• 1,905

Chương 544


Số từ: 2856
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
Dọc theo đường đi, hai người cũng trò chuyện khá là vui vẻ. Đến khi phải tách ra, một người đi Tây Vực, một người về Hình Ý Môn. Bùi Tam cười nói: "Đằng Thanh Sơn, đợi đến thời điểm đại quân Thiên Thần Cung ta đánh đến Ma Ni Tự, ngươi cũng nên đến quan khán! Phỏng chừng, Ma Ni Tự cũng có Động Hư cường giả! Hai Động Hư cường giả giao chiến, có lẽ đối với ngươi cũng có chỗ tốt!"
"Nhất định." Đằng Thanh Sơn cười gật đầu.
"Cáo từ."
Bùi Tam khẽ chắp tay một cái, đứng trên lưng Lôi Điện Thần Ưng, nhanh chóng hướng phía Tây Bắc bay đi.
Ánh mắt Đằng Thanh Sơn dõi theo Bùi Tam vừa mới rời đi: "Động Hư cường giả đối chiến? Không biết thực lực Động Hư cường giả của Ma Ni Tự như thế nào đây?" Đằng Thanh Sơn lập tức cười, khoanh chân ngồi xuống lưng Bất Tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh, hướng Đại Duyên Sơn bay đi.
Tốc độ của Bất Tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh hiển nhiên là cực nhanh.
Thời điểm về đến Đại Duyên Sơn, vầng thái dương bất quá cũng vừa mới xuống núi, các thôn xóm dưới chân núi Đại Duyên Sơn cũng bắt đầu có khói bếp mọc lên.
"Ân?" Đằng Thanh Sơn từ trên cao nhìn xuống, liếc mắt một cái liền chứng kiến thê tử Lý Quân đang ở trong Đông Hoa Uyển, bộ dáng có chút bất an nhìn bầu trời. Mà nữ nhi Sương Sương cũng ở bên cạnh. Chứng kiến một màn này, Đằng Thanh Sơn không khỏi một trận ấm áp trong lòng. Hắn ngẫm lại, cảm thấy năm đó tại Đoan Mộc đại lục quyết định lấy Lý Quân là quyết định sáng suốt nhất trong đời mình.
Sưu!
Chứng kiến đạo hỏa hồng sắc lưu quang cực nhanh đáp xuống, Lý Quân cùng Sương Sương đều hiện lên vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.
"Thanh Sơn."
"Phụ thân."
Đằng Thanh Sơn vừa đáp xuống đất thì mẹ con hai người Lý Quân cũng đã chạy tới. Chứng kiến quần áo trên mình Đằng Thanh Sơn rách tan nát chỉ còn lại chiến giáp, Lý Quân không khỏi lắp bắp kinh hãi. Đến khi kiểm tra không có thương tích gì thì nàng mới thở phào một hơi, trêu ghẹo nói: "Thanh Sơn, xem ra lần này ngươi tới Man tộc thần miếu cũng gặp phiền toái lớn nha."
Đằng Thanh Sơn bất đắc dĩ cười: "Tiểu, ngươi lại còn giễu cợt ta. Mang cho ta một bộ y phục sạch tới đây, đợi ta tắm rửa sạch sẽ rồi hãy nói."
Tắm rửa, thay quần áo.
Buổi tối, một nhà năm người tề tựu cùng nhau ăn cơm, đồng thời nghe Đằng Thanh Sơn kể lại sự tình xảy ra. Vốn Đằng Thanh Sơn định để phụ mẫu đều tới đây ở, nhưng phụ thân Đằng Vĩnh Phàm kể từ khi chân dài ra thì căn bản không chịu ngồi yên một chỗ, thường xuyên tham gia huấn luyện lớp hậu bối tại Đằng gia trang. Phụ thân cùng mẫu thân cũng đều dùng qua Chu Quả Rượu nên thân thể rất tốt, yhế nên Đằng Thanh Sơn thình thoảng mới đi thăm phụ mẫu một lần. Đồng thời mang theo Hồng Sương, Hồng Vũ để bọn chúng gặp ông nội, bà nội.
"Phụ thân, rốt cuộc là tên hỗn đản nào?" Hồng Sương nghe Đằng Thanh Sơn tự thuật, nhịn không được xiết chặt hai nắm tay. Đối với người âm thầm sắp xếp hết thảy mọi việc này, Hồng Sương có thể nói là hận hắn thấu xương.
"Chết tốt lắm." Hồng Vũ cũng nhịn không được nói.
"Phụ thân." Hồng Sương liền nói: "Tên đó rốt cuộc là ai? Sao lại có cừu hận sâu đậm với Đằng gia chúng ta như vậy, liên tục nhiều lần bày mưu tính kế đối phó chúng ta?"
Lý Quân ở bên cạnh cũng lập tức hỏi: "Đúng, Thanh Sơn, hắn rốt cuộc là ai? Có phải là Cổ Ung không?"
Đằng Thanh Sơn bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Người này... cho dù ta có lột mặt nạ của hắn thì cũng không nhận ra."
"Không nhận ra?" Lý Quân nhịn không được nói. Mà Hồng Sương, Hồng Vũ cùng thê tử Lôi Tiểu Như cũng đều nhìn qua Đằng Thanh Sơn.
"Đúng vậy."
Đằng Thanh Sơn lắc đầu nói: "Bởi vì hắn đã tự hủy dung."
"Hủy dung?" Nghe tới đây, mọi người đều trở nên im lặng.
"Thế nên, ta chỉ mới nói Kim Thắng trưởng lão này rất có thể là Cổ Ung." Đằng Thanh Sơn cười vang nói: "Bất quá, hắn cũng đã chết rồi! Chuyện này liền kết thúc như vậy!"
Sau khi trở về Hình Ý Môn, Đằng Thanh Sơn dành ra ba ngày cùng sinh hoạt với gia đình, ngày thứ tư bắt đầu tiến vào phòng luyện công tĩnh tu.
Lần này tới Man tộc thần miếu, Đằng Thanh Sơn đã có không ít thu hoạch.
Đặc biệt là có thể đem Ngũ Hành thế giới lực chuyển hóa thành Hủy Diệt thế giới lực.
Dựa theo ý tưởng của Đằng Thanh Sơn thì trước tiên phải củng cố cảnh giới trước mặt, hoàn toàn tham ngộ Hủy Diệt thế giới lực.
"Tam Thể Thức chia làm Sinh và Tử, mà hiện giờ Tử đã thành công. Như vậy, ta hoàn toàn có thể Tử hiểu được ý cảnh phản diện là Sinh." Đằng Thanh Sơn thầm nghĩ.
Đằng Thanh Sơn một lòng tiềm tu.
Trong khi Đằng Thanh Sơn tiềm tu, Hình Ý Môn hoàn toàn là một mảnh tĩnh lặng thì tại Viêm Châu lại đang diễn ra một hồi chiến tranh đáng sợ! Tuy rằng Hư Cảnh cường giả của Xạ Nhật Thần Sơn đã chết, nhưng tông phái của bọn họ đã tồn tại ở Viêm Châu được rất lâu rồi. Hơn nữa, đệ tử của Xạ Nhật Thần Sơn cũng am hiểu kĩ năng cung tiễn khiến cho Quy Nguyên Tông rất đau đầu.
Dù sao, cao thủ Xạ Nhật Thần Sơn mà không hiểu tuyệt kĩ về cung tiễn thì cũng chỉ có vài người mà thôi.
May thay, Quy Nguyên Tông có Hư Cảnh cường giả Gia Cát Nguyên Hồng, lại có Long Cương Quân cực mạnh.
Từ cuối năm ngoái đã bắt đầu chiến đấu kịch liệt. Thường thì khi một tòa thành trì bị Long Cương Quân công phá, Long Cương Quân vừa rời đi, lập tức lại bị nhân mã Xạ Nhật Thần Sơn chiếm lại.
Năm đó, Quy Nguyên Tông có thể diệt Thanh Hồ Đảo có một phần rất lớn công lao là của Long Cương Quân.
Tiếp theo là Đằng Thanh Sơn cùng Bất Tử Phượng Hoàng! Kì thật, đối với một đại tông phái có mấy trăm vạn nhân mã dưới trướng thì uy hiếp của một Hư Cảnh cường giả nhân loại cũng không lớn là bao. Dù sao thì một nhân loại Hư Cảnh cường giả có thể giết được bao nhiêu người? Chân chính uy hiếp chính là đến từ Hư Cảnh Yêu Thú, tỷ như Bất Tử Phượng Hoàng, một lần phóng hỏa liền thiêu chết nghìn vạn người.
Hoặc như Yêu Long Tử Tích, một ngụm hàn khí đông chết hơn vạn quân sĩ. Đây mới là điều đả kích sĩ khí khiến cho quân tâm tan vỡ nhanh nhất.
Thế nhưng, Quy Nguyên Tông lại không có Hư Cảnh Yêu Thú!
Thế nên Xạ Nhật Thần Sơn chỉ cần lựa chọn tránh đi mũi nhọn là Long Cương Quân, xé lẻ đại quân, ẩn núp ở các nơi, cùng Quy Nguyên Tông tranh đoạt từng tấc đất một! Thất bại ban đầu khiến cho Gia Cát Nguyên Hồng chỉ còn lựa chọn duy nhất là thận trọng đi từng bước một, dần dần cắn nuốt Viêm Châu. Khi hoàn toàn nắm vững một địa bàn mới tiếp tục công kích mục tiêu tiếp theo.
Kì thật, Gia Cát Nguyên Hồng vẫn còn một biện pháp là thỉnh Đằng Thanh Sơn hỗ trợ.
Đáng tiếc bởi vì chuyện lần trước, mà Gia Cát Nguyên Hồng cũng có lòng tự tôn. Hơn nữa hắn nhìn nhận: "Hư Cảnh cường giả của đối phương đã chết, nếu ngay cả chiếm ưu thế lớn như vậy mà Quy Nguyên Tông ta cũng không thể thống nhất Viêm Châu, vậy thì ta có tư cách gì mà đòi thống lĩnh Viêm Châu?" Thế nên, Gia Cát Nguyên Hồng cũng xem lần chiến tranh này như là một dịp để tôi luyện quân đội.
Từ cuối năm ngoái cho đến tháng tư năm thứ hai, dưới tình huống chiếm cứ ưu thế về quân lực, sĩ khí cùng Hư Cảnh cường giả, Quy Nguyên Tông hao phí ước chừng bốn tháng, chết hơn ba mươi vạn người mới có thể hoàn toàn chiếm cứ Viêm Châu.
Mặc dù vậy, vẫn còn dư nghiệt tại nhiều nơi. Chẳng qua, điều đó cũng không ảnh hưởng đến đại cục là mấy.
Lúc Quy Nguyên Tông chiếm cứ Viêm Châu thì trên Cửu Châu lại đang diễn ra một tràng chiến tranh lớn hơn rất nhiều, hấp dẫn ánh mắt chú ý ở khắp nơi. Đại quân Thiên Thần Cung dọc theo Tây Vực, tiếp tục men theo "con đường hoàng kim" vượt qua Duyên Châu, rốt cuộc tiến nhập biên cảnh Lương Châu.
Dưới trướng Thiên Thần Cung có hơn trăm triệu con dân, thủ lĩnh lại là cường giả đỉnh cấp Bùi Tam, đó cơ hồ có thể coi là đội quân vô địch. Lần tập kết đại quân này mặc dù là đi đường vòng, tiến vào Tây Vực, dọc theo con đường hoàng kim của Duyên Châu rồi mới tới Lương Châu. Tuy rằng hao phí rất nhiều thời gian, thế nhưng không ai trong thiên hạ dám hoài nghi thực lực của đại quân Thiên Thần Cung!
Nổi lên chỉ trong hai mươi năm, tuyển chọn ra tinh anh từ hơn trăm triệu con dân!
Mà hai châu dưới trướng Ma Ni Tự cũng có năm sáu triệu con dân, đã có lịch sử vô cùng lâu đời. Hơn nữa, Nhung Châu cùng Lương Châu cũng là hai châu có lực lượng kinh người nhất trên toàn Cửu Châu đại địa. Là nơi có tông phái do Chí Cường Giả lưu lại, bí tịch vô số, cường giả tự nhiên cũng không thiếu.
Hai bên va chạm!
Tuyệt đối là dọa người, ngay cả Đằng Thanh Sơn cũng không nguyện ý dính vào.
Tịch Dương Tây Hạ, phía tây một mảnh ánh nắng chiều.
Bên trong Phật Đà Sơn, Ma Ni Tự.
Nơi đây chính là cấm địa của Ma Ni Tự, chỉ khi đạt tới Hư Cảnh Phật Tông Đại Sư mới có thể tiến vào. Mà lúc này đang có một vị thiếu niên mập mạp hình dáng tựa hồ là một tăng nhân từ xa xa bay tới, tiến vào một huyệt động ở giữa sườn núi Phật Đà Sơn. Trên tay áo của vị thiếu niên này có chín đạo tử văn huyền ảo.
"Sư thúc!" Thiếu niên chập tay thành hình chữ thập, mở miệng nói.
Chỉ thấy trong huyệt động đang có một gã hoàng bào tăng nhân khoanh chân ngồi quay mặt vào tường.
"Phàm Không, ngươi đã đến rồi." Thanh âm hoàng bào tăng nhân vô cùng hòa nhã, mơ hồ có chút thiện âm vờn quanh, cơ hồ có tác dụng thần kì khiến cho nhân tâm tĩnh lặng trở lại: "Đại quân Thiên Thần Cung hiện giờ như thế nào rồi?"
Thiếu niên tăng nhân lắc đầu nói: "Thiên Thần Cung từ hai mươi năm trước đã sở hữu quân đội cực kì tinh nhuệ và đáng sợ. Mà trong hai mươi năm nay, từ Đại thảo nguyên, Thanh Châu, U Châu họ không ngừng tuyển lựa ra tinh anh đệ tử. Hơn nữa, tại ba nơi này đều có đại lượng Nội Gia Quyền tu luyện giả. Những người này, phần lớn đều bị Thiên Thần Cung thu nạp."
"Chỉ cần Nội Gia Quyền có chút thành tựu, sau đó học thêm nội kình bí tịch, lập tức sẽ là một Nhị lưu vũ giả. Nếu Nội Gia Quyền có thành tựu cao hơn, luyện ra nội kình, liền có thể so với Nhất Lưu Vũ Giả."
"Nguyên nhân là do Nội Gia Quyền, nên Thiên Thần Cung mới có được đại lượng tinh anh quân sĩ. Trong số hơn trăm vạn quân của Thiên Thần Cung, yếu nhất cũng là Tam lưu vũ Giả, tuyệt đại đa số đều là Nhị lưu vũ giả."
Thiếu niên tăng nhân lắc đầu nói: "Sớm biết như thế thì Ma Ni Tự ta cũng đã cho phép Nội Gia Quyền truyền bá tại Nhung Châu, Lương Châu! Cho dù sẽ có một bộ phận bái nhập Hình Ý Môn, nhưng cũng sẽ có đại bộ phận quyến luyến gia hương mà gia nhập Ma Ni Tự ta."
Lời này làm bị hoàng bào tăng nhân trầm mặc hồi lâu.
Ma Ni Tự có thể nói là có được địa vị có một không hai tại Nhung Châu, Lương Châu. Tông phái này bài trừ hết thảy các phương pháp tu luyện có xuất xứ không phải từ Ma Ni Tự.
"Ai..." Một tiếng thở dài từ phía hoàng bào tăng nhân truyền ra.
"Phàm Không, ngươi mang hai gã trưởng lão đi một chuyến tới Hình Ý Môn." Hoàng bào tăng nhân chậm rãi nói: "Nói với Đằng Thanh Sơn, về sau chúng ta sẽ cho phép gần sáu triệu con dân tại Nhung Châu, Lương Châu học tập Nội Gia Quyền. Hắn cũng có thể mở Thanh Sơn Hội Quán tại đây, đồng thời cũng có thể chiêu mộ Nội Gia Quyền tu luyện giả tại hai nơi này cho Hình Ý Môn. Hy vọng, hắn có thể cho chúng ta mượn Bất Tử Phượng Hoàng một thời gian."
"Sư thúc..." Thiếu niên tăng nhân rùng mình một cái.
Từ khi Thích Ca tổ sư khai tông lập phái đến nay, Ma Ni Tự đã bao giờ phải hạ thấp thân phận như vậy?
Bọn họ tuy không cùng Vũ Hoàng Môn hay là Doanh thị gia tộc tranh cường đấu thắng, nhưng từ trong đáy lòng, bọn họ đều cực kì cao ngạo. Ma Ni Tự, không thể nghi ngờ chính là đệ nhất tông phái trên toàn Cửu Châu đại địa! Chỉ dựa vào việc Ma Ni Tự cấm truyền bá phương pháp tu luyện của các tông phái khác tại địa bàn của họ cũng đủ nói lên ngạo khí của Ma Ni Tự!
Ai là đệ nhất tông phái, không phải dựa trên lời nói, mà là thực lực.
Vũ Hoàng Môn cho dù lớn tiếng thì có tác dụng gì? Người trong thiên hạ vẫn cho rằng Ma Ni Tự mới là tông phái mạnh nhất.
Nhưng không ngờ, Ma Ni Tự hiện tại cũng phải hướng người khác cúi đầu.
"Sư thúc, chúng ta từ trước tới giờ vẫn chưa từng nể mặt Đằng Thanh Sơn, không cho hắn xây dựng Thanh Sơn hội quán, ngay cả Nội Gia Quyền cũng cấm lưu truyền. Liệu hắn có thể đồng ý hay không?" Thiếu niên tăng nhân nghĩ thấy có chút bối rối.
"Cứ đi đi. Bây giờ đã là lúc sinh tử tồn vong của Ma Ni Tự chúng ta, hướng Đằng Thanh Sơn cúi đầu một lần thì có tính là cái gì?" Hoàng bào tăng nhân thở dài nói: "Phàm Không, nhất định phải mời được Bất Tử Phượng Hoàng."
Thiếu niên tăng nhân hít sâu một hơi, hai tay tạo thành chữ thập, nói: "Vâng, thưa sư thúc."
--------------------------------
con đường hoàng kim: có cái tên khác là "Con đường tơ lụa", do một đại thần thời Trương Khiên thời nhà Hán Vũ Đế(Vũ Hoàng) vào thế kỷ 2 TCN thành lập ra. Nó nối dài từ Trung Quốc lan sang các nước châu Á, thậm chí cả các nước châu Âu như Đức... Con đường này được gọi là "con đường tơ lụa" vì mặt hàng chính được buôn bán khi đi qua con đường tơ lụa này chính là "lụa tơ tằm", một loại lụa cực kỳ nổi tiếng của người Trung Quốc từ thời cổ xưa, và cho đến tận ngày nay nó vẫn là một trong những loại lụa tốt nhất, đẹp nhất, bền nhất và thoải mái nhất trên thế giới(chi tiết về lụa tơ tằm thì mọi người search google giùm mình, vì nó dài lắm). Trước đây mình cũng đã giải thích sơ qua về con đường này, đây là dành cho những bạn nào chưa biết. Chi tiết xin vui lòng search google.
Tịch Dương Tây Hạ: thực ra đây chỉ là cảnh mặt trời lặn xuống phía Tây mà thôi.
--------------------------------
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cửu Đỉnh Ký.