Chương 545
-
Cửu Đỉnh Ký
- Ngã Cật Tây Hồng Thị
- 2471 chữ
- 2020-05-09 06:58:52
Số từ: 2466
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
Sáng sớm trên luyện võ đường của Hình Ý Môn Đông Hoa UYển
Con gái của Đằng Thanh Sơn cùng Hồng Vũ đều chăm chú luyện Ngũ Hành Quyền, Hồng Sương là chuyên tâm luyện Băng Quyền mà Hồng Vũ lại đang luyện Ngũ Hành Quyền. Đằng Thanh Sơn cùng Tiểu đang đứng xem hai con luyện quyền.
" Hồng Vũ, Hoành Quyền chuyển sang Phách Quyền con xem cha đánh như thế nào mà làm như vậy?"
Đằng Thanh Sơn nhíu mày khiển trách, Hồng Vũ ngoan ngoãn dừng lại, chỉ thấy Đằng Thanh Sơn thi triển Hoành quyền thì cả người như hóa thành đại địa vô tận, làm cho người ta cảm giác không thể lay động.
Đến khi chuyển thành Phách Quyền lại giống như toàn bộ lực lượng thu liễm trong nháy mắt hội tụ trên Khai Sơn Thần Phủ, sau đó đột nhiên đánh xuống " Ngũ Hành Quyền một quyền nối tiếp một quyền, ta mặc dù không muốn con đạt tới mức uy lực chồng chất nhưng phải đạt được quyền ý nối tiếp nhau" Đằng Thanh Sơn nhìn Hồng Vũ nói.
Hồng Vũ lại một lần nữa chăm chú luyện quyền.
Đằng Thanh Sơn nhìn con trai mình luyện quyền liền nở một nụ cười khẽ gật đầu. Tiểu đứng bên cạnh nhìn bộ dáng đó cũng không khỏi cười nói " Thanh Sơn, Hồng Vũ hiện nay ngay cả tông sư cảnh giới cũng chưa tới, huynh có vẻ khắt khe với nó quá"
" Nàng không biết đó thôi, Hồng Vũ thật ra rất thông minh, có lẽ thiên phú không kém gì Sương Sương. Tuy nhiên Hồng Vũ dần dần phát hiện ra lỗi của mình nên không ngừng cải thiện và đề cao, hiện tại chính là thời điểm thích hợp nhất để luyện quyền, làm sao ta đối với nó lơi lỏng được?" Đằng Thanh Sơn cười nói, trong lòng lại có chút thỏa mãn.
Đó là sự thỏa mãn khi có người kế tục mình.
Ở Cửu Châu một thời gian khá lâu, Đằng Thanh Sơn cũng bị ảnh hưởng: Cho dù có truyền cho độ đệ cũng không tốt bằng truyền cho huyết mạch của mình.
" Đúng rồi, Thanh Sơn. Mật tín ngày hôm qua đưa tới nói đại quân của Thiên Thần Cung đã tiến sát vào Lương Châu, quân đội của Ma Ni Tự tại Lương Châu cơ bản là chống không được" Tiểu cười cười nói " Đám tăng nhân của Ma Ni Tự kia vẫn vô cùng cao ngạo, không coi bất kỳ một tông phái nào trên Cửu Châu vào mắt. Có lẽ ngoài ngoài miệng không nói nhưng hành vi lại vô cùng bá đạo, lần này khẳng định chúng vô cùng mất mặt"
" Đúng là mất mặt" Đằng Thanh Sơn cười nhạt.
Hai vợ chồng Thanh Sơn đối với Ma Ni Tự cũng không có hảo cảm.
Thành lập Thanh Sơn hội quán nhìn cả Cửu Châu cũng chỉ có địa bàn của Ma Ni Tự là bị cấm, lấy uy thế của Hình Ý Môn hiện giờ nhìn khắp thiên hạ có tông phái nào mà không nể tới ba phần mặt mũi? Nhưng chính Ma Ni Tự lại không nể mặt. Trước mắt người khác thì luôn làm ra vẻ cao tăng đắc đạo nhưng khi có việc thì luôn luôn ngoan cố, cố chấp.
" Hừm" Đằng Thanh Sơn kinh ngạc ngẩng đầu.
" Làm sao vậy?" Tiểu nghi hoặc hỏi lại.
" Nói đến là đến ngay, người của Ma Ni Tự đang đến" Đằng Thanh Sơn cười nhạt, bỗng nhiên nhướng mày, sắc mặt không được tự nhiên.
Hắn rõ ràng cảm ứng được ba vị Hư Cảnh tăng nhân của Ma Ni Tự không ngờ bay thẳng tới Đông Hoa Uyển. " Hừ, thực không hiểu quy củ" Đằng Thanh Sơn trong lòng thầm nghĩ.
Như việc tiến vào nhà người khác, công việc đầu tiên là phải gõ cửa.
Tiến vào tông phái khác, hầu như phải thông báo cho đệ tử trông cửa vào bẩm báo, sau đó được sự cho phép mới tiến vào.
Tuy nhiên Ma Ni Tự là đệ nhất đại tông phái trên toàn Cửu Châu, nếu như đệ tử bình thường đi bái phỏng Hình Ý Môn thì cũng không tính là gì nhưng đây là Hư Cảnh Cường giả tới, như thế nào phải thông qua thông bẩm? nếu ba gã Hư Cảnh cường giả đứng trước cửa của Hình Ý Môn chờ đệ tử đi thông bẩm quả thật có chút mất mặt.
Nhưng Ma Ni Tự quên một điều, hiện giờ Hình Ý Môn không phải là nơi mà Ma Ni Tự có thể xem thường.
" Đằng môn chủ" Một đạo âm thanh truyền đến.
Ngay lập tức ba đạo lưu quang dừng lại bên cạnh võ trường Đông Hoa Uyển, Đằng Thanh Sơn liếc mắt một cái nhìn lại, chỉ thấy ba gã tăng nhân mặc tăng bào màu tím sẫm, cầm đầu là một gã thiếu niên mập mập, hai người khác phân biệt là một lão tăng tóc bạc và một lão tăng tóc đen. Lúc này trên mặt ba người đều lộ ra thần sắc kinh hãi " Không nghĩ tới Đằng Thanh Sơn này đã đạt tới Động Hư chi cảnh"
" Đằng Thanh Sơn này không hổ là tuyệt thế thiên tài từ khi khai thiên tích địa ra Cửu Châu"
Ba gã tăng nhân trong lòng thất kinh.
Gã thiếu niên mập mập mỉm cười chấp tay nói " Phàm Không ra mắt Đằng Môn chủ"
" Phàm Không đại sư, lần trước chúng ta ngoài Hồng Thiên Thành gặp một lần" Đằng Thanh Sơn lạnh nhạt nói " Không biết ba vị đến Hình Ý Môn ta có chuyện gì?"
" Không xong"
Trong lòng gã thiếu niên mập mạp tên Phàm Không giật mình, hắn quan sát biểu tình của Đằng Thanh Sơn thì thấy rõ ràng Đằng Thanh Sơn mất hứng, nhưng thiếu niên mập mạp Phàm Không vẫn mỉm cười nói " Đằng Môn chủ, lần này ta tới cùng hai vị sư điệt cầu kiến Đằng Môn chủ là vì..."
" Nếu có liên quan tới trận chiến của Ma Ni Tự các ngươi cùng Thiên Thần cung thì xin không cần phải nói" Đằng Thanh Sơn lạnh nhạt nói.
Ba gã tăng nhân biến sắc.
Gã tăng nhân tóc đen bên cạnh giọng khàn khàn nói " Đằng Môn chủ, lần này tự thân sư bá tới đây cùng hai người chúng tôi gặp Đằng Môn chủ là mười phần thành ý"
Đằng Thanh Sơn quay đầu lại nhìn thoáng qua vợ mình, phất tay nói " Sương Sương, Hồng Vũ, các con hôm nay luyện quyền như thế thôi, đi nghỉ trước đi"
Hồng Vũ cùng Sương Sương thấy cha mình nói chuyện với ba vị tăng nhân thì lập tức đáp lại " Vâng, thưa cha"
" Tiểu, nàng cũng đi nghỉ trước đi" Đằng Thanh Sơn nói.
Tiểu cùng Đằng Thanh Sơn dùng ánh mắt trao đổi, hai người bọn họ vẫn cố chấp, trong lòng họ Ma Ni Tự tựa như nước lửa không xâm giờ này tới HÌnh Ý Môn mà không thông bẩm với đệ tử gác cổng, bay thẳng vào Đông Hoa Uyển khiến trong lòng hai người càng thêm oán khí.
Nếu đã như vậy mà Đằng Thanh Sơn còn giúp Ma Ni Tự hẳn sẽ bị xem thường.
" Đằng Môn Chủ"
Thấy người nhà của Đằng Thanh Sơn đều lui ra. Ba vị tăng nhân đều cảm giác không khí bất ổn, lão tăng nhân tóc bạc liền nói.
Đằng Thanh Sơn đi tới hai bước, ngồi trên ghế đá ngẩng đầu nhìn ba người đang suy nghĩ phía trước nói " Ba vị hẳn là biết Đông Hoa UYển này là chỗ nào chứ? Là chỗ ở của Đằng Thanh Sơn này, các người không thông bẩm một tiếng liền xông vào gọi là gì?"
Ba vị tăng nhân cứng lại.
Cả ba người đều có chút hối hận, lúc trước không nhờ đệ tử trông cửa thông bẩm. Nhưng đây là thói quen của bọn họ bao nhiêu năm qua, là Hư Cảnh thì cứ việc như thế bay qua, cần gì phải phiền toái đi thông bẩm? Nhưng chính cái được gọi như "tiềm thức" đó giờ này trở thành nhược điểm, Đằng Thanh Sơn rõ ràng muốn đuổi ba người đi.
" Sư bá, tên Đằng Thanh Sơn này quá cao ngạo" Gã tăng nhân tóc đen truyền âm nói.
" Đằng Thanh Sơn này chính là chuyện bé xé ra to, muốn khiến chúng ta tức giận rời đi. Như vậy hắn dễ dàng phủi sạch quan hệ với chúng ta, không cần phải vô nghĩ nữa" Gã thiếu niên mập mạp truyền âm trách mắng, sau đó lại mỉm cười nhìn Đằng Thanh Sơn.
" Đằng Môn Chủ, ngươi chính là người mà ta kinh ngạc nhất trong lịch sử toàn Cửu Châu, ta đối với Đằng Môn chủ vô cùng kính trọng. Phàm Không ta cũng sống vài trăm năm, cũng đã chuyển thế một lần nhưng cho tới bây giờ cũng chưa bước vào Động Hư chi cảnh, thật là đáng hổ thẹn. Điều này lại càng khiến ta bội phục Đằng Môn chủ" Thiếu niên mập mập khen tặng Đằng Thanh Sơn một hồi sau đó cười nói " Về phần không thông báo mà đã vào, ha ha khi chúng ta bay tới thì Đằng Môn chủ đã phát hiện ra chúng ta, nếu Đằng Môn Chủ không muốn gặp thì đã sớm truyền âm đuổi chúng ta đi, nếu Đằng Môn chủ không đuổi chúng ta đi hiển nhiên là muốn gặp chúng ta, như vậy không thể xem như không cáo mà vào"
Đằng Thanh Sơn kinh ngạc.
Tên thiếu niên mập mạp này đã chuyển thế một lần. xem ra cũng không phải là người ngốc, rất khôn khéo.
" Ma Ni Tự chúng ta vẫn rất bội phục Đằng Môn chủ" Thiếu niên tên Phàm Không tiếp tục nói " Tuy nhiên Ma Ni Tự ta từ khi khai sơn lập phái tới nay, tại hai quận Nhung Châu, Lương Châu là truyền tụng phật pháp, không cho phép các phương pháp tu luyện khác tiến vào. Truyền xuống sau hai ba ngàn năm, môn hạ đệ tử đều trở thành thói quen cho nên mới tuân thủ di mệnh của Sư Tổ, cấm Lương Châu, Nhung Châu tu luyện Nội Gia Quyền do Đằng Môn Chủ ngươi sáng chế. Nhung lần này trưởng lão điện chúng ta thương lượng liền thấy phương pháp tu luyện Nội Gia Quyền cùng Phật Tông có điểm bù trừ cho nhau. Cho nên tại Lương Châu, Nhung Châu cho phép các ngươi quảng bá Nội Gia Quyền, lần này chúng ta tới đây chính là nói cho Đằng Môn Chủ việc này"
Đằng Thanh Sơn liếc mắt nhìn Phàm Không một cái " Ở Lương Châu, Nhung Châu cũng cho dân chúng học tập Nội Gia Quyền?"
" Đúng vậy" Phàm Không mỉm cười nói " Nội Gia Quyền tu thể, Phật Tông chúng ta luyện tâm, bù trừ lẫn nhau là vô cùng tốt. Hơn nữa tự do tín ngưỡng, tương lai những người tu luyện nội gia quyền nếu nguyện ý gia nhập Hình Ý Môn, Ma Ni Tự ta tuyệt nhiên không ngăn trở"
Đằng Thanh Sơn cười như không cười nhìn Phàm Không.
Gã Phàm Không này rất thông minh.
Nếu là những cao thủ tu luyện bình thường tự nhiên sẽ rất cao hứng khi quyền pháp của mình có thể truyền bá. Cái gọi là "đáp ứng đúng nhu cầu"(nã nhân thủ đoản: Đại ý là mang đến lợi ích cho người khác, đáp ứng đúng nhu cầu người khác cần) đến khi muốn từ chối cũng rất khó.
" Không cần" Đằng Thanh Sơn cười nhạt " Hình Ý Môn của ta luôn luôn tôn trọng cái người ta gọi là " duyên phận", người có duyên đi học Nội Gia Quyền của chúng ta, vô duyên thì thôi đi. Cho nên dân chúng
Nhung Châu, Lương Châu có học Nội Gia Quyền của chúng ta hay không ta cũng không quản...ba vị, nếu không có việc gì ta sẽ tiễn ba vị rời đi, ta hôm nay còn có việc quan trọng muốn làm"
Gã thiếu niên tên Phàm Không cùng hai gã tăng nhân rùng mình.
Trong mắt Phàm Không lại ánh lên tia thất vọng. Bình thường cao thủ tu luyện đối với kỹ xảo đàm phán cũng không hiểu nhiều, thật đáng hận là Đằng Thanh Sơn lại là loại người hiểu được điều đó.
Đằng Thanh Sơn nói rất đơn giản, ta hiểu được ý của ba vị nhưng tốt nhất các vị nên đi thôi, đó là ta đã nể mặt các vị rồi, nếu các ngươi không đi thì ta sẽ đuổi các ngươi đi.
Thiếu niên Phàm Không không cam lòng, cười cười nói " Đằng Môn chủ, ta có nghe nói môn chủ có Bất Tử Phượng Hoàng, ta rất nóng lòng muốn gặp qua một lần, không biết cơ hội này có thể..."
" Bất Tử Phượng Hoàng không muốn tiếp xúc với người ngoài" Đằng Thanh Sơn đứng lên nói.
Gã tăng nhân tên Phàm Không cùng với hai gã tăng nhân nhìn nhau, cuối cùng chỉ có chấp tay hình chữ thập cáo từ, không cam lòng bất đắc dĩ rời đi.
Trên vạn trượng trời cao, sắc mặt ba gã tăng nhân đều vô cùng khó coi.
" Sư bá, Đằng Thanh Sơn này thật không nể mặt mũi Ma Ni Tự chúng ta" Lão tăng tóc đen tức giận nói.
Thiếu niên Phàm Không đạm mạc nói " Không nể mặt mũi? Không nể mặt mũi đã trực tiếp đánh đuổi chúng ta đi, chẳng lẽ ngươi đối phó được Đằng Thanh Sơn?"
Tăng nhân tóc đen cứng khẩu.
" Thể diện không phải người khác mang đến, mà tự mình làm ra" Phàm Không cười nhạt nói " Đợi khi tập trung đủ nhân mã, đánh bại Bùi Tam, dùng thực lực nói cho thiên hạ biết, Ma Ni Tự chúng ta mới là Đệ Nhất tông phái, đến lúc đó cho dù ngạo khí của Đằng Thanh Sơn thế nào thì trước mặt Ma Ni Tự chúng ta cũng phải nhún nhường ba phần"
" Sư tổ xuất mã nhất định có thể đánh bại Bùi Tam" Lão tăng đầu bạc cũng chắp tay nói.
--------------------------------