26.
-
Dặm Đường Xanh
- Stephen King
- 1335 chữ
- 2020-05-09 02:27:32
Số từ: 1323
Dịch giả: Khắc Vinh
Nhà xuất bản: NXB Thanh Niên
- Coi nào. - Brutal bảo Delacroix vào tối hôm sau. - Chúng ta đi dạo chơi một chút. Anh và tôi và ông Jingles.
Delacroix nghi ngờ nhìn anh ta rồi thò tay vào hộp tìm con chuột. Gã khép nó trong lòng bàn tay và nheo mắt nhìn Brutal.
- Anh nói gì vậy? - Gã hỏi.
- Một đêm tuyệt vời của anh và ông Jingles. - Dean lên tiếng, rồi cùng Harry nhập bọn với Brutal. Chuỗi vết bầm quanh cổ Dean đã biến thành một thứ màu vàng khó coi, nhưng ít nhất anh ta đã có thể nói năng mà không nghe như tiếng chó sủa mèo nữa. Anh ta nhìn Brutal.
Cậu nghĩ có cần khóa chân tay gã không, Brutal?"
Brutal ra vẻ suy nghĩ.
- Không. - Sau cùng anh ta nói. - Gã sẽ tử tế, đúng vậy không, Del? Anh và con chuột của anh, cả hai. Dù sao thì tối nay anh sẽ trình diễn trước một số nhân vật tầm cở đấy.
Percy và tôi đang đứng bên cạnh bàn giấy, quan sát sự việc. Percy khoanh tay, khẽ nở nụ cười khinh miệt trên môi. Sau một thoáng, hắn lấy cái lược bằng sừng ra và chải đầu. John Coffey cũng đang xem, lặng lẽ đứng yên sau chấn song xà lim. Wharton thì nằm dài trên sạp, trố mắt nhìn trần nhà và làm lơ toàn bộ sự việc. Thằng nhóc vẫn còn
đàng hoàng
, mặc dù cái gọi là
đàng hoàng
thì các bác sĩ ở Briar Ridge gọi là trầm cảm. Và cũng có một người khác nữa. Người đó khuất khỏi tầm nhìn trong văn phòng tôi, nhưng cái bóng gầy guộc của lão hắt ra khỏi cửa, đổ xuống Dặm Đường Xanh.
- Chuyện này là gì, đồ điên dại mấy anh? - Del cáu kỉnh hỏi, chân thu lên sạp khi Brutal mở ổ khóa đôi trên cửa xà lim và đẩy ra. Mắt gã láo liên nhìn ba người bọn họ.
- À, nói anh nghe. - Brutal trả lời. - Ông Moores vắng mặt một thời gian - vợ ông ây đang ốm, có lẽ anh đã nghe nói. Vì thế ông Anderson phụ trách, ông Curtis Anderson.
- Thế à? Chuyện đó liên can gì đến tôi?
- À. - Harry nói. - Sếp Anderson nghe nói đến con chuột của anh, Del và muôn xem anh biểu diễn. Ông ấy và 6 người khác đang ở phòng hành chính, chờ anh đến. Cũng không phải là lính gác áo xanh tầm thường đâu. Tai to mặt lớn đấy, như Brute đã nói. Tôi tin một gã trong số họ là chính trị gia đi suốt từ thủ phủ tiểu bang xuống đây.
Del phổng mũi thấy rõ trước sự kiện này, và tôi thấy không còn chút vẻ nghi hoặc nào trên mặt gã. Dĩ nhiên họ muốn xem ông Jingles, ai mà không muốn?
Gã lục lọi khắp nơi, đầu tiên là bên dưới sạp ngủ, rồi dưới gối. Sau cùng gã tìm ra một cục kẹo bạc hà màu hồng và cái ống chỉ tô màu sặc sỡ. Gã nhìn Brutal với vẻ dò hỏi và Brutal gật đầu.
- Phải. Tôi nghĩ họ nóng ruột được xem biểu diễn trò ống chỉ, nhưng cách nó ăn mấy cục kẹo bạc hà cũng hay tuyệt. Và đừng quên cái hộp xì gà. Anh muốn đựng nó trong hộp, đúng không?
Delacroix lấy cái hộp và bỏ mọi thứ của ông Jingles vào trong, nhưng con chuột thì gã đặt lên vai áo. Sau đó gã bước ra khỏi xà lim, bộ ngực căng phồng đi trước và gã nhìn Dean cùng Harry.
- Các anh đến xem chứ?
- Không. - Dean trả lời. - Bận việc khác. Nhưng anh hãy làm cho họ lác mắt, Del - cho họ thấy điều gì xảy ra khi một chàng trai Louisiana bỏ búa xuống và thật sự bắt tay vào việc.
- Còn phải nói. - Một nụ cười sáng lên trên khuôn mặt gã, bất ngờ và giản dị trong niềm hạnh phúc đến nỗi tôi cảm thấy đau lòng cho hắn một chút, dù gã đã gây ra tội lỗi khủng khiếp. Cái thế giới chúng ta đang sông quả là tồi tệ - một thế giới tồi tệ biết bao!
Delacroix quay sang John Coffey, kẻ khiến gã nảy sinh một tình bạn rụt rè, không khác gì 100 mối quen biết khác ở khu tử tù mà tôi đã chứng kiến.
- Anh hãy làm cho họ lóe mắt, Del. - Coffey trịnh trọng lên tiếng. - Anh hãy cho họ xem tất cả những mánh lới của nó.
Delacroix gật đầu rồi giở bàn tay lên ngang vai. Ông Jingles bước lên đó như thể là sân khấu, và Delacroix đưa bàn tay hướng về xà lim của Coffey. John Coffey thò một ngón tay to tướng ra ngoài và tôi sẽ bị nguyền rủa nếu không phải con chuột đã vươn cổ ra và liếm đầu ngón tay đó, y như một con chó.
- Đi thôi, Del, đừng chần chừ nữa. - Brutal nói. - Mấy người đó hoãn bữa ăn tối nóng sốt ở nhà để xem con chuột của anh nhảy cỡn. Sự thật không phải thế, dĩ nhiên - Anderson sẽ có mặt đến 8 giờ vào bất cứ đêm nào, những lính gác anh ta lôi kéo đến xem buổi "biểu diễn
của Delacroix có mặt đến 11 hoặc 12 giờ, tùy thuộc vào thời điểm kết thúc ca trực. Gã chính trị gia đến từ thủ phủ tiểu bang hầu như sẽ là một nhân viên trại giam thắt chiếc cravat đi mượn. Nhưng Delacroix không cách gì biết được chuyện đó.
- Tôi đã sẵn sàng. - Delacroix nói với giọng điệu đơn giản của một ngôi sao nghệ thuật biết cách kiềm chế nỗi xúc động tầm thường. - Chúng ta đi. - Và trong khi Brutal dẫn gã đi trên Dặm Đường Xanh với Ô. Jingles vắt vẻo trên vai anh chàng nhỏ bé, một lần nữa Delacroix lại oang oang,
Thưa quý ông quý bà! Xin chào mừng đến với gánh xiếc chuột!
Thế nhưng, dù đang chìm đắm trong thế giới tưởng tượng của chính mình, gã vẫn tránh xa Percy và tặng cho hắn một cái liếc nhìn đầy nghi ngờ.
Harry và Dean dừng lại trước xà lim trống đối diện xà lim của Wharton (nhân vật quan trọng này vẫn chưa cục cựa gì nhiều). Họ nhìn Brutal mở khóa cửa ra sân thể dục, nơi có hai lính gác khác đang chờ nhập bọn, rồi đưa Delacroix ra ngoài, hướng về buổi biểu diễn được đặt hàng bởi những vị tai to mặt lớn của nhà tù Cold Mountain. Chúng tôi chờ đến khi cửa được khóa lại, rồi tôi nhìn về văn phòng của mình. Cái bóng vẫn còn ngả dài trên sàn nhà, gầy tong teo như bị đói ăn, và tôi lấy làm mừng vì Delacroix quá hào hứng nên không thấy.
- Ra ngoài đi. - Tôi nói. - Và làm cho nhanh. Tôi muốn diễn tập hai lần, chúng ta không có nhiều thời gian đâu.
Lão Toot Toot, tươi tỉnh như mọi khi, ra ngoài, đi đến xà lim của Delacroix và nhàn nhã bước vào trong qua cánh cửa mở sẵn.
- Ngồi xuống. - Lão nói. - Tôi đang ngồi xuống, tôi đang ngồi xuống, tôi đang ngồi xuống.
Đây mới là gánh xiếc thật, tôi nghĩ, mắt nhắm lại một thoáng. Gánh xiếc thật ở ngay đây và tất cả bọn tôi chỉ là một lũ chuột đã được huấn luyện. Rồi tôi gạt bỏ ý nghĩ ra khỏi tám trí và chúng tôi bắt đầu diễn tập.