Chương 1336: Nếu cô ấy không thể thì tất cả đều là kẻ vô dụng
-
Đặc Công Vườn Trường
- Mạt Yên
- 729 chữ
- 2022-02-17 04:39:40
Nhưng khi ở linh đường, Lãnh Hàn Triết vẫn còn nhớ rõ, đột nhiên có một tay tiến sĩ biến thái điên điên khùng khùng nói rằng 8Mộc Doanh còn chưa chết.
Vậy nên buổi lễ an táng của cô ấy không được tiến hành. Quả nhiên sau vài ngày, Mộc Doanh đ3ã sống lại.
Có điều, từ sau ngày hôm ấy, trong mắt Mộc Doanh chỉ còn lại cảm giác lạnh lùng, đến cả ánh mắt nhìn Lãn9h Hàn Triết cũng vô cùng lạnh lẽo, không hề có chút ấm áp nào.
Anh họ của cô ta là người giỏi cả ba môn Taekwondo, Boxing và Judo! Sau khi nghe thấy tiếng hét, học sinh xung quanh đều ngoảnh đầu nhìn lại.
Thấy thế, Lâm Thục Nhã vô cùng đắc chí, mắt nhìn về phía Vân Tiên.
Lần này, cô không còn lời nào để nói nữa đúng không!
Đúng vậy!
Anh ta vỗ vai cô ta, cái vẻ mặt hồng hào thể hiện ra phong thái của một người chiến thắng trong cuộc sống.
Vân Tiên và Lâm Uyển đứng một bên hoàn toàn bị lãng quên.
Hôn nay, Vân Tiên ăn mặc rất bình thường, cộng thêm việc ngồi trên bệ xi măng và xõa tóc để không gây chú ý, vậy nên không có ai nhìn thấy khuôn mặt của cô cả, bị lãng quên cũng là chuyện dễ hiểu.
Trước mặt mọi người, Lâm Thục Nhã nắm lấy tay người kia, vui vẻ hét lên:
Anh họ! Cuối cùng anh cũng tới rồi! He he!
Khi hét lên, giọng nói của Lâm Thục Nhã vô cùng lớn, giống như sợ cả thế giới không biết chàng trai kia là anh họ của mình.
Mọi người xung quanh nhanh chóng bị thu hút bởi tiếng hét của Lâm Thục Nhã. Nhất là trước đây cô ta còn khoe khoang rất nhiều về anh họ của mình.
Cho đến tận bây giờ, Lãnh Hàn Triết vẫn thầm thích Mộ6c Doanh, nhưng dù anh có gọi cô như thế nào, Mộc Doanh cũng chỉ đáp lại bằng một giọng nói vô cảm giống như người xa lạ.
...
Quay về thực tại, Lãnh Hàn Triết đang chỉ sang mấy người đàn anh lớp mười một, mười hai cùng anh ta đến đây để dẫn đội đang đứng ngay bên cạnh, thì bỗng nhiên xuất hiện một bóng người thướt tha lướt qua.
Lâm Thục Nhã lao đến chỗ một chàng trai nhìn thì có vẻ gầy gò những thực chất cũng khá là cường tráng đang đứng bên cạnh Lãnh Hàn Triết.
Đang nói đến đây, bất ngờ có một người nông dân chạy tập tễnh đến chỗ mấy thầy giáo đang đứng cách Vân Tiên không xa, cầu xin giúp đỡ:
Sĩ quan, sĩ quan, cứu mạng với! Bỗng nhiên từ trong núi xổng ra một con lợn rừng, to cỡ hai người trưởng thành. Tôi chưa bao giờ gặp được con lợn rừng nào to đến thế! Nó đã húc rất nhiều người dân bị thương rồi. Sĩ quan, cứu chúng tôi với...
Quanh năm ở thôn Bàn Kiều có rất nhiều quân đội đến đóng quân, vậy nên mỗi khi xảy ra chuyện người dân ở đây đều tìm bộ đội đến giúp đỡ.
Mấy giáo viên nghe xong thì nhanh chóng đi về phía đó.
Một vị giáo viên trong đó chau mày, quay đầu lại nhìn Lãnh Hàn Triết:
Hàn Triết, mấy em dẫn đội đi qua đó luôn đi. Với thực lực của các em có lẽ sẽ giúp được đôi chút!
Rõ!
Mấy người Lãnh Hàn Triết nhanh chóng nhận lệnh.
Nghe thấy có con lợn rừng to bằng hai người bị xổng ra, đám học sinh đứng xung quanh đều sợ đến sững người.
Lâm Thục Nhã vô cùng hả hê hất cằm.
Hàn Minh, đây là em họ của cậu sao?
Một tên con trai đứng bên cạnh anh họ Lâm Thục Nhã liếc mắt nhìn cô ta một cái, sau đấy cười ha ha nói với người kia..
Hàn Minh chính là tên của anh họ Lâm Thục Nhã.
Doanh Doanh, anh đi một lát sẽ quay lại nhanh thôi!
Lãnh Hàn Triết ngoảnh đầu nói với Mộc Doanh.
Ngay khi mấy người Lãnh Hàn Triết nhanh chóng quay người đi theo sau giáo viên, một giọng nói nhẹ nhàng cất lên:
Tôi cũng đi!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.