Chương 1360: Vậy mà cô lại không sợ chút nào
-
Đặc Công Vườn Trường
- Mạt Yên
- 1014 chữ
- 2022-02-17 04:41:30
Mọi người chỉ nhìn thấy Lâm Thục Nhã vẫn trợn trừng mắt trong bụi cây, đuôi mắt vẫn còn còn một vệt máu chảy dài, phía dưới có vết 8thương trí mạng do thú dữ cắn, cơ thể bị kéo vào bụi cây kín đáo như để che kín cả người cô ta.
Tiếng hét ầm ĩ của người 3phát hiện, phối hợp cùng đôi mắt trợn trừng, có vệt máu chảy dài trên mặt Lâm Thục Nhã, kiểu chết không nhắm mắt như vậy không hề 9thua kém ma nữ trong phim kinh dị.
Đến rồi, trực thăng đã tới rồi!
Lúc này mọi người đã phát hiện ra là trực thăng đã hạ cánh xuống đây.
Đồng thời, họ nhìn thấy cả huấn luyện viên.
Cơ thể Lâm Thục Nhã đã cứng đờ lạnh ngắt, đó chính là cơ thể của người chết.
N6gười đã chết sau một tiếng thì cơ thể sẽ cứng đờ.
Phía bên này thì ngược lại, Vân Tiên và Mộc Doanh chưa lập tức xem xét thi thể mà lại đi vòng quanh quan sát vài vòng.
Vân Tiên xem xét thi thể một lúc, sau đó cô đứng thẳng người lên.
Nghe thấy tiếng hét, mọi người xung quanh cũng hét ầm lên theo.
Những nỗi sợ hãi, lo lắng đó đã khiến mọi người cảm giác hoảng hốt đến tận xương tủy, miệng không thể nói thành lời.
Không có ai tự nguyện ở lại đây cả! Ai biết được là ở lại đây có thể lại xảy ra chuyện gì chứ!
Vân Tiên, em có chắc là sẽ không rời khỏi đây?
Huấn luyện viên Chu kinh ngạc.
Chết… chết rồi. Thực sự, thực sự đã chết…
Trước đó Hứa Úy còn cãi nhau với Lâm Thục Nhã ở trên thuyền,bây giờ cô ả cũng bắt đầu sợ hãi, ngồi thụp xuống đất.
Tôi muốn về nhà… hu hu hu…
Thấy cảnh này, có một cậu con trai òa khóc, la hét muốn về nhà.
Huấn luyện viên Chu vừa xuống khỏi trực thăng, ánh mắt nhanh chóng lia đến thi thể đó, hai hàng lông mày bỗng chốc đã nhíu chặt lại, mở miệng hỏi với giọng mất bình tĩnh:
Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Có một học viên đã khóc lóc, la hét giải thích nguyên nhân với huấn luyện viên Chu.
Trừ Vân Tiên.
Em không đi, cuộc thi vẫn chưa kết thúc.
Vân Tiên lạnh lùng nói, gương mặt vô cùng bình tĩnh, khiến mọi người không thể hiểu được cô đang suy nghĩ gì trong đầu.
Đúng ạ.
Vân Tiên gật đầu.
Là cô? Là cô! Chắc chắn là cô đã hại chết em họ tôi! Là cô đã gài bẫy đúng không! Nếu không phải cô thì sao lại biết có máy chặn sóng, và hiểu rõ tình hình ở đây như thế! Chắc chắn là cô muốn hại chết em họ tôi! Chắc chắn là do em họ tôi xử sự với cô như vậy nên cô thù ghét nó!
Hàn Minh đứng trước mặt huấn luyện viên Chu, chỉ vào mặt Vân Tiên rồi điên cuồng gào lên.
Vậy sao anh không nói về việc em họ anh đã gây sự với học viên nữ ở trường quân đội Võ Lâm trước đó, nếu nói như thế thì học viên nữ ở trường quân đội Võ Lâm đó cũng rất đáng nghi đấy chứ!
Lâm Uyển lại lên tiếng nói giúp Vân Tiên.
Tất cả mọi người đều nhao nhao đòi rời khỏi đây.
Cuối cùng, không ai muốn ở lại cả.
Đây là một chuyện vô cùng phiền phức!
Nhưng sự việc đã xảy ra rồi…
Vân Tiên, em có phát hiện gì không?
Lãnh Hàn Triết nhanh chóng bước tới, anh ta kiềm nén không nhìn tới cái xác đã bị thú dữ cắn của Lâm Thục Nhã rồi hỏi Vân Tiên.
Không.
Ánh mắt của Vân Tiên lóe lên, cô bình tĩnh lắc đầu nói.
Văn Bội Linh và Tương Trì Thi cũng lùi hết về phía sau, cả hai sợ hãi tới mức sắc mặt hết trắng lại xanh.
Trong lúc đó, mọi người đều gào khóc đòi về nhà, ai nấy đều hoảng sợ đến mặt mày tái nhợt.
Tôi không hề!
Hứa Úy khóc lóc phản đối.
Trước khi cuộc thi kết thúc, tôi sẽ không đi khỏi đây.
Vân Tiên lại nói với giọng chắc nịch.
Dù là kết quả cuộc thi ra sau thì nguyên nhân sơ bộ về cái chết của Lâm Thục Nhã là do thú dữ tấn công.
Cộng thêm việc trước đó họ gặp phải đầm lầy rồi lại gặp bầy rắn.
Đây cũng là nguyên nhân trong vòng một tiếng, người thân phải khâm liệm5 tử thi của người đã khuất vào áo quan, bởi vì sau một tiếng nếu không kịp thay quần áo khác thì sẽ vô cùng khó khăn.
Quay lại hiện thực, nhìn thấy cơ thể của Lâm Thục Nhã vào giờ phút này, học sinh kia ngồi bệt xuống đất, vừa lăn vừa bò lùi lại thật xa.
Đợi sau khi huấn luyện viên Chu đã nắm được tình hình thì lông mày của ông ấy càng nhíu chặt hơn.
Học viên xảy ra chuyện trong thời gian huấn luyện quân sự…
Không… Sao… Sao lại có thể như thế! Sao Thục Nhã có thể chết được… Điều này là không thể! Không thể nào…
Hàn Minh sợ không dám bước tới nhìn.
Lãnh Hàn Triết nghe thấy vậy, tuy hai chân đã run rẩy nhưng vẫn cố gắng dẫn mấy chàng trai gan dạ tới đó để nhìn xem.
Trước khi đi qua, anh ta còn nói với Mộc Doanh một câu:
Doanh Doanh, đừng sợ, em cứ đứng ở đây…
Còn chưa nói hết câu thì Mộc Doanh đã theo kịp Vân Tiên, đi về phía thi thể của Lâm Thục Nhã.
Huấn luyện viên, chúng em muốn về nhà!
Chúng em không muốn ở lại ở nơi quỷ quái này nữa… hu hu…
Việc một người hôm qua vẫn còn nói cười bên cạnh nhưng hôm nay đã chết với cô mà nói không hề có ảnh hưởng gì cả.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.