• 3,752

Chương 1313: Đến nhà em đi, cái thứ tốn tiền gạo cơm


Tư Dịch không hề để tâm đến vết thương sau lưng mình, vết thương đó gây ra những cơn đau nhói nhưng Tư Dịch lại không có biểu cảm nào giống như 8bản thân bị thương, trái lại, anh còn đứng dậy, kéo Vân Tiên lại nhìn từ trên xuống dưới mấy lần.

Thấy Vân Tiên không bị thương, Tư Dịc3h mới yên tâm.

Bởi vì không biết nơi này là đâu nên Vân Tiên mới hỏi bằng tiếng Anh.
Sau cùng, Tư Dịch mới nói một câu:
Đến khi đủ tuổi rồi, chúng ta sẽ về nước Z đăng ký kết hôn.

Anh đã không thể đợi được nữa, chỉ muốn thấy những điều tốt đẹp nhất của cô.
Vân Tiên cúi mặt xuống nhưng thật ra là bởi vì cô ngượng ngùng nên muốn tránh né ánh mắt của Tư Dịch.
Vân Tiên dùng dao nhỏ cạy tất cả mảnh vỡ bị ghim vào lưng Tư Dịch ra rồi vệ sinh đàng hoàng miệng vết thương.
Những mảnh vỡ máy bay trực thăng nổ có lực bắn rất mạnh, dù chúng không đâm vào lưng Tư Dịch nhưng vẫn có thể tạo ra vết thương rất sâu.
Nếu người bình thường bị thương nặng như vậy thì họ đã đau đến chết đi sống lại từ lâu rồi.
Huống hồ, chẳng phải lúc ở đại lục Ngự Long, họ đã ký khế hôn nhân rồi sao?
Mặt Vân Tiên thoáng ửng đỏ.

Chúng ta ra nước ngoài đăng ký kết hôn, ở nước R thì chúng ta đã đủ tuổi rồi…
Tư Dịch liệt kê một tràng các quốc gia cho phép các cô gái đủ mười sáu tuổi kết hôn.
Qua một lúc lâu sau, Vân Tiên mới nhẹ nhàng nói một câu:
Được, chỉ cần anh mau chóng khỏe lại, chúng ta sẽ kết hôn.

Vân Tiên đồng ý rồi.
Anh cũng đã bị thương nặng thế này vì cô, cô nhớ lại những gì mà Tư Dịch đã làm vì mình.
Vân Tiên cảm thấy lúc này, Tư Dịch muốn cái gì thì cô đều sẽ đồng ý.
Tuy ở đây chỉ có dụng cụ tạm thời, thậm chí chúng còn không thể được xem là dụng cụ phẫu thuật nhưng có thể nói, cuộc phẫu thuật rất thành công.
Vân Tiên bước ra từ căn nhà tranh, cô bé vừa rồi cho cô mượn dụng cụ liền bước tới.
Tiếng Anh là ngôn ngữ thông dụng trên thế 9giới.
Cho dù ở đây có nghèo nàn lạc hậu cỡ nào thì cũng phải có người biết tiếng Anh chứ.
Vân Tiên cũng không đoán sai, nơi nà6y đúng là có người biết tiếng Anh.
Vân Tiên vừa dứt lời, một cô bé khoảng mười hai, mười ba tuổi bước ra, sau đó cô bé này nhìn Vân Tiê5n, mở miệng nói bằng tiếng Anh:
Chị ơi, nhà em có, anh chị đến nhà em đi.

Cô bé này trông rất xinh xắn, mắt to, mũi nhỏ nhưng quần áo trên người lại rách rưới.

Ừ, cảm ơn.
Vân Tiên nghe xong bèn gật đầu, rồi dẫn Tư Dịch đi theo cô bé về nhà.
Lúc Vân Tiên xử lý vết thương cho Tư Dịch, trong suốt quá trình ấy, anh luôn quay đầu nhìn cô. Cho dù đau đến nỗi không thể chịu được, anh cũng không kêu lên một tiếng nào.
Thậm chí lúc Vân Tiên dùng vật dụng thô sơ để tiểu phẫu cho mình, Tư Dịch còn đột nhiên nói một câu với cô:
Tiểu Tiên, chúng ta kết hôn đi.

Vân Tiên ngẩn người rồi mới nói:
Chúng ta vẫn chưa đủ tuổi kết hôn.


Chị ơi, anh ấy sẽ không sao chứ ạ?
Cô bé ngoan ngoãn hỏi một câu.


Không sao.
Vân Tiên nói xong lại nói thêm một câu cảm ơn.

Lúc này, Vân Tiên nhìn thấy phía trước căn nhà tranh có rất đông người đứng đấy, không hề nghi ngờ là họ đến để hóng hớt.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đặc Công Vườn Trường.