• 293

Chương 1318: Em bị thương sao không nói với anh


Nhã vẫn đứng ở trước mặt Vân Tiên, bà ta thấy cô nhìn xuống thì trong lòng lại có phần run sợ.

Không cần quan tâm 8Vân Tiên có thật sự quen biết Tổng thống nước B của bọn họ hay không, nhưng nếu chuyện này đúng là thật thì có một trăm c3ái đầu bà ta cũng không đền nổi tội.
Lúc trước Tư Dịch cũng đã từng bị thương, nhưng lần này, bị thương nặng đến vậy là vì anh không muốn Vân Tiên phải chịu bất kỳ vết xước nào trên người.
Nghe giọng của Vân Tiên hơi khàn, Tư Dịch mới ôm cô vào lòng.
Sau đó, lão ta mang theo người của mình, thậm chí còn không yêu cầu Nhã trả lại số tiền quà biếu mà cuốn gói đi luôn.
Lily cũng cảm thấy nhẹ lòng, Nhã sẽ không dám làm khó cô nữa rồi.
Cho nên cô mới nói sẽ chờ ở đây tầm hai ngày.
Sau khi Vân Tiên đi vào phòng, cô đóng cửa lại ngay, thấy vậy, trưởng thôn Lumada không chỉ không ngăn cản mà còn thở thào nhẹ nhõm.
Vân Tiên c5ũng hiểu những lời mà mình nói sẽ là một đòn trí mạng đối với trưởng thôn Lumada hoặc là Nhã. Nói cách khác, bọn họ đều sợ cô sẽ mời Tổng thống nước B đến đây thật, cho nên tạm thời Lily sẽ không gặp bất cứ nguy hiểm nào.
Còn cô và Tư Dịch đang muốn rời khỏi thôn làng này. Vân Tiên tin chắc, sau khi mất liên lạc với hai người bọn họ, chắc chắn Xà Tích và Tuyết Ưng sẽ tìm được địa điểm chiếc máy bay rơi xuống.

Sau này anh đừng như vậy nữa, vốn dĩ anh có thể sẽ không bị thương gì, em…
Lúc Vân Tiên muốn nói điều gì đó thì đã bị Tư Dịch kịp thời chặn lại bởi một nụ hôn.

Ưm…
Hai tay cô đặt trước khuôn ngực trần của Tư Dịch, cô sợ đụng vào vết thương sau lưng anh nên không dám vòng tay lại ôm lấy người kia.
Những mảnh vỡ đâm vào sau lưng Tư Dịch lúc máy bay bị nổ đã được Vân Tiên lấy ra hết.
Nhưng nó vẫn để lại sau lưng anh miệng vết thương đáng sợ khiến người ta khó mà nhìn thẳng được.
Vân Tiên xoay người định quay trở về phòng, nhưng cô dừng lại trong chốc lát9, cuối cùng cô quay đầu nhìn Nhã, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, nụ cười hơi kỳ lạ:

Tôi không mong sẽ thấy cảnh 6tượng như vừa rồi, nếu không, ngày mai tôi sẽ bắt lão già Pierre đến đây để nói chuyện với các người.

Mặc dù vết thương sau lưng Tư Dịch không ảnh hưởng đến các cơ quan quan trọng khác, chỉ là vết thương ở ngoài da, nhưng như vậy cũng đã đau lắm rồi.
Nếu người bình thường bị thương thành như vậy, có lẽ không ai dám động đậy gì nhiều, cử động nhẹ một chút thôi là đau không chịu nổi. Nhưng Tư Dịch căn bản lại chẳng hề quan tâm.
Cô vừa nhìn vừa bước tới phía anh, ngồi xuống ngay bên cạnh, sau đó, cô chuyển tầm mắt sang phía sau bả vai còn để trần của Tư Dịch. Vết thương trông vô cùng dữ tợn, cô mím môi nhẹ nhàng hỏi anh:

Anh còn đau không?


Sau khi Vân Tiên đi vào phòng, đập vào mắt cô là cảnh Tư Dịch đang ngồi ở trên giường, nhìn mình chăm chú.

Anh không đau.
Anh nhẹ giọng trả lời Vân Tiên, giọng nói dịu dàng khác hẳn với phong cách nên có ở anh.
Anh vẫn luôn đối xử với Vân Tiên không giống như với mọi người.
Tiểu Tiên mà anh yêu thương nhất đang ở ngay trước mặt, làm sao anh có thể kìm nén được nữa đây, như thế mới gọi là…

Tư Dịch hôn lên đôi môi nhỏ nhắn của Vân Tiên.

Một lúc sau, hai người vô thức trút bỏ quần áo.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đặc Công Vườn Trường.