Chương 483: Ngủ ngon nhé. anh muốn ngủ cùng em
-
Đặc Công Vườn Trường
- Mạt Yên
- 697 chữ
- 2022-02-08 11:44:51
Lúc Vân Tiên mở cửa đi vào, Tần Y Nhu và Cát Quân Kiến cũng không thấy có gì không ổn.
Tần Y Nhu và Cát Quân Kiến cứ trò chuyện như vậy8, ngược lại còn bộc bạch những khổ cực của bản thân nhiều năm qua với đối phương, gánh nặng trình trịch trong lòng, cuối cùng cũng được vơi bớ3t được phần nào.
Đột nhiên cô cảm thấy, trẻ con không phải đối tượng dễ dỗ chút nào.
Bạn dỗ bé, còn phải dỗ đến điểm mấu chốt. Nếu không bé sẽ không nghe bạn.
Vân Tiên dụ dỗ.
Nhưng mà lời dụ dỗ của Vân Tiên quả nhiên có hiệu quả.
Mắt Vân Trúc sắp híp lại thành đường kẻ, nhưng cậu nhóc vẫn gắng gượng không thể để mình ngủ mất.
Vân Trúc vẫn đang trong tuổi ăn tuổi lớn, Vân Tiên thả tay ra, dứt khoát ngồi xổm xuống nhìn Vân Trúc, nói với cậu nhóc:
Tiểu Trúc, em nên ngủ thôi, chị ngủ trước với em, được không nào?
Vâng.
Vân Tiên gật đầu.
Lúc này, Vân Trúc đứng giữa Vân Tiên và Tư Dịch nắm tay hai người họ đã gật gù buồn ngủ.
Nhất thời, dưới lầu chỉ còn lại hai người Vân Tiên và Tư Dịch.
Vân Tiên vừa nhận ra, cô đảo mắt, nhếch nhếch khóe môi:
Em cũng về phòng đây.
Căn phòng ở lầu ba được sửa sang lại cho Vân Tiên và phòng của Tư Dịch thì nằm sát bên, chỉ cách nhau một bức tường.
Mặc dù, nhà Trương Mai Hoa có nhiều phòng, nhưng cũng không phải biệt thự.
Cát Quân Kiến thấy dưới lầu chỉ còn lại ba người ông, Vân Tiên, Tư Dịch, cái mặt già của ông bỗng đỏ bừng, cũng chạy lên lầu luôn.
Nói là đi tìm Tần Y Nhu hỏi xem mình ngủ ở đâu.
Hai mí mắt sắp dính vào nhau rồi, nhưng Vân Trúc vẫn chống mí mắt lên, lắc đầu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn phúng phính rất mềm mịn, Vân Tiên nhịn không được sờ mặt Vân Trúc một cái, nói với cậu nhóc:
Tiểu Trúc ngủ một một giấc, tỉnh dậy là có thể mặc quần áo mới, còn được nhận tiền lì xì anh Tư Dịch cho nữa! Nếu bây giờ mà không đi ngủ nữa thì không có tiền lì xì đâu nhé!
Đến độ tuổi của Vân Trúc, trẻ con đều muốn đợi đến mười hai giờ đón giao thừa, được người lớn chuẩn bị tiền lì xì cho mình.
Bởi vì ở độ tuổi đó khi được lì xì bọn trẻ sẽ cảm thấy rất phấn khích.
Nói xong, Vân Tiên đi về phía cầu thang.
Tư Dịch cũng đi theo sát.
Tần Y Nhu ở nhà, bình thường Vân Trúc đều ngủ chung với bà.
Nhất thời, Vân Tiên nhất thời cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.
Mấy năm nay, cả Tần Y Nhu và Cát Quân Kiến đều giấu trái tim mình vào nơi sâu nhất, không để người khác cảm nhận được9 nó. Nhưng vừa nãy, hai người đã trút bầu tâm sự nói hết với nhau về nỗi đau trong lòng mình.
Dù sao cũng là người ngoài, dù có kể hết6 nỗi lòng mình cũng không sao. Cho nên, Tần Y Nhu và Cát Quân Kiến trò chuyện rất thoải mái.
Không được, Tiểu Trúc sẽ ngoan ngoãn đi ngủ!
Tiểu Trúc rất ranh mãnh, mới đứng bên cạnh Vân Tiên đã chạy tuốt lên lầu.
Tiểu Trúc, cẩn thận chút!
Tần Y Nhu thấy Vân Trúc tung tăng chạy lên lầu thì cũng đi theo che chở.
Mà lúc này, Vân Tiên, Tư Dịch và Vân Trúc5 quay về.
Về rồi đấy à?
Tần Y Nhu thấy ba người Vân Tiên mở cửa bước vào thì lên tiếng hỏi.
Mỗi căn phòng ở đây đều sát với nhau, chỉ cách một bức tường.
Vân Tiên cũng không định đón giao thừa, cô đã đến tuổi này rồi, đón giao thừa hay không cũng không khác gì nhau.
Vân Tiên đứng trong phòng mình, nhìn Tư Dịch đi theo cô đang đứng ngoài cửa, cô làm hành động muốn đóng cửa, nói với anh:
Ngủ ngon nhé.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.