• 293

Chương 167: Duy trì tốc độ chạy tiếp, như vậy cũng được


Một đội có đội trưởng đương nhiên cũng có đội phó, nam sinh còn lại tên Hồng Phàm, là chàng trai dáng dấp bình thường, cao gầy, kh8uôn mặt thanh tú.

Đồng thời, Hồng Phàm cũng là một nam sinh rất ít nói, từ đầu tới giờ cậu ta chưa nói câu nào.

N3hưng nếu Cát Quân Kiến đã nhận cậu ta vào đội ngũ này thì đương nhiên là có nguyên nhân.
Chỉ có Vân Tiên chạy sau cùng bắt đầu rút ngắn khoảng cách với người chạy phía trước.
Mà người chạy trước mặt Vân Tiên là Sở Hướng Nam, anh ta khác cô ở chỗ thở hổn hển đến mức ngay cả hít thở cũng khó khăn, còn Vân Tiên ngoại trừ mặt hơi đỏ lên thì một tiếng thở gấp cũng không có.
Mãi cho đến khi Sở Hướng Nam cảm nhận được bên cạnh mình có một bóng đen lướt qua, sau đó thân thể nhỏ nhắn của Vân Tiên đột nhiên vượt lên thì anh ta mới phản ứng kịp, cuối cùng kêu một tiếng:
Ôi mẹ ơi…

Mấy người ngay từ đầu chạy nước rút dần dần cảm thấy bước chân trở nên nặng nề, trang bị nặng 5 kilogam trên vai cũng không phải để trưng cho đẹp.
Muốn chạy lên trước đồng thời còn cõng theo ba lô trang bị sau lưng, sức lực cũng khó mà kham.
Nhất thời, trên đường chạy chỉ còn lại tiếng thở phì phò.

Bé Vân Tiên à, em đừng vội nha, không chạy nổi thì cứ từ từ mà chạy, anh đây đi trước…
Sở Hướng Nam thấy Vân Tiên chạy cuối cùng, còn vẫy tay với cô, sau đó mới cõng ba lô trang bị trên vai tiến lên phía trước.
Lúc này, Tưởng Vi Vi chạy ở vị trí số một đã vượt lên dẫn đầu bỏ xa mọi người.
Từ đầu tới cuối Vân Tiên chỉ duy trì một tốc độ, bước chân không nhanh không chậm, nhưng như vậy lại hay.
Cát Quân Kiến đứng tại chỗ quan sát cũng nheo mắt lại.
Ông ấy không hiểu vì sao Vân Tiên lại chạy cuối cùng chứ không xông ra như ong vỡ tổ cùng các đội viên khác.
Tuy chạy việt dã buổi sáng không tính xếp hạng, nhưng trong lòng mọi người ít nhiều gì cũng có chút so đo.

Hừ!
Tưởng Vi Vi5 liếc mắt nhìn mọi người, đồng thời lườm Vân Tiên một cái, cô ta là người thứ hai chạy đi.
Sau đó mọi người nhanh chóng chạy theo tuyến đường việt dã.
Vân Tiên cũng không vội, cô đợi mọi người chạy lên hết mới chậm rãi chạy ở làn cuối cùng.
Mà lúc này Hồng Phàm cũng đang đ9ảm nhiệm chức vụ đội phó.

Chuẩn bị xong hết rồi thì bắt đầu đi.
Không cần Cát Quân Kiến lên tiếng, đội trưởng Lưu Thế D6oãn cất lời.
Nói xong, Lưu Thế Doãn lập tức cất bước chạy theo lộ tuyến chạy việt dã buổi sáng.
Không ngờ Vân Tiên lại vượt qua anh ta!
Hơn nữa anh ta còn không nghe thấy tiếng thở gấp của cô, nói cách khác, hiện giờ Vân Tiên không hề mệt mỏi chút nào.
Anh ta mệt sắp chết rồi, vậy mà em gái mới tới lại chạy nhẹ nhàng như đang đi bộ.
Sở Hướng Nam chạy cuối cùng, bởi vì con đường này là đường thẳng, xung quanh không có bất kỳ cây cối gì, cho dù là khúc ngoặt thì cũng có thể thấy rõ người chạy phía trước đang xếp ở vị trí thứ mấy.

Cho nên anh ta chạy ở cuối cùng, trông thấy Vân Tiên vẫn duy trì tốc độ đều đặn, vượt lên từng người đang chạy chậm lại phía trước thì trong lòng vô cùng khiếp sợ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đặc Công Vườn Trường.