• 293

Chương 382: Cần phải hợp tác. không thể chấp nhận



Được rồi, mọi người yên lặng.
Lúc này, Dư Phong Thành đảm đương vai trò là người chỉ huy ba tiểu đội, đập tay xuống chiếc bàn trước mặt. 8

Dư Phong Thành vừa quát một tiếng, tất cả mọi người đều yên lặng.


Tất cả thành viên ba tiểu đội chúng ta đều vì một nhiệm3 vụ mà đến đây, vậy nên chúng ta bắt buộc phải hợp tác! Hơn thế, chúng ta phải đối mặt là người được mệnh danh Siêu đạo chích tiếng tăm lẫ9y lừng trên trường quốc tế.
Dư Phong Thành nói lên góc nhìn của bản thân.
Khi Dư Phong Thành nghe thấy tiếng nói ấy cất lên, lông mày của hắn ta giật liên hồi, hắn ta quay đầu tìm nơi phát ra giọng nói và thấy Vân Tiên đang đứng yên một chỗ, cô mím môi, nhìn ánh mắt mọi người đều hướng về phía mình.
Im lặng giây lát, Vân Tiên lặp lại:
Tôi không tán thành. Hiện tại chúng ta có ba tiểu đội với hai mươi mốt người, nếu chúng ta đi cùng nhau, mọi người không cảm thấy quá gây sự chú ý sao? Chẳng khác gì chúng ta nói với tên Siêu đạo chích lấy cắp đồ cổ rằng chúng ta tới đây là để bắt hắn. Vậy nên tôi không chấp nhận.

Lời của Vân Tiên ngay lập tức nhận nhiều ý kiến phản đối.

Ý anh là thành viên của cả ba đội phải bắt tay hợp tác6 với nhau?
Có người lên tiếng hỏi.
Dư Phong Thành vẫn tiếp tục phát biểu ý kiến của mình, mà những lời hắn ta nói nghe có vẻ hợp 5lý:
Đúng, ba đội chúng ta phải hợp tác để bắt tên Siêu đạo chích kia lại và mang được món đồ cổ về! Vậy nên ngay lúc này, tôi mong thành viên của ba đội có thể đồng tâm hiệp lực, không vì bất kỳ điều gì mà tranh cãi lẫn nhau, tất cả cùng cố gắng hoàn thành nhiệm vụ.

Đây là suy nghĩ của bản thân Dư Phong Thành.

Chúng tôi mong muốn chung tay góp sức! Còn cô lại muốn tự mình lo liệu.
Có người trong tiểu đội Bá Đầu khó chịu, tức giận quát Vân Tiên.
Có lẽ do tuổi của Vân Tiên còn quá trẻ, cho nên ngay cả khi cô giải thích cặn kẽ bằng tiếng nước Z cũng không thể thuyết phục được mọi người.

Đúng vậy! Cô bé, kinh nghiệm của cô quá ít, cũng chưa từng trải qua sự đời. Trong khi những nhiệm vụ mà chúng tôi hoàn thành ít nhiều gì cũng cả trăm lần rồi, có lần nào không phải nhờ vào việc đoàn đội hợp tác chứ? Bây giờ chúng ta đang làm nhiệm vụ chứ không phải lúc để cô tùy ý ăn nói xấc xược.

Vừa rồi Dư Phong Thành phải nhượng bộ Vân Tiên, bây giờ hắn ta có cảm giác muốn làm giảm khí thế của cô, vậy nên lợi dụng giọng điệu của người bề trên để phản đối lại.
Vân Tiên chỉ cười khẽ một tiếng.
Nhất là khi nghe thấy Dư Phong Thành nói hắn ta đã thực hiện cả trăm lần nhiệm vụ, Vân Tiên gần như bật cười thành tiếng, thế nhưng đến cuối cùng cô không có phản ứng gì, chỉ quay đầu nhìn sáu người Lưu Thế Doãn:
Mọi người thì sao? Muốn hợp tác cùng bọn họ hay đi cùng tôi?

Hơn nữa những lời nói này của Dư Phong Thành vô cùng chí lý, thậm chí hắn ta còn tự khâm phục bản thân khi nói ra.
Lưu Thế Doãn cau mày, không nói lời nào.

Tôi không đồng ý.
Ngay khi mọi người đang bàn bạc, một giọng nữ phóng khoáng truyền tới, làm gián đoạn cuộc hội ý.
Vân Tiên không để ý đến Dư Phong Thành, những lời cô nói ra đã đủ rõ ràng rồi. Cô đang hỏi nhóm người Lưu Thế Doãn rằng muốn cùng cô hoàn thành nhiệm vụ hay nghe theo sự sắp xếp của Dư Phong Thành, cùng thực hiện nhiệm vụ lần này với bọn họ.


Này cô bé, đến kẻ ngốc cũng biết nên chọn như nào! Hoặc là cô tự mình đi, hoặc ở lại hợp tác với chúng tôi.
Người của tiểu đội Bá Đầu ban nãy vừa lên tiếng lại mỉa mai Vân Tiên thêm một câu.

Dư Phong Thành ngẩng cao đầu, trong nhận thức của hắn ta, mấy người Lưu Thế Doãn chắc chắn sẽ đi cùng với đoàn người của mình.

Dù sao Vân Tiên cũng chỉ là đứa trẻ con mới có mười mấy tuổi, chưa trưởng thành.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đặc Công Vườn Trường.