Chương 520
-
Cửu Đỉnh Ký
- Ngã Cật Tây Hồng Thị
- 2332 chữ
- 2020-05-09 06:58:46
Số từ: 2327
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
Hồng Sương đang ở trong lồng sắt cũng ngẩn người: "Bất Tử Phượng Hoàng có mặt ở đây, không lẽ phụ thân cũng tới?" Hồng Sương không khỏi hướng lên không trung nhìn kĩ một lượt, nhưng căn bản không tìm thấy Đằng Thanh Sơn.
"Không!" Hắc bào nhân không cam lòng rống lớn một tiếng.
Dưới uy áp của Bất Tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh, cường đại Hỏa Hành Lực(thiên địa chi lực hệ Hỏa- DG) nhanh chóng tụ lại khiến cho hắn không thể động đậy...
"Bồng" một tiếng, một luồng khí kình đỏ rực trực tiếp kích trúng bụng hắc bào nhân, sắc mặt hắn hoàn toàn chuyển thành trắng bệch. Hắn biết hắn xong đời rồi, bởi vì đan điền của hắn đã bị phế!
"U~~" Bất Tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh sử dụng lợi trảo nhẹ nhàng chụp lấy hắc bào nhân rồi quay lại nhìn về phía Hồng Sương. Chỉ thấy Bất Tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh há miệng ra.
Hưu!
Một đạo tử sắc quang mang dễ dàng phá bỏ xiềng xích trên thân Hồng Sương.
Hồng Sương khôi phục tự do liền lập tức đứng lên. Mà con chim nhỏ màu trắng cũng bay trở lại, đậu trên vai nàng.
"Tiểu Bạch, đa tạ!" Hồng Lâm nhẹ nhàng vuốt ve chim nhỏ màu trắng. Nàng cũng đã minh bạch kế hoạch của Đằng Thanh Sơn. Từ trước tới giờ, phụ thân chưa từng nói cho hai tỉ muội nàng biết điểm đặc thù của hai con chim nhỏ chính là vì không muốn tỉ đệ bọn họ quá ỷ lại vào sự bảo hộ của Tiền Thiên Yêu Thú mà hành động thiếu suy nghĩ. Không chỉ như vậy, vào thời điểm thực sự nguy hiểm thì con chim nhỏ này cũng có tác dụng xuất kì bất ý(ra tay ngoài dự tính).
Kì thật, tiểu bạch điểu sớm đã muốn cứu Hồng Sương ngay từ đầu.
Bất quá dưới mệnh lệnh của Bất Tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh, nó không dám làm như vậy. Bất Tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh vốn định đánh một mẻ cá lớn, nhưng khi thấy hắc bào nhân kia định hủy đi dung mạo Hồng Sương thì nàng đã không thể nhịn hơn được nữa, lập tức liền lệnh cho tiểu bạch điểu xuất thủ.
"Cung An Nhiên."
Hồng Lâm cúi đầu nhìn thi thể Cung An Nhiên trong lồng sắt, không biết giờ phút này hắn đang hận hay là bi thống đây? Dù thế nào đi nữa thì Cung An Nhiên cũng đã chết rồi, dù có hận đi chăng nữa thì hắn có năng lực gì để hận người khác chứ?
"Hết thảy đều là giả... là giả."
"Thề non hẹn biển... đều là giả hết."
Nhất thời, hàng nghìn hàng vạn suy nghĩ liên tục hiện ra trong tâm trí Hồng Sương.
"U~~" Bất Tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh kêu lên một tiếng thúc giục.
Hồng Sương liền tỉnh lại, lập tức nhảy lên lưng Bất Tử Phượng Hoàng.
Hô!
Hai cánh chấn động, Bất Tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh lợi trảo nắm hắc bào nhân, lưng chở Hồng Sương hướng Dương Châu bay đi.
.......
"Lúc này, có lẽ Đằng Thanh Sơn cũng đã xuất phát rồi."
Giữa trời cao vạn trượng, kim diện nam tử đang khoanh chân ngồi trên thân một hắc sắc phi cầm Yêu Thú. Yêu Thú này toàn thân là một mảnh hắc ám, có điểm tượng tự như loài quạ. Chỉ là hình thể nó vô cùng to lớn, hai tròng mắt thì đỏ như máu.
"Đằng Thanh Sơn, khi ngươi đến Viêm Châu thì sẽ chẳng thấy gì đâu. Mà khi trở lại Đại Duyên Sơn, ngươi sẽ phát hiện Hình Ý Môn của ngươi đã xong đời! Cao thủ tử thương vô số, ngay cả bí tịch cũng đã loan truyền khắp thiên hạ!" Kim diện nam tử rất minh bạch một điều, chỉ cần bí tịch Hình Ý Môn bị truyền ra ngoài thì trong thiên hạ sẽ không chỉ có một tông phái Nội Gia Quyền.
Đến lúc đó, Hình Ý Môn cũng không có cách nào hấp dẫn Nội Gia Quyền tu luyện giả trong khắp thiên hạ như hiện giờ.
"Mười chín năm khổ công thành ra công cốc! Đợi đến khi ngươi sắp phát điên, ta sẽ thả cho nữ nhi của ngươi trở về. Ngươi phát hiện nữ nhi của mình đã bị hủy dung, tinh thần hoàn toàn suy sụp, trở thành một người điên, cả ngày ngu ngu ngơ ngơ."
Kim diện nam tử cười lạnh một tiếng: "Tông phái xong đời, nữ nhi thành ra như vậy, để ta xem thử Đằng Thanh Sơn ngươi sẽ thành người như thế nào."
"Có lẽ ngươi cũng sẽ hoài nghi đây là kế điệu hổ ly sơn. Nhưng hoài nghi thì sao, ngươi thủy chung vẫn phải đi cứu nữ nhi của mình." Kim diện nam tử rất minh bạch điểm này.
Lập tức, kim diện nam tử phát ra một tiếng kêu to.
Sân!
Yêu Thú dưới thân lập tức tăng tốc hướng Đại Duyên Sơn bay đi. Chỉ một lát sau đã được hơn một nghìn dặm, tiếp cận khoảng không phía trên Đại Duyên Sơn.
"Ha ha, quả nhiên! Trong Đại Duyên Sơn chỉ có ba đạo khí tức Hư Cảnh."
"Nếu ta đoán không lầm thì bên kia hẳn là Kim Sắc Long Quy cùng Yêu Long Tử Tích. Về phần đạo khí tức ở giữa Hình Ý Môn thì thì có lẽ là Lục Túc Đao Trì." Kim diện nam tử lộ ra vẻ tươi cười: "Đằng Thanh Sơn cùng Bất Tử Phượng Hoàng, hiển nhiên không có ở đây. Ha ha, lấy thực lực Hư Cảnh đại thành của Hắc Ô, đơn đả độc đấu hoàn toàn không cần phải sợ Lục Túc Đao Trì."
"Có lẽ, khả năng phòng thủ và công kích của Hắc Ô không bằng Lục Túc Đao Trì. Thế nhưng, về mặt tốc độ thì Hắc Ô lại gần bằng Liệt Phong Long Chuẩn."
"Đằng Thanh Sơn cùng Bất Tử Phượng Hoàng không có ở đây, thì đại sự đã thành công được một nửa."
"Đằng Thanh Sơn, mười chín năm... mười chín năm! Cho ngươi khoái hoạt mười chín năm, cũng đã đến lúc tiếp nhận sự trả thù của ta rồi! Ta sẽ cho ngươi thống khổ hối hận cả đời!" Trong thanh âm của kim diện nam tử chứa đựng nồng đậm hàn ý.
Thời điểm Hư Cảnh Yêu Thú Hắc Ô bay đến Đại Duyên Sơn.
Nguyên bản Lục Túc Đao Trì đang nhắm mắt, trong khoảng khắc liền biến mất tại chỗ, xông thẳng lên trời cao, đồng thời rống lên một tiếng vang vọng Đại Duyên Sơn.
"Rống ~~" Tiếng gầm kinh thiên động địa dưới sự khống chế của Lục Túc Đao Trì trực tiếp truyền xuống lòng đất.
Sâu bên dưới lòng đất.
Vốn đang nhắm mắt tĩnh tọa, Đằng Thanh Sơn bị tiếng gầm này làm cho chấn động liền mở mắt ra. "Oanh" một tiếng, trực tiếp hướng Đại Duyên Sơn ở phía trên phóng đi.
Phá tan nham thạch, xuyên qua dung nham nóng chảy, Đằng Thanh Sơn lấy tốc độ nhanh nhất có thể phóng ra khỏi lòng đất.
"Ân?"
Vừa mới phá đất chui ra, Đằng Thanh Sơn lập tức bị một màn trước mặt làm cho kinh hãi. Chỉ thấy một hắc sắc phi cầm Yêu Thú đang cùng Đao Trì chém giết giữa không trung. Phi cầm Yêu Thú này trong lúc chiến đấu, còn "sơ ý" phóng ra từng đạo cuồng phong đánh vào những cung điện bên dưới. Chỉ nghe "Oanh long long~~", không ít cung điện cùng phủ đệ ầm ầm đổ xuống, đại lượng đệ tử điên cuồng tránh né.
May mắn, Lục Túc Đao Trì dựa vào khả năng thuấn di(dịch chuyển tức thời) trong phạm vi nhỏ mà gắt gao bám trụ hắc sắc phi cầm Yêu Thú này, khiến nó không thể thoải mái điên cuồng phá hoại.
Bất quá, Lục Túc Đao Trì thân thể cũng đã có thương tích, máu tươi màu xanh biếc túy ý có thể thấy được.
"Không tốt, Đao Trì ở thế hạ phong."
"Nghiệt súc!" Đằng Thanh Sơn quát lớn một tiếng, cấp tốc phóng tới.
Hắc sắc phi cầm Yêu Thú thấy Đằng Thanh Sơn phóng tới, đặc biệt lại cảm ứng được linh hồn khí tức cường đại của hắn thì không dám chậm trễ lấy một khắc liền lập tức thoái lui.
"Rống ~~" Lục Túc Đao Trì cũng phát ra tiếng hô khàn khàn hưng phấn.
Đằng Thanh Sơn trực tiếp nhảy lên lưng Lục Túc Đao Trì. Hai đôi cánh Đao Trì chấn động, trong không trung xuất hiện mấy đạo ảo ảnh khiến cho Hư Cảnh Yêu Thú kia không thể thoát đi. Lục Túc Đao Trì không đuổi giết Yêu Thú này, mà nó sử dụng phương pháp đơn giản nhất và hữu hiệu nhất.
Thứ nhất, một khi tiếp cận thì song phương sẽ cố sống cố chết bám trụ lấy nhau. Con Yêu Thú này, về độ linh hoạt tuyệt đối không bằng Lục Túc Đao Trì!
Thứ hai, khi tách ra, Lục Túc Đao Trì khẳng định kém hơn Yêu Thú kia! Mà nó muốn công kích Hình Ý Môn nhất định phải đáp xuống. Lúc đó Lục Túc Đao Trì hoàn toàn có thể ứng phó! Dù sao, nếu so về lực lượng bộc phát thì Lục Túc Đao trì cũng là cực mạnh!
"U~~ " Hư Cảnh Yêu Thú kia phát ra tiếng rống khàn khàn.
"Nghiệt súc, nhận lấy cái chết!" Đằng Thanh Sơn quát lớn một tiếng, chân đạp trên lưng Lục Túc Đao Trì, Luân Hồi Thương trong tay trong nháy mắt vũ động.
"Như Ảnh Tùy Hình!"
Nhất thời thương ảnh cuồng dã mạnh mẽ liên tục xuất hiện, hoàn toàn bao phủ lấy Hư Cảnh phi cầm Yêu Thú Hắc Ô.
"Thương!" Lợi trảo con Yêu Thú kia chính diện va chạm cùng mũi thương của Đằng Thanh Sơn, hoàn toàn là lấy cứng chọi cứng.
Con phi cầm Yêu Thú này vừa giao thủ liền biết kẻ địch lần này khó nhai, lập tức cất cánh bay lên.
Nhưng Lục Túc Đao Trì vẫn còn kiên trì bám trụ, hơn nữa còn có Đằng Thanh Sơn cùng thanh Luân Hồi Thương đáng sợ.
"Ngũ Hành Độc Long Toản!" Hai tròng mắt Đằng Thanh Sơn xẹt qua một tia hàn quang.
Chỉ thấy thương ảnh Luân Hồi Thương không ngừng huy vũ, nhất thời con phi cầm Yêu Thú kia không còn đường trốn tránh, chỉ có thể sử dụng lợi trảo kháng trụ.
"Loảng xoảng."
Một thương này đã hoàn toàn vượt xa dự kiến của nó.
"Phi!" Một thương này của Đằng Thanh Sơn hoàn toàn phá nát lợi trảo, đâm trúng một bên cánh của nó.
"U~~"
Một tiếng kêu to đầy thê lương vang lên, vết thương trong nháy mắt đã khép kín, Hư Cảnh phi cầm Yêu Thú Hắc Ô này không để ý những cái khác liền điên cuồng chạy trốn.
"Ngươi đừng hòng trốn thoát!" Đằng Thanh Sơn hai mắt lấp lóe hàn quang. Mà Lục Túc Đao Trì cũng giống như nổi điên, điên cuồng đuổi theo.
Ban đầu, con phi cầm Yêu Thú này vẫn có thể dựa vào tốc độ mà chạy trốn. Nhưng giờ một cánh bị thương, tốc độ nó đã bị ảnh hưởng khá lớn.
Bị cuồng phong từ con Yêu Thú đó công kích, Hình Ý Môn hiện giờ là một mảnh hỗn loạn.
Bất quá, đám người Lý Quân, Đằng Thú cùng Dương Đông vẫn ngửa đầu nhìn lên bầu trời.
Hư Cảnh giao thủ đều như điện quang hỏa thạch, cực kì nhanh chóng. Chỉ trong chớp mắt, Đằng Thanh Sơn cùng Lục Túc Đao Trì đã đuổi theo truy sát hắc sắc phi cầm Yêu Thú kia.
"Thắng rồi!" Dương Đông lộ ra vẻ tươi cười.
"Ân!" Lý Quân cũng nhẹ nhõm thở dài một hơi.
"Xem kìa!" Đằng Thú kinh hô một tiếng.
Chỉ thấy từ trong Đại Duyên Sơn bay ra một cái cự đại ảo ảnh, trực tiếp chặn đứng Đằng Thanh Sơn cùng Lục Túc Đao Trì.
"Ân?" Đằng Thanh Sơn nhìn Yêu Long Tử Tích uốn lượn giữa không trung, có chút kinh sợ cùng khó hiểu. Mặc dù Yêu Long Tử Tích chỉ ngăn trở Đằng Thanh Sơn một chút, nhưng chỉ như vậy đã khiến con phi cầm Yêu Thú kia đã ra khỏi phạm vi cảm ứng của hắn, hắn căn bản không có biện pháp đuổi giết được nữa.
"Rống ~~" Lục Túc Đao Trì bất mãn phát ra một tiếng gầm nhẹ.
"Tử Tích lão ca, đây là...?" Đằng Thanh Sơn nhìn Yêu Long Tử Tích, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Quan hệ giữa mình và Yêu Long Tử Tích cũng không đến nỗi tệ, vậy thì sao hắn lại ngăn trở mình?
"Rống~~" Yêu Long Tử Tích uốn lượn giữa không trung, phát ra tiếng hô trầm thấp. Lục Túc Đao Trì có vẻ hơi nghi hoặc, quay đầu nhìn về phía Đằng Thanh Sơn.
"Rốt cuộc sao lại thế này?" Đằng Thanh Sơn cũng tỏ ra nghi hoặc.
"Ân?"
Đang nghi hoặc trong lòng, Đằng Thanh Sơn bỗng nhiên cảm ứng được một cỗ khí tức quen thuộc, lập tức quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy một đạo hào quang đỏ rực hướng bên này nhanh chóng bay tới, chính là Bất Tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh. Mà trên lưng nàng lúc này chính là Hồng Sương dáng vẻ có chút chật vật, hai tròng mắt đã tràn đầy nước mắt.
"Phụ thân!" Thanh âm Hồng Sương từ xa xa truyền đến.
--------------------------------