• 293

Chương 269: Theo cô về nhà. thu phí bảo kê


Có điều, Vân Tiên biết, em trai cô ở kiếp trước đã phải hứng chịu quá nhiều đả kích.

Một đứa trẻ mới bảy, tám tuổi8, đã bị người ta cắt mất đầu.

Khi chết, trên gương mặt non nớt ấy còn vương hai hàng lệ.
Còn Vân Tiên lại một mình theo về nhà Vân Hải Lam.
Nhà của Vân Hải Lam vô cùng dột nát, chị là một người mẹ đơn thân nhưng hoàn cảnh gia đình chắc chắn còn tồi tàn hơn nhiều so với nhà Vân Cương.
Mấy gian phòng cũng chỉ tạm thời dùng vài tấm ván chắp lại, miễn cưỡng có thể ở tạm qua ngày.
Nhân lúc Vân Tiên ngồi nói câu được câu không với Vân Trúc, Vân Hải Lam bưng mấy món đồ thủ công ra làm nốt.
Bởi vì gia đình Vân Hải Lam rất nghèo, chị chỉ có thể sống qua ngày bằng mấy đồng bạc lẻ kiếm được nhờ vào việc làm đồ thủ công mà thôi.

Mẹ ơi, con lạnh.
Lúc này, trên người Vân Trúc chỉ mặc một bộ đồ mỏng manh, cậu nhóc co rúm lại, thốt lên một câu.

Mẹ ơi, mình về 3nhà đi.
Ngay lúc này, Vân Trúc giơ hai bàn tay mình về phía Vân Hải Lam, vẻ mặt vẫn vô cảm như cũ, chỉ giữ nguyên nét ng9ờ nghệch nói ra mấy chữ.

Được. Chúng ta về nhà nhé.
Vân Hải Lam dùng hai tay ôm lấy Vân Trúc, sau đó quay người6 tỏ ý xin lỗi Vân Tiên.

Trúc Nhi đòi về rồi. Giờ chị đưa em nó về đã. Chị không nghĩ hôm nay lại xảy ra chuyện n5hư thế. Sau này chị sẽ không đưa con đến những nơi nguy hiểm như vậy nữa. Đúng rồi, nhà chị cũng ở gần đây, nếu thuận tiện, mấy đứa có thể ở lại vài bữa. Đường mòn trên núi Uy Vũ vốn khó đi, nhiều người mới leo chưa được bao lâu đã phải đi xuống, vì càng gần đỉnh đường sẽ càng dốc, bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng. Cho nên hầu hết không ai dám mạo hiểm mạng sống để leo lên đến đỉnh đâu.


Dạ.
Vân Tiên gật đầu. Ánh mắt của cô vẫn luôn dán chặt trên người Vân Trúc, cuối cùng cô cũng đưa ra một quyết định:
Em không leo núi nữa, xem ra phải đến nhà chị làm phiền mấy tối rồi.

Cô nhất định phải làm rõ chuyện của em trai.

Hả? Vân Tiên, em không leo núi nữa sao?
Sở Hướng Nam hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra, thốt lên kinh ngạc.

Ừ, em không leo nữa.
Thật ra đối với Vân Tiên, có leo hay không leo cũng chẳng có gì to tát, vì vậy cô thẳng thắn gật đầu trả lời Sở Hướng Nam.

Mọi người đi đi.
Vân Tiên nói với mấy người Sở Hướng Nam, sau đó theo Vân Hải Lam xuống núi.
Thẩm Nham nhìn thấy Vân Tiên đi xuống, vốn định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn tiếp tục leo núi với đám người Vương Phượng Phượng.
Thậm chí khi Vân Tiên bước vào căn phòng, cô có thể cảm nhận được cái lạnh từ những cơn gió Đông buốt giá lùa vào qua mấy tấm ván mỏng.

Xin lỗi. Nhà chị tồi tàn quá rồi, em cứ ngồi đâu tùy thích.
Vân Hải Lam nói với Vân Tiên.
Vân Tiên cũng không câu nệ gì, nhanh chóng tìm một chỗ ngồi xuống.
Vân Hải Lam cắn răng nói với Vân Trúc:
Trúc Nhi ngoan. Đợi vài ngày nữa mẹ lĩnh lương sẽ mua cho con một chiếc áo bông nhé.

Trong nhà đã nghèo đến nỗi không thể sống nổi nữa, thậm chí đến việc giữ ấm cũng trở thành vấn đề.
Người dân ở thị trấn Cảnh Liên có điều kiện sống tương đối nghèo nàn, mà Vân Hải Lam lại không có công việc ổn định, bây giờ còn phải nuôi con nhỏ, sẽ càng thêm khó khăn lận đận.

Hai người ở đây?
Vân Tiên hơi chau mày.

Ừ, mong em không chê.
Vân Hải Lam cười gượng, trong nụ cười còn mang theo chút áy náy.

Không đâu.
Vân Tiên nhanh chóng đi theo Vân Hải Lam vào trong căn nhà được dựng tạm bằng mấy tấm gỗ.
Ngay cả dạo gần đây Vân Trúc có những hành động kỳ lạ, chị cũng không có tiền đưa con đi bệnh viện để khám bệnh.

Vân Tiên nghe vậy, lập tức cởi chiếc áo lông dày ấm áp trên người xuống, mặc lên cho Vân Trúc.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đặc Công Vườn Trường.