• 460

21.


Số từ: 1164
Dịch giả: Khắc Vinh
Nhà xuất bản: NXB Thanh Niên
- Ê ê, bọn mày! - Wharton cười. Chẳng phải đây là bữa tiệc sao? Phải không, hay là gì?
Vẫn gào thét và cười cợt, Wharton quay lại xiết cổ Dean bằng dây xích của nó. Tại sao không? Wharton biết điều tất cả chúng tôi biết: người ta chỉ có thể nướng nó một lần mà thôi.
- Đập nó! - Harry Terwilliger gào lên. Anh ta vật lộn với Wharton, cố gắng ngăn chặn sự việc trước khi chúng xảy ra, nhưng Wharton đã hất văng anh ta và bây giờ Harry đang cố gắng đứng lên. - Percy, đập nó đi!
Nhưng Percy chỉ đứng trơ ra đó, dùi cui bằng gỗ hồ đào trong tay, mắt mở to bằng đĩa đựng súp. Hắn ưa thích cây dùi cui khốn kiếp của mình, và bạn sẽ nói đấy là cơ hội để sử dụng nó nếu hắn đã thèm khát như thế kể từ khi đến trại giam Cold Mountain… nhưng bây giờ khi có dịp, hắn rét đến nỗi không vồ lấy được cơ hội. Đây không phải là gã người Pháp nhỏ bé hoảng hốt nào đó, cũng chẳng phải một gã da đen khổng lồ, kẻ gần như không biết mình đang hiện hữu trong chính thân xác của mình, đây là một con quỷ đang quay cuồng.
Tôi bước ra khỏi xà lim của Wharton, bỏ bìa kẹp hồ sơ xuống và rút khẩu 38 mm ra. Tôi đã quên hẳn căn bệnh nhiễm trùng đang đun sôi hạ bộ của mình lần thứ hai trong ngày. Tôi không nghi ngờ câu chuyện những người kia nói về bộ mặt trống rỗng và cặp mắt vô tri vô giác của Wharton khi họ kể lại sau này, nhưng đấy không phải là thằng Wharton tôi nhìn thấy. Cái tôi thấy là bộ mặt của một con vật - không phải một loài vật thông minh, nhưng là một con thú đầy xảo quyệt… độc ác… và niềm vui. Phải. Nó đang làm điều nó được sinh ra để làm. Nơi chốn và hoàn cảnh không quan trọng. Thứ khác mà tôi thấy là khuôn mặt đỏ bừng, sưng phồng của Dean Stanton. Anh ta đang chết trước mặt tôi. Wharton nhìn thấy khẩu súng và nó xoay Dean về hướng mũi súng, để khi tôi phải bắn kẻ này thì trúng vào người kia. Từ phía trên vai Dean, một con mắt xanh lấp lánh thách thức tôi bóp cò. Con mắt kia của Wharton bị tóc Dean che khuất. Sau lưng họ tôi thấy Percy đứng phân vân, dùi cui giơ lên nửa chừng. Thế rồi, lấp đầy khoảng trống ở bậc cửa ra sân trại giam, là một phép lạ bằng xương bằng thịt: Brutus Howell. Họ đã dọn xong phần thiết bị cuối cùng của bệnh xá, và anh ta đến để xem ai muốn uống cà phê.
Anh ta lập tức hành động không chậm trễ một giây - xô Percy sang một bên, với sức mạnh lung lay cả hàm răng, rút dùi cui của mình ra khỏi móc đeo, giáng cật lực xuống ót Wharton bằng tất cả sức lực chứa trong cánh tay phải đồ sộ. Một tiếp
bốp!
khô khốc - một âm thanh gần như trống rỗng, như thể không có chút não chất nào trong hộp sọ của Wharton và rốt cuộc sợi xích quanh cổ Dean lỏng ra. Wharton đổ vật xuống như một bao bột và Dean bò ra chỗ khác, ho khan rũ rượi và ôm cổ họng bằng một bàn tay, mắt lồi ra.
Tôi quỳ xuống bên anh ta nhưng anh ta lắc đầu kịch liệt.
- Được rồi. - Anh ta nói giọng the thé. - Coi chừng… nó! - Anh ta chỉ Wharton. - Nhốt! Xà lim!
Tôi không nghĩ nó cần đến xà lim khi Brutal đã cật lực đập nó, tôi nghĩ cái nó cần là một cỗ quan tài. Tuy nhiên, không được may mắn như thế. Wharton bị đập bất tỉnh, nhưng còn lâu mới chết. Thằng nhóc nằm sóng soài nghiêng vè một bên, một cánh tay thòng ra ngoài khiến đầu ngón tay chạm vào lớp vải sơn lót Dặm Đường Xanh, mắt nhắm nghiền, hơi thở chậm nhưng đều. Thậm chí có cả một nụ cười bình an trên khuôn mặt, như thể nó thiếp ngủ đi trong khi nghe bài hát ru ưa thích nhất của mình. Một dòng máu đỏ nhỏ xíu đang rỉ ra khỏi mái tóc, thấm vào cổ chiếc áo tù mới. Tất cả chỉ có thế.
- Percy. - Tôi lên tiếng. - Giúp tôi!
Percy không nhúc nhích, chỉ đứng dựa vào tường, giương to cặp mắt đờ đẫn nhìn trừng trừng. Tôi nghĩ hắn không biết chính xác hắn ở đâu.
- Percy, mẹ kiếp, tóm lấy nó!
Lúc ấy hắn mới cửa động và Harry giúp hắn. Ba chúng tôi cùng nhau lôi ông Wharton bất tỉnh vào xà lim trong lúc Brutal giúp Dean đứng dậy, nhẹ nhàng ôm anh ta như bất cứ bà mẹ nào trong khi Dean cúi gập xuống, ho khan lấy lại hơi thở vào phổi.
Suốt gần 3 giờ sau, thằng nhóc có vấn đề của chúng tôi vẫn không dậy nổi, nhưng khi tỉnh lại, nó tỏ ra hoàn toàn không có dấu hiệu tổn thương nào sau cú đập tàn bạo của Brutal. Thằng khốn hồi tỉnh theo cách nó tấn công nhanh chóng. Phút trước nó vẫn còn nằm soài trên sạp, đối với thế giới là đã chết. Ngay phút sau nó đã đứng tại chấn song, im lặng như một con mèo và trân trối nhìn tôi đang ngồi tại bàn giấy, viết báo cáo về tai nạn xảy ra Sau cùng khi cảm thấy có ai đó đang nhìn ngó và tôi ngước lên nó ở kia, nụ cười phô ra bộ răng chết, đen xỉn đã có nhiều khoảng trống giữa chúng. Tôi giật nảy mình khi thấy nó đứng đó như thế. Tôi cố không để lộ ra, nhưng tôi nghĩ nó biết.
- Ê, thằng tay sai. - Nó lên tiếng. - Lần sau sẽ là mày. Và tao sẽ không để sổng.
- Chào Wharton. - Tôi cố thản nhiên nói. - Trong hoàn cảnh này, tao đoán có thể bỏ qua bài diễn văn và Buổi Chào Mừng, mày nghĩ thế không?
Nụ cười của thằng nhóc nao núng một chút. Đấy không phải là một loại phản ứng mà nó chờ đợi, và có lẽ không phải loại phản ứng mà tôi có trong hoàn cảnh này. Nhưng điều gì đó đã xảy ra trong lúc Wharton bất tỉnh. Đấy là, tôi cho rằng, một trong những điểm chính mà tôi đã lê bước qua tất cả những trang giấy này để kể cho bạn biết. Bây giờ hãy xem bạn có tin không.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dặm Đường Xanh.