. Theo như ta biết, tại thời điểm mới bước vào Động Hư chi cảnh, thân thể vẫn chưa kịp cường hóa. Nói cách khác,ngươi so với Bùi Tam, Tần Thập Thất thì thân thể yếu kém hơn rất nhiều."
"Cho dù là ta mới bước vào Động Hư, thân thể chưa kịp cường hóa thì vẫn có thể đả bại ngươi như thường." Hoàng Thiên Cần mắt lộ ra tinh quang, nắm chặt tử sắc chiến đao trong tay.
Đằng Thanh Sơn thì lại tràn ngập chiến ý, nhiệt huyết sôi trào.
Vừa nãy đả bại Hoàng Thiên Cần cùng Liễu Hạ, Đằng Thanh Sơn căn bản không sử dụng tuyệt chiêu mạnh nhất là Độc Long Toản.
"Hắn vẻn vẹn chỉ mới bước vào Động Hư, thân thể vẫn chưa cường hóa. Hơn nữa, Động Hư cường giả lại bị Cửu Châu đại đại áp chế." Đằng Thanh Sơn âm thầm tính toán: "Mà ta từ trước tới nay có thể xem như cực mạnh Hư Cảnh đại thành, thân thể hoàn toàn có thể so sánh với Động Hư cường giả. Cộng thêm Hồng Thiên Thần Giáp, đủ để cùng hắn đánh một trận."
Cho dù là Bùi Tam, một chưởng trực tiếp đánh lên người Hồng Thiên Thành Hư Cảnh cường giả Vưu Thạch Kim thì Vưu Thạch Kim cũng vẫn có thể chống đỡ hồi lâu mới chết.
"Ta có Hồng Thiên Thần Giáp, thân thể so với Vưu Thạch Kim mạnh hơn không biết bao nhiêu lần. Cho dù là Bùi Tam, một chưởng đánh trúng cũng không thể giết ta được chứ đừng nói Hoàng Thiên Cần."
"Khó khi nào có được cơ hội cùng Động Hư cường giả giao chiến!"
"Cùng tên yếu nhất trong số Động Hư cường giả đánh một trận, xem thử Động Hư Chi Cảnh thực lực thế nào! Có lẽ đối với ta cũng có lợi." Hai tròng mắt Đằng Thanh Sơn lúc này tràn đầy chiến ý. Liễu Hạ,Vũ Phụng đằng xa nhìn nhau kinh ngạc, không ngờ lại có Hư Cảnh đại thành có can đảm khiêu chiến Động Hư.
"Đằng Thanh Sơn, ta sẽ cho ngươi biết, cho dù là mới bước vào Động Hư đi chăng nữa thì ta cũng có thể đánh bại bất kì Hư Cảnh đại thành nào." Hoàng Thiên Cần bắt đầu súc thế, gắt gao nhìn chằm chằm Đằng Thanh Sơn.
"Ha ha, có chiêu số gì đặc biệt thì cứ việc sử ra!" Đằng Thanh Sơn cũng hoành ngang trường thương, mũi thương chỉ thẳng vào Hoàng Thiên Cần phía xa.
Hư Cảnh đại thành cường giả đỉnh phong cùng Động Hư cường giả yếu nhất giao chiến. Ai mạnh ai yếu?
--------------------------------
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cửu Đỉnh Ký.