• 293

Chương 380: Ngôn ngữ nước a. cô ấy nói mình biết


Cho dù Dư Phong Thành không vừa mắt tiểu đội Vương Giả của Vân Tiên giống Thiệu Vệ Minh, nhưng hắn ta chọn cách thức khéo léo để chỉ tr8ích mấy người bọn họ.

Hắn ta không chọn cách nổi nóng cố chấp để gây hấn với Sở Hướng Nam.
Thực ra bình thường, Sở Ninh và Sở Hướng Nam không khác gì cặp đôi oan gia, cậu mắng tôi một câu, tôi trả lại cậu một lễ, nhưng đến khi xảy ra chuyện thì nhất định sẽ bênh vực đối phương.
Vân Tiên lười biếng vòng tay ra sau làm điểm tựa đầu, cô nhìn hai người ngồi phía trước mình, cười tít mắt.
Vậy nên phải tầm sáu, bảy giờ tối của ngày hôm sau, nhóm Vân Tiên mới đến được nước A.
Tối đến, mấy người Vân Tiên đều ở lại trên xe để nghỉ ngơi, bọn họ dựa người vào ghế để ngủ nên không được ngon giấc. Vì thế khi đến nước A, mọi người vội vã tìm một nhà trọ để ở lại.
Hơn nữa giọng điệu nói chuy3ện của Dư Phong Thành cũng đã giải quyết được mọi chuyện.
Đợi Thiệu Vệ Minh bực bội trở lại chỗ ngồi, Sở Ninh chạy tới kéo Sở 9Hướng Nam vẫn còn đang tức giận đứng ở đó lên tầng hai xe buýt, coi như tránh xa Thiệu Vệ Minh đang ngồi ở tầng một.
Khung cảnh bên ngoài cửa sổ liên tục thay đổi, Vân Tiên ngồi trong xe tranh thủ thời gian nghỉ ngơi.
Khi trời ngả dần về đêm cũng là lúc xe buýt dừng lại. Dù sao lái xe buổi đêm cũng không an toàn, hơn nữa tài xế cũng cần nghỉ ngơi.

Tức chết tôi rồi.
Sở Hướng Nam chưa kịp ngồi xuống đã lên tiếng phàn nàn.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vừa rồi tôi còn ngồi ngắm phong cảnh, sao các anh đã cãi nhau loạn cả lên thế?
Sở Ninh nhíu mày, hỏi Sở Hướng Nam.
Khi bước 6lên tầng hai, Sở Ninh còn quay người gọi Vân Tiên:
Vân Tiên, em cũng lên đi.


Vâng.
Vân Tiên gật đầu rồi đi lên tầng hai xe5 buýt.
Vân Tiên tìm một chỗ trống ở phía sau Sở Hướng Nam và Sở Ninh rồi ngồi xuống.

Vừa rồi tôi đang khoe khí thế của tiểu đội Vương Giả tụi mình với tên ngốc họ Hoành, mình tự nổ cũng đâu có ảnh hưởng đến ai. Kết quả là tên kia thấy tôi ngứa mắt, ừ thì quát mắng tôi một câu cũng chẳng sao, đằng này hắn lại còn nói tất cả thành viên tiểu đội Vương Giả chúng ta là lính mới tò te! Nói chúng ta hoàn thành được nhiệm vụ lần trước đều dựa vào may mắn! Tức muốn điên luôn.

Không còn việc của cô nữa, Vân Tiên lại nhắm mắt, tiếp tục nghỉ ngơi.
Xe buýt chuyên chở hai tầng đi từ nước Z đến nước A vẫn luôn lăn bánh.
Khi Vân Tiên bước lên tầng, cô vẫn còn nghe thấy được tiếng cười chế nhạo của Thiệu Vệ Minh:
Ha ha, nhìn lũ ranh con của tiểu đội Vương Giả mà xem. Đứa nào đứa nấy chân tay gầy guộc, nói không chừng nhiệm vụ lần trước là do bọn chúng may mắn mới có thể thuận lợi hoàn thành, đám gà mờ này làm gì có tố chất...

Mấy chữ cuối cùng càng lúc càng khó nghe, cùng lúc đó Vân Tiên đã quay trở lại tầng hai xe buýt.
Sở Hướng Nam phun ra một tràng, lúc này tâm trạng của anh ta đang vô cùng phức tạp, vừa nhìn đã biết là Sở Hướng Nam thật sự nổi giận.

Được rồi, được rồi, đừng giận nữa, đợi đến khi đến nước A, chúng ta cố gắng lấy lại được món đồ cổ trước bọn họ, lúc đó dùng thực lực của mình để vả mặt họ.
Thay vì đấu võ mồm với Sở Hướng Nam như thường lệ, lần này Sở Ninh lại lên tiếng động viên anh ta.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đặc Công Vườn Trường.