• 293

Chương 1312: Thà bản thân bị thương nặng cũng không muốn để cô bị thương


Mà lúc này, khoảng cách giữa họ với mặt hồ bên dưới chưa đến mười mét.

Đồng hồ đếm ngược của quả bom trên trực thăng đã 8sắp kết thúc, mà nếu lúc này Vân Tiên và Tư Dịch còn không nhảy xuống thì lúc trực thăng nổ sẽ tạo ra sóng xung kích rất mạnh, 3nếu không cách xa máy bay mấy chục mét thì rất có khả năng cả hai sẽ bị sóng xung kích của vụ nổ máy bay chôn vùi.
Anh dùng cơ thể của mình để che chở cho cô vô cùng chu đáo, đồng thời cũng bảo vệ không để cho cô bị những mảnh vỡ từ trực thăng và lực xung kích của vụ nổ đánh trúng.
Thế nhưng, cái giá mà anh phải trả chính là phần lưng bị thương nặng đến mức máu chảy không ngừng.
Dù sao, chẳng biết hai người này từ đâu đến mà còn gây ra vụ nổ đáng sợ này nữa, người bản địa tất nhiên sẽ không dám tiến lên giúp.
Mà giờ phút này, Tư Dịch kéo theo Vân Tiên, dùng tốc độ nhanh nhất bơi về phía bờ.
Tư Dịch rên lên một tiếng đau đớn, anh ôm chặt cơ thể của Vân Tiên, nhảy xuống cùng với cô, phần ngực Tư Dịch dán sát vào lưng Vân Tiên.
Sau khi rơi xuống nước, anh vội kéo tay Vân Tiên bơi về phía bờ.
Tiếng nổ lớn lúc nãy đã thu hút rất nhiều cư dân sống xung quanh đến hóng chuyện, bây giờ trên bờ hồ có rất nhiều người nước ngoài đứng quanh.
Thế nhưng lúc này, chẳng có ai dám vươn tay ra.
Ngay lúc Tư Dịch ôm Vân T5iên nhảy khỏi trực thăng, Vân Tiên cảm nhận được rằng tấm lưng rắn chắc của anh đã chắn hết mọi nguy hiểm cho mình.
Tư Dịch cố tình quay lưng về phía sau, đứng sau lưng Vân Tiên khi nhảy xuống.
Nhưng vừa nhìn là cả hai đã biết nơi này không giàu có gì, hơn nữa vật để soi sáng vẫn còn là cây đuốc nguyên thủy.
Sau khi cả hai lên bờ, Vân Tiên mới nhìn rõ được tình trạng của Tư Dịch.
Cho 9dù có chạy ra xa mấy chục mét, hai người cũng không thể đảm bảo rằng sẽ bản thân an toàn.
Cho nên, Vân Tiên và Tư Dịch 6cần phải nhảy khỏi trực thăng trước khi bom nổ, nếu không thì xác suất tử vong cao đến 99.9%.
Những người xung quanh đều dùng đuốc để soi sáng.
Có thể thấy rõ rằng nơi này cách nước B không xa nhưng cụ thể là ở đâu thì Vân Tiên và Tư Dịch đều không rõ.
Người đứng xung quanh đấy đều có chút sợ hãi, không dám tới gần.
Nơi này chỉ là một thôn làng, lúc này đang là bảy, tám giờ tối, bốn phía không có đèn đường.
Thế mà cô lại thấy lưng Tư Dịch đã thấm đầy máu tươi, áo mà anh mặc trên người ban đầu còn là áo thun trắng tay ngắn do Vân Tiên mua tặng cho anh, lúc này phần lưng của chiếc áo đã thấm đẫm máu.
Vân Tiên bỗng nhận ra là lúc nhảy ra khỏi trực thăng, Tư Dịch đã quay lưng về phía trực thăng.
Chỉ nhìn thôi Vân Tiên cũng có thể tưởng tượng ra đau đớn cỡ nào.
Từ nãy đến giờ, Tư Dịch không thốt ra một tiếng rên rỉ đau đớn nào, anh chỉ ôm Vân Tiên.
Hai người vừa mới nhảy ra khỏi trực thăng chưa đến vài giây, chiếc trực thăng lao thẳng vào giữa hồ, lập tức nổ tung.
Và một tiếng
bùm
đinh tai nhức óc rất lớn vang lên, các cư dân ở xung quanh đều bị dọa một trận, họ đều tưởng là động đất, người nào người nấy đều chạy ra khỏi nhà.
Thật ra, nếu Tư Dịch không che chở cho cô vào lúc máy bay nổ thì lưng anh cũng sẽ không bị thương.

Tệ nhất là Vân Tiên chỉ bị văng ra khi trực thăng nổ, bị xước da một chút vì những mảnh vỡ mà thôi.

Thế nhưng hành động vừa rồi của Tư Dịch lại giúp cô không hề phải chịu một vết thương nào.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đặc Công Vườn Trường.