• 294

Chương 390: Bọn họ không tin, vẫn còn ở lại nước a


Độ khó của nhiệm vụ lần này được chính lãnh đạo cấp trên vô cùng coi trọng!

Cát Quân Kiến coi trọng nhiệm vụ lần này đến mức nào, từ8 việc ông ta điều ba tiểu đội tài giỏi nhất trong quân đội cùng tới đây hoàn thành nhiệm vụ là có thể thấy được.

Song, cho dù bây g3iờ hai tiểu đội Bá Đầu và Phi Long cùng liên thủ lại nhưng chẳng thể tìm được chút tung tích nào của tên siêu đạo chích kia.
Vân Tiên giao ngọc bội cho Cát Quân Kiến, sau đó lập tức tuyên bố nhiệm vụ lần này lại được hoàn thành một cách thuận lợi.
Cát Quân Kiến hoàn toàn khiếp sợ, ông ta không ngờ mấy người Vân Tiên lại trở về nhanh đến như vậy. Sau khi ông ta nhận lấy ngọc bội xong đã nghệt ra nhìn cô và hỏi:
Hoàn thành nhiệm vụ? Vậy người của hai tiểu đội khác đâu?


Bọn họ không tin tôi, cho nên giờ vẫn còn đang ở nước A.
Vân Tiên híp mắt lại, trả lời Cát Quân Kiến.
Vậy mà9 mới đó Vân Tiên đã nói, tiểu đội Vương Giả của bọn họ đã hoàn thành nhiệm vụ?

Em gái, em đang đùa gì thế?
Một tên đàn ông có tướ6ng mạo thô kệch bên tiểu đội Bá Đầu ngạo mạn cất tiếng hỏi Vân Tiên.
Giọng điệu của hắn lộ rõ sự ngờ vực.

Các bạn trẻ, các bạn có thể ôm tư tưởng nóng lòng muốn đạt tới thành công, điều này tất nhiên là tốt, nhưng mọi việc đều cần nhìn nhận thực tế để nói. Nhiệm vụ lần này không dễ thực hiện như thế, tôi thấy các cô cậu cũng đã vào khe núi Thiên Địa này một chuyến, chắc là không phát hiện ra được cái gì chứ gì? Tôi đã nói từ trước rồi, chúng ta nhất định phải hợp tác, đồng tâm hiệp lực...

Dư Phong Thành nói lải nhải liên hồi, hết câu này tới câu khác.
Nhưng ý của đám người Dư Phong Thành đã rất rõ ràng. Đối với chuyện tiểu đội Vương Giả tìm được đồ cổ, bọn họ giữ nguyên thái độ không hề tin tưởng.

Hừ! Theo tôi thấ5y, lũ lính mới của tiểu đội Vương Giả chẳng được học gì cả, chỉ được mỗi cái bốc phét! Nếu nhiệm vụ lần này mà dễ hoàn thành như vậy, sĩ quan Cát cần gì phải cử thành viên của ba đội chúng ta tới chấp hành nhiệm vụ làm gì chứ? Trêu đùa chúng ta sao?

Bởi vì trước đó Thiệu Vệ Minh đã cãi cọ một trận với Sở Hướng Nam, cho nên chỉ cần nhìn thấy bất cứ thành viên nào của tiểu đội Vương Giả, hắn ta cũng cảm thấy ngứa mắt.
Dư Phong Thành vừa nghe người của tiểu đội mình nói xong, hắn ta cũng cho rằng như vậy.
Thấy mấy người Vân Tiên bước đi, Dư Phong Thành tức giận tới mức giậm chân, hắn ta còn hung tợn quát nạt:

Nít ranh ngông cuồng! Không biết điều! Hừ, nếu đã như thế, vậy chúng ta tự đi...
Dư Phong Thành khẽ chửi vài câu rồi dẫn đám người kia cùng đi vào thung lũng Thiên Địa.
Đoàn người Vân Tiên tự mình về nước, khi về bọn họ cũng chỉ đi xe công cộng, trải qua một quãng đường xóc nẩy rất lâu, cuối cùng đã về tới thành phố Long Môn.

Này, tôi nói chứ các người...
Sở Hướng Nam nghe xong không khỏi nóng nảy, anh ta định lên tiếng nhưng lại bị Vân Tiên cản lại.

Các người đã định tiến vào khe núi Thiên Địa thì cứ đi đi, bọn tôi không đi cùng.
Vân Tiên chỉ nói một câu như vậy rồi dẫn người bước đi.
Thái độ của đám người Dư Phong Thành làm cho Vân Tiên cực kỳ buồn nôn, cho nên cô chẳng buồn nói tiếp, cứ thế gọi đồng đội cùng mình rời đi.
Một lúc sau Cát Quân Kiến mới mấp máy môi, nhưng cuối cùng lại chẳng thể nói được lời nào.

Giờ phút này Cát Quân Kiến mới ý thức sâu sắc rằng, bất kể là thời gian mà tiểu đội Vương Giả hoàn thành nhiệm vụ lần trước hay nhiệm vụ lần này đều đang nói cho ông ta biết một điều, tiểu đội Vương Giả tiền đồ xán lạn!

Thành tựu mai sau của Vân Tiên chắc chắn không chỉ bó hẹp trong một binh đoàn bộ đội đặc chủng của ông ta.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đặc Công Vườn Trường.