25.
-
Dặm Đường Xanh
- Stephen King
- 1511 chữ
- 2020-05-09 02:27:32
Số từ: 1499
Dịch giả: Khắc Vinh
Nhà xuất bản: NXB Thanh Niên
Đấy là tuần lễ khi Melinda Moores, vợ của giám thị, từ Indianola trở về nhà. Các bác sĩ đã xong việc với bà ấy; họ đã có những tấm ảnh chụp X-quang mới toanh, đáng quan tâm về khối u trong đầu bà; họ đã lưu hồ sơ tình trạng bàn tay yếu kém của bà, những cơn đau gây tê liệt đã phá hủy bà gần như trường kỳ vào lúc ấy, và đã xong trách nhiệm với bà. Họ phát cho chồng bà một mớ thuốc có chất morphin và trả Melinda về nhà chờ chết. Hal Moores có cả một chồng đơn xin nghỉ bệnh - không nhiều lắm, thời ấy người ta không cho bạn nhiều đơn xin nghỉ bệnh, nhưng ông ấy đã sử dụng những gì ông có để có thể giúp bà ấy làm những gì phải làm.
Ba ngày sau khi bà ấy về nhà, vợ tôi và tôi đến thăm. Tôi gọi điện thoại trước và Hal nói được, như thế là hay, Melinda đang có một ngày tốt đẹp và sẽ thích thú được gặp chúng tôi.
- Anh ghét những cú gọi như thế. - Tôi bảo Janice trong khi chúng tôi lái xe đến ngôi nhà nhỏ, nơi vợ chồng Moores cư ngụ suốt phần lớn cuộc sống chung.
- Mọi người cũng ghét, cưng ạ. - Nàng nói và vỗ vào tay tôi. - Chúng ta chịu đựng sức nặng của nó, và bà ấy cũng vậy.
- Anh hy vọng thế.
Chúng tôi gặp Melinda trong phòng khách, bất động dưới ánh nắng tháng Mười sáng sủa, ấm áp trái mùa, và ý nghĩ bị sốc đầu tiên của tôi là bà đã sụt đi 90 pound.
Dĩ nhiên là không - nếu sụt bấy nhiêu cân, bà ấy khó mà ngồi ở đó - nhưng đấy là phản ứng đầu tiên của não bộ tôi trước những gì mắt tôi nhìn thấy. Khuôn mặt bà đã suy sụp để lộ ra hình dáng xương sọ bên dưới, làn da bà trắng bạch như giấy. Có những vòng sậm tối bên dưới mắt. Và đây là lần đầu tôi thấy bà ngồi trên ghế mà trên lòng không có đồ may vá, những mảnh thêu Afghan vuông vức hoặc vải vụn để bện thành một tấm thảm. Bà chỉ ngồi xuông ở đấy. Như một người ngồi chờ tại ga xe hỏa.
- Melinda. - Vợ tôi nồng nàn cất tiếng. Tôi nghĩ nàng cũng bị sốc như tôi - có lẽ nhiều hơn - nhưng nàng khéo léo che dấu, như một số phụ nữ vẫn có khả năng làm thế. Nàng tiến đến chỗ Melinda, quỳ một gối xuống bên cạnh chiếc ghế trên đó vợ ông Giám thị đang ngồi, cầm lấy một bàn tay bà. Trong lúc nàng làm thế, mắt tôi tình cờ bắt gặp tấm thảm màu xanh da trời bên lò sưởi. Tôi chợt nảy sinh ý nghĩ lẽ ra nó phải có màu vàng chanh cũ kỹ, bởi vì giờ đây căn phòng đúng là một phiên bản của Dặm Đường Xanh..
- Tôi có đem biếu chị một ít trà. - Jan nói. - loại mà tôi tự tay gói. Trà an thần tốt đấy. Tôi để trong nhà bếp.
- Cảm ơn cô nhiều lắm, cưng ạ. - Melinda đáp. Giọng bà nghe già nua và khàn khàn.
- Chị cảm thấy thế nào, chị thân mến? - Vợ tôi hỏi.
- Khỏe hơn. - Melinda nói bằng một giọng khàn, chói tai.
- Không phải vì tôi muốn ra ngoài dự khiêu vũ mừng xây vựa lúa, nhưng ít nhất hôm nay không bị đau. Họ cho tôi một số thuốc trị nhức đầu. Đôi khi có hiệu lực.
- Vậy là tốt, phải không?
- Nhưng tôi không nắm chặt được. Điều gì đó xảy ra… với bàn tay của tôi. - Bà giơ tay lên, nhìn như thể trước đây chưa từng thấy nó, rồi lại hạ tay xuống, đặt trên lòng. - Điều gì đó xảy ra... khắp người tôi. - Bà bắt đầu khóc lặng lẽ theo một cách làm tôi nghĩ đến John Coffey. Trong đầu tôi lại vang lên điều gã nói: Ta đã giúp, phải không? Ta đã giúp, phải không? Giống như vần thơ bạn không thể gạt bỏ.
Lúc ấy Hal bước vào. Ông ấy tóm lấy tôi, và bạn có thể tin khi tôi nói tôi rất mừng được tóm cổ. Chúng tôi bước vào nhà bếp, ông ấy rót cho tôi một nửa ngụm whisky trắng, loại hấp dẫn vừa lấy ra khỏi lò cất của một nông dân nào đó. Chúng tôi chạm ly và uống. Dòng nước chảy xuống bỏng rát như lửa, nhưng tỏa ra trong bụng như thiên đường. Nhưng khi Moores chìa hũ rượu về phía tôi, hỏi mà không thốt nên lời tôi muốn uống nửa ngụm kia không, tôi lắc đầu, xua tay từ chối. Wild Bill Wharton đã vượt ra khỏi sự kiềm chế - dù sao cũng chỉ là trước mắt - và sẽ không an toàn khi đến gần nó với một cái đầu mờ ảo vì rượu. Thậm chí cả khi có chấn song ở giữa.
- Tôi không biết mình chịu đựng được bao lâu, Paul. - Ông nói bằng một giọng thấp. - Mỗi buổi sáng có một cô gái đến giúp tôi, nhưng bác sĩ nói bà ấy có thể mất kiểm soát đường ruột, và... và... - Ông ngừng lại, cổ họng co thắt, cố nén không khóc trước mặt tôi lần nữa.
- Ông hãy thuận theo bằng khả năng tốt nhất. - Tôi nói. Tôi đưa tay ngang qua bàn và bóp bàn tay bị hậu quả của chứng liệt, lốm đốm vì bệnh gan của ông. - Làm điều đó ngày qua ngày, dành phần còn lại cho Chúa, ông không thể làm gì khác, phải không?
- Tôi đoán là không. Nhưng quả là nặng nề, Paul ạ. Tôi cầu nguyện cho anh không bao giờ phải tìm hiểu sự nặng nề đến mức nào.
Ông cố gắng tự trấn tĩnh.
- Bây giờ cậu cho tôi biết tin tức. Cậu giải quyết thằng Wharton thế nào? Và kết quả với Percy Wetmore ra sao?
Chúng tôi nói chuyện công việc một lúc, rồi kết thúc cuộc thăm viếng. Sau đó, suốt trên đường về nhà, vợ tôi hầu như ngồi yên lặng - mắt ướt và suy tư - trên ghế bên cạnh tôi, những lời lẽ của Coffey cứ quay cuồng trong đầu tôi như Ô. Jingles chạy quanh xà lim của Delacroix: Ta đã giúp, phải không?
- Thật khủng khiếp. - Vợ tôi chán ngán lên tiếng. - Và không ai có thể giúp gì cho bà ấy.
Tôi gật đầu đồng ý và nghĩ: Ta đã giúp, phải không? Nhưng chuyện đó điên quá và tôi cồ" sức gạt nó ra khỏi tâm trí.
Khi chúng tôi rẽ vào sân trước cửa, sau cùng nàng lên tiếng lần thứ hai - không phải về người bạn thân Melinda, nhưng về chứng nhiễm trùng đường tiểu của tôi. Nàng muốn biết đã thật sự khỏi bệnh chưa. Thật sự rồi, tôi bảo nàng.
- Vậy thì tốt. - Nàng nói, rồi hôn lên phía trên lông mày, ở cái chỗ gây cảm hứng của tôi. - Có lẽ chúng ta phải, anh biết đấy, tính đến một điều gì đó nho nhỏ. Nghĩa là, nếu anh có thì giờ và có hứng thú.
Với điều kiện sau có quá nhiều mà điều trước chỉ vừa đủ, tôi cầm tay nàng đưa vào phòng ngủ, cởi bỏ quần áo nàng trong khi nàng khều cái phần sưng lên và đập phập phồng của tôi nhưng không còn đau nữa. Và trong khi tôi tiến vào nơi ngọt ngào của nàng, xuyên qua nó theo cách thức chậm rãi mà nàng ưa thích - cả hai chúng tôi đều ưa thích - tôi nghĩ đến John Coffey nói gã đã giúp, gã đã giúp, phải không? Giống như một đoạn nhạc không chịu rời bỏ tâm trí bạn cho đến khi nó đã hoàn hảo và sẵn sàng.
Sau đó, trong lúc lái xe đến trại giam, tôi nghĩ đến việc sẽ sớm phải bắt đầu diễn tập cuộc hành hình Delacroix. Ý nghĩ đó dắt tôi đến sự việc lần này Percy sẽ xuất hiện như thế nào, và tôi cảm thấy cơn rùng mình vì sợ. Tự bảo mình cứ làm theo như vậy, một cuộc hành hình rồi chúng tôi sẽ đóng cửa vĩnh viễn với Percy... nhưng tôi vẫn cảm thấy cơn rùng mình đố, như thể chứng nhiễm trùng tôi từng phải chịu đựng chưa hề buông tha, chỉ là thay đổi vị trí, từ việc đốt cháy hạ bộ chuyển sang đốt cháy xương sống.