• 293

Chương 379: Vỏ quýt dày có móng tay nhọn


Nếu không phải đồng đội của hắn ta cản lại, có lẽ hắn ta đã đánh nhau với Sở Hướng Nam rồi.


Anh dựa vào cái gì mà gọi bọn tôi là g8à mờ!
Sở Hướng Nam cao giọng, khác hẳn với bộ dạng bất cần hằng ngày của anh ta. Lúc này, Sở Hướng Nam giống như đang bảo vệ chủ quyền củ3a mình, anh ta không chút e sợ, bật lại Thiệu Vệ Minh.


Có phải đám người mới vào đội đều tự cao giống đội Vương Giả đúng không? C9ho rằng mình hoàn thành xuất sắc một nhiệm vụ thì có thể trèo lên đầu các thành viên kì cựu bọn tao ngồi sao? Thằng ranh, nói cho mày biết6, khi bọn tao phong độ đầy mình thì chúng mày còn đang nằm trong vòng tay mẹ mà bú sữa đấy.

Vân Tiên đang đứng bên cạnh Dư Phong Thành, cô liếc ánh mắt của mình về phía Dư Phong Thành, con ngươi lóe lên sự sắc bén.
Nhưng Vân Tiên không lên tiếng.

Tôi là đội trưởng.
Lưu Thế Doãn rẽ đám đông trước mặt đi tới.

Tôi không cần biết đội cô cậu nghĩ gì, song khi chúng ta thực hiện nhiệm vụ nhất định phải đặt đoàn kết của cả tập thể lên hàng đầu! Các cô cậu đều là những lính mới nhập ngũ, nên người đi trước như chúng tôi sẽ không so đo tính toán trên một số khía cạnh. Dù sao thanh niên trẻ tuổi hẵng còn bồng bột.
Dư Phong Thành không chút băn khoăn cất lời.
Ngừng một lát, Dư Phong Thành tiếp tục nói với Lưu Thế Doãn, đúng ra là nói với toàn bộ thành viên của tiểu đội Vương Giả:
Các bạn trẻ, đừng ỷ mình có chút thành tích mà đâm ra tự mãn, núi cao còn có núi cao hơn! Đừng bao giờ quên đạo lý người giỏi còn có người giỏi hơn, vỏ quýt dày ắt có móng tay nhọn!

Những lời này đã thể hiện rất rõ ý tứ của Dư Phong Thành.

Đội trưởng, đám lính mới này thích ra vẻ ta đây, vừa rồi bọn chúng cứ luôn miệng chém gió khả năng của mình. Tôi thấy không thoải mái nên nói vài câu thì cậu ta xông tới quát ầm lên.
Thiệu Vệ Minh trình bày với Dư Phong Thành.
Dư Phong Thành sống đến tuổi này rồi nên luôn cho rằng mình là người có nhiều kinh nghiệm từng trải, vì vậy dùng ánh mắt khinh thường liếc qua một lượt những người có mặt tại đây.
Dư Phong Thành không để mắt tới Thiệu Vệ Minh, hắn nhìn Sở Hướng Nam, cao giọng:
Đội trưởng của đội cô cậu đâu? Gọi ra đây nói chuyện với tôi.

Chỉ nhìn thấy một người đàn ông trung niên khoảng chừng ba, bốn mươi tuổi bước xuống cầu thang theo sát phía sau Vân Tiên, nghiêm túc hỏi.
Người đàn ông trung niên nhìn có vẻ nghiêm túc này là đội trưởng của tiểu đội Bá Đầu – Dư Phong Thành.
Dư Phong Thành xuất hiện tràn đầy khí thế, hắn ta vừa mới cất giọng đã khiến Thiệu Vệ Minh lập tức trở nên ngoan ngoãn, vì dù sao Thiệu Vệ Minh cũng là thành viên của tiểu đội Bá Đầu, dưới trướng Dư Phong Thành.
Thiệu Vệ Minh vênh mặt, hắn ta hét lê5n với Sở Hướng Nam, không chịu nhượng bộ.

Có chuyện gì thế? Đã xảy ra chuyện gì!

Vân Tiên vừa mới bước xuống tầng một đã nhìn thấy Sở Hướng Nam và Thiệu Vệ Minh đứng chửi nhau tay đôi. Cô còn chưa kịp lên tiếng thì một giọng nói đanh thép vang lên từ sau lưng.
Rõ ràng hắn ta đã nghe qua về lần thực hiện nhiệm vụ trước của bảy người nhóm Vân Tiên. Khi đó bảy người bọn họ thực hiện một nhiệm vụ có độ khó rất cao, nhưng trong thời gian chưa đến nửa ngày đã hoàn thành nhiệm vụ.

Chuyện này đã được lan truyền trong nội bộ bộ đội đặc chủng.

Quả thật, Dư Phong Thành đang muốn nhằm vào nhóm Vân Tiên, hơn nữa câu nói của hắn ta còn mang hàm ý: Tuy các cô cậu có chút năng lực, nhưng đừng tự nâng mình lên cao quá!

Mặc dù Lưu Thế Doãn là đội trưởng một tiểu đội, nhưng anh ta còn rất trẻ, mới chỉ tầm hai mươi. Khi đối mặt với một người nhiều kinh nghiệm như Dư Phong Thành, anh ta thiếu đi một chút quyết đoán.

Vì vậy, Lưu Thế Doãn thật thà
dạ
một tiếng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đặc Công Vườn Trường.