Chương 58
-
Cửu Đỉnh Ký
- Ngã Cật Tây Hồng Thị
- 2579 chữ
- 2020-05-09 06:55:11
Số từ: 2574
truongton.net, tangthuvien.com, 4vn.eu
Giang Ninh quận, bên trong Quy Nguyên tông là một mảng yên tĩnh, cơ hồ tất cả mọi người đều đã đi ngủ. Trở lại Quy Nguyên tông, trong thư phòng của Tông chủ Gia Cát Nguyên Hồng, ánh nến vẫn còn chiếu rọi.
Mái tóc dài của Gia Cát Nguyên Hồng nhìn rối tung, mặc trường bào màu trắng rộng thùng thình, trong tay cầm bút vẽ, tại trang giấy ở trên bàn tùy ý miêu tả, trên mặt hắn không ngờ còn mỉm cười, hiển nhiên đã hoàn toàn chìm đắm trong ý cảnh của bức tranh.
"Cộc! Cộc! Cộc!..."
Tiếng đập cửa vang lên.
Gia Cát Nguyên Hồng ngừng lại một chút, hài lòng nhìn bức tranh, lúc này mới đem bút vẽ đặt ở một bên, cười nói: "Vào đi."
Cửa phòng mở ra.
Trung niên áo bào tro ban ngày phụ trách tiếp đãi hơn ba trăm tên vũ giả mỉm cười đi vào, nhìn thoáng qua bức tranh trên bàn: "Tông chủ, bức tranh của người họa kỹ càng ngày càng sinh động a. Tông chủ, tuyệt học của ngươi thì đã có y bát truyền nhân, nhưng họa kỹ thì vẫn chưa tìm được truyền nhân tốt a."
"Cùng là tùy ý vẽ nguệch ngoạc, rỗi rãi thư giãn mà thôi." Gia Cát Nguyên Hồng thật ra cũng không để tâm lắm, hắn nhìn trung niên áo bào tro." Sư huynh, ngươi đi điều tra tin tức về Đằng Thanh Sơn kia thế nào rồi?"
"Tra ra rồi." Trung niên áo bào tro hồi đáp.
Quy Nguyên tông chính là đại tông phái nắm trong tay cả Giang Ninh Quận, tại tất cả các thành trì ở gần với Giang Ninh Quận đều có nhân viên tình báo. Quy Nguyên tông phái người đi điều tra tin tức của Đằng Thanh Sơn, trong vài canh giờ đã có thể điều tra được một vài tin tức.
"Nói nhanh nghe một chút." Gia Cát Nguyên Hồng liền nói.
"Tông chủ." Trung niên áo bào tro trên mặt hiện đầy ý cười: "Đằng Thanh Sơn này tuyệt đối là nhân vật có thiên phú dị bẩm! Hắn sinh ra dưới chân núi Đại Duyên Sơn ở Nghi Thành, Đằng gia trang là một cái thôn trang miền núi, nghe nói lúc sáu tuổi đã giơ được tảng đá nặng trăm cân."
Gia Cát Nguyên Hồng nhướng mày một cái.
"Mười tuổi, thương pháp đã cao siêu, có thể giết chết Lang Vương."
"Năm mười bốn tuổi, cùng lão Nhị Vương Thiết Phong trong Vương gia tam huynh đệ chiến đấu, không kém chút nào."
"Mười sáu tuổi, cũng là trong năm nay, hắn từng một mình giết chết Đại đương gia Lý Duyên Sơn của Duyên Sơn Bang, được truyền là Nghi Thành đệ nhất cao thủ, mà Đằng gia trang cũng là một địa phương nổi tiếng, là thôn trang nổi danh về võ lực." Trung niên áo bào tro nói một hơi.
Gia Cát Nguyên Hồng mỉm cười gật đầu: "Được, lai lịch rất rõ ràng."
"Tông chủ, người cứ yên tâm, thân thế Đằng Thanh Sơn này vô cùng minh bạch, người của chúng ta đã sớm thu thập một chút tin tức về Đằng Thanh Sơn. Phụ thân của Đằng Thanh Sơn này gọi là Đằng Vĩnh Phàm, mẫu thân gọi là Viên Lan, không có chút khả nghi nào." Trung niên áo bào tro một mực tin tưởng.
"Theo ta phỏng đoán chính là người có một không hai."
Gia Cát Nguyên Hồng tóc tai bù xù đi đến trước cửa sổ: "Thương pháp của Đằng Thanh Sơn ta chưa gặp qua bao giờ! Hắn là tự mình nghĩ ra, xác xuất được cao thủ truyền thụ có thể nói là rất thấp! Trọng yếu nhất là phương pháp vận dụng nội kình của hắn rất thô thiển, bí tịch nội kình nhất định thuộc loại kém cỏi nhất."
Các loại tâm pháp bí tịch nội kình, các bí tịch kiếm pháp, có khả năng giúp nội kình phát huy được uy lực lớn lao.
Như Nhạc Tùng, một chiêu Điệp Lãng Thức của Thương Giang Kiếm Quyết đi, lực công kích trong nháy mắt hơn Hậu Thiên cường giả đỉnh phong gấp mười lần. Ngay cả như Đằng Thanh Sơn, trong lúc che dấu lực lượng kinh người, cũng phải dựa vào Hỗn Nguyên Nhất Khí thương pháp mới có thể phòng ngự được.
Điệp Lãng Thức sở dĩ lợi hại như vậy.
Kiếm pháp, tâm pháp, thiếu một thứ cũng không được.
Bí tịch nội kình của Đằng Thanh Sơn... cũng không phải là loại kém cỏi nhất... mà là Đằng Thanh Sơn căn bản không có tu luyện bí tịch nội kình. Sở dĩ hắn có nội kình là do tu luyện Nội gia quyền, nội kình chỉ là một cái hiệu quả phụ trợ do tu luyện Nội gia quyền mà có.
"Năm nay mười sáu tuổi, không có ai dạy dỗ mà không ngờ, so với Nhạc Tùng là đệ tử đắc ý của Ngụy lão huynh còn mạnh hơn! Hơn nữa còn trong tình huống nội kình kém cỏi, đây thực sự là một thiên tài, là một viên ngọc thô chưa được rèn giũa." Mắt Gia Cát Nguyên Hồng rực sáng lên.
Thân là Tông chủ của một tông phái, nếu có thể thu nhận một viên ngọc chưa từng được gọt giũa thì quả thực là một may mắn.
"Tông chủ, chừng nào thì người chuẩn bị thu Đằng Thanh Sơn này làm đệ tử?" Trung niên áo bào tro không khỏi mở miệng hỏi.
Trong Tứ đại Thống lĩnh, Tang Phong là đệ tử của Gia Cát Nguyên Hồng, nữ tử duy nhất trong Thống lĩnh cũng là đệ tử của Gia Cát Nguyên Hồng! Gia Cát Nguyên Hồng không những thực lực bản thân rất mạnh, mà trên phương diện truyền đạt cho đệ tử cũng vô cùng lợi hại, được hắn dốc lòng chỉ dạy, không có ai kém cả.
"Không, ta tạm thời không nghĩ đến việc thu hắn là đồ đệ." Gia Cát Nguyên Hồng lắc đầu nói.
"Đây, Tông chủ... Ngươi là vì sao vậy?" Trung niên áo bào tro chấn động hỏi.
Bởi vì quan hệ thầy trò cũng là một loại quan hệ vô cùng chặt chẽ. Địa vị của sư phụ so với cha mẹ cũng không kém là mấy. Thu Đằng Thanh Sơn làm đệ tử, cùng Đằng Thanh Sơn trở thành mối quan hệ thầy trò, cũng là điều rất tốt để Đằng Thanh Sơn sẽ cống hiến sức lực vì Quy Nguyên tông.
"Thiên phú của Đằng Thanh Sơn này không kém Vân nhi là mấy, nhưng trọng yếu nhất trên người không phải thiên phú mà là tâm tính!" Gia Cát Nguyên Hồng nói. "Vân nhi không thể chịu nổi tịch mịch, tuy rằng có thiên phú cực cao, nhưng mà cao thủ chân chính phải chịu được tịch mịch! Bất quá tính cách cũng không thể mạnh mẽ áp đặt được, nếu không sẽ ngược lại trở thành hoàn toàn có hại, đối với Vân nhi ta chỉ còn cách cố gắng chờ đợi."
Gia Cát Nguyên Hồng đối với con trai của hắn có sự kì vọng rất cao.
"Mà Đằng Thanh Sơn này lại không giống thế, ta từ trên người hắn thấy được một sự trầm ổn không giống với lứa tuổi! Trầm ổn tựa Thái Sơn, đối mặt với sự tán thưởng của sáu ngàn Hắc Giáp Quân mà tâm linh hắn không chút dao động, trầm ổn đến đáng sợ! Loại tâm tính này, cùng với thiên phú của hắn, hơn nữa cả một khỏa Xích Tử Chi Tâm... Hắn không cần ta phải dạy."
"Chính mình sáng tạo ra con đường, mới là tối thích hợp với hắn. Ta chỉ cần chỉ dẫn thêm, hết thảy hãy để hắn tự sáng tạo." Gia Cát Nguyên Hồng lãnh đạm cười nói.
Trung niên nhân áo bào tro hơi đăm chiêu gật đầu.
"Đây là một khối ngọc thô! Là thiên tài khó gặp của Quy Nguyên tông ta trong cả nghìn năm qua. Tương lai hắn có lẽ sẽ là nhân vật trụ cột của Quy Nguyên tông ta. Một khối ngọc quý như vậy, phải cẩn thận điêu khắc mài dũa cho thật tốt."
Gia Cát Nguyên Hồng cảm thán nói.
Trung niên nhân áo bào tro chấn động: "Tông chủ, Đằng Thanh Sơn này, ngươi nói là hắn trong tương lai sẽ trở thành nhân vật trụ cột của Quy Nguyên tông ta? Ý của ngươi là, hắn... hắn có thể đạt tới Tiên Thiên?"
Trên toàn Cửu Châu đại địa này, các tông phái cường đại truyền thừa quá ngàn năm.
Nhân vật trấn tông chính là Tiên Thiên cường giả!
Gia Cát Nguyên Hồng ánh mắt thâm thúy, xuyên thấu qua cửa sổ nhìn bầu trời đêm: "Thần cùng khí cùng, mới có thể bước vào Tiên Thiên cảnh giới. Nhưng chỉ có thể ngộ, không thể cầu... Ta cũng không dám nói chắc là hắn nhất định có thể bước vào Tiên Thiên. Chỉ là, Quy Nguyên tông ta, trong số những nhân vật trẻ tuổi tuấn kiệt, nếu nói ai có hi vọng nhiều nhất, thì đó là chính là này Đằng Thanh Sơn!"
"Tốt lắm, sư huynh, ngươi làm việc đã lâu như vậy, trở về nghỉ ngơi sớm một chút đi." Gia Cát Nguyên Hồng thản nhiên nói.
Kia áo bào tro trung niên nhân ly khai thư phòng.
Trong thư phòng, ánh sang mờ mờ của ngọn nến hào quang chiếu le lói.
Gia Cát Nguyên Hồng tóc tai bù xù chắp hai tay sau lưng, nhìn về phía bầu trời đêm ở xa xa, hạ thấp giọng nói: "Đằng Thanh Sơn này, lai lịch thân thế rất minh bạch, nhưng vì cái gì, ta cuối cùng vẫn có cảm giác là hắn rất thần bí? Rốt cuộc là có vấn đề gì!" Những nhân vật khiến hắn nhìn không thấu là rất rất ít.
Tiếp đó, Gia Cát Nguyên Hồng đi đến chỗ cái đệm cói phía sau cái bàn mà khoanh chân ngồi xuống.
Phẩy tay áo dập tắt ngọn nến.
"Chi nha!" Thư phòng cửa phòng tự động khép lại.
Trong bóng đêm, Gia Cát Nguyên Hồng nhắm mắt khoanh chân tĩnh tọa.
Trời vừa tờ mờ sáng, cả Hắc Giáp Quân quân doanh đã náo nhiệt lên, Hắc Giáp Quân có hơn sáu ngàn người, đều được đảm bảo là ăn đủ no. Các quân sĩ độc thân thường hay ăn ở trong bếp ăn của quân doanh. Còn các quân sĩ Hắc Giáp Quân đã có vợ thì đều đến bếp ăn trong quân doanh mà lĩnh đồ ăn, mang về ăn cùng vợ con.
Đúng!
Các quân sĩ Hắc Giáp Quân được phép đưa vợ con đến quân doanh.
Dù sao một khi đã trở thành quân sĩ Hắc Giáp Quân, thì đó là chuyện cả đời.
Quy Nguyên tông cũng không vô tình.
Đều cho phép quân sĩ đưa cả vợ con đến.
Bếp ăn của quân doanh có tới bốn phòng ăn này có diện tích cực lớn. Mỗi gian phòng rộng chừng mười trượng, dài tới gần ba mươi trượng. Hắc Giáp Quân tổng cộng có bốn lĩnh nhân mã, bốn phòng ăn này cũng đủ chứa cả sáu ngàn Hắc Giáp Quân cùng ăn cơm.
"Ha ha, Thanh Sơn huynh đệ!"
"Đằng huynh, ngươi tới rồi à."
"Đại nhân, chúng ta đều đã ăn xong, ngươi mới đến a."
Đằng Thanh Sơn vừa mới bước vào, đã có rất nhiều người nhiệt tình chào hỏi, có trường hợp là Bách phu trưởng, cũng có một số là quân sĩ bình thường. Tại yến hội ăn mừng hôm qua, rất nhiều người muốn trở thành hảo huynh đệ của Đằng Thanh Sơn.
"Đồ ăn sáng là gì vậy?" Đằng Thanh Sơn cũng cười đi tới.
Thức ăn của Hắc Giáp Quân đều rất tốt.
Bánh mỳ, trứng gà, bánh trứng, bánh bao thịt, bánh chẻo..v..v . Đặt xuống hết thùng này tới thùng khác. Dù sao thì các quân sĩ Hắc Giáp Quân đều ăn khỏe, bao nhiêu người như vậy, đương nhiên là ăn rất nhiều.
"Đồ ăn ở đây tốt hơn ở thôn trang của chúng ta nhiều." Đằng Thanh Hổ một miếng ăn hết cả quả trứng gà, hai miếng ăn hết một cái bánh bao nhân thịt lớn, ăn rất thống khoái.
"Ăn nhiều một chút, lát nữa mới có khí lực luyện tập." Đằng Thanh Sơn cười nói.
"Thanh Sơn." Đằng Thanh Hổ bỗng nhiên nhíu mày nói, "Ta tuy rằng là đội trưởng, nhưng cũng không thuộc đội trăm người của ngươi. Ta là Thương binh đội (quân dùng thương), ngươi cũng là Bách phu trưởng của đội Thương binh trăm người. Ngươi kiếm ai hỏi thử một chút xem, xem có thể chuyển ta tới đội trăm người của ngươi được không!"
Đằng Thanh Sơn nghe xong, cũng hiểu được đó là một vấn đề.
Lúc trước, hắn được an bài thuộc đệ nhất lĩnh, dưới trướng đệ tam đô thống, biểu ca Đằng Thanh Hổ tuy cũng dưới trướng đệ tam đô thống, nhưng lại không thuộc đội trăm người của hắn.
Dù sao... cũng là một cái chức đội trưởng, cũng phải cạnh tranh. Có vị trí còn khuyết thì người thắng trận sẽ được thượng vị.
Mà đội trăm người của Đằng Thanh Sơn, chức đội trưởng, không có vị trí nào còn trống. Do vậy, Đằng Thanh Hổ không được an bài vào đó.
"Đât chỉ là việc nhỏ, để lát nữa ta đi hỏi một cái, thuyên chuyển ngươi đến chỗ ta, chắc là cũng không khó." Đằng Thanh Sơn nói.
"Hắc hắc, đi theo Thanh Sơn ngươi vẫn là tốt hơn." Đằng Thanh Hổ cười nói.
Rất nhanh, hai người liền ăn xong điểm tâm, cùng đại lượng các quân sĩ Hắc Giáp Quân cùng nhau rầm rộ tiến đến giáo trường.
Trên giáo trường trên, trăm người mỗi đội xếp thành hàng, bắt đầu huấn luyện.
" Uông!" " Cáp!"
Tất cả một trăm quân sĩ dưới trướng Đằng Thanh Sơn đều mặc trọng giáp, tập luyện thương thuật. Tại thời điểm đại lượng quân binh chém giết, cũng không cần thương thuật cao siêu, phức tạp gì, đơn giản chỉ là đâm, chọc.
Cần nhất chính là lực lượng, tốc độ!
Đằng Thanh Sơn cẩn thận quan khán, giám sát. Bỗng nhiên Đằng Thanh Sơn liếc sang bên cạnh cách đó không xa, một Thương binh đội trăm người, là Thương binh đội mà Đằng Thanh Hổ đang ở trong đó.
"Điền Đan huynh." Đằng Thanh Sơn cười đi về phía Bách phu trưởng của đội trăm người đó - "Điền Đan ".
Cùng dưới trướng đô thống, một vài Bách phu trưởng trong yến tiệc đêm qua đương nhiên là đã biết nhau khi cùng uống rượu.
"Thanh Sơn huynh đệ." Điền Đan nắm trường thương, cười ha hả tiến lại, Đằng Thanh Sơn nói thẳng: "Điền Đan huynh, ta có một việc, muốn nhờ ngươi giúp đỡ."
"Có việc gì cứ nói, nếu ta có thể hỗ trợ, tuyệt đối sẽ không thành vấn đề." Điền Đan rất hào sảng.
--------------------------------