• 460

31.


Số từ: 2212
Dịch giả: Khắc Vinh
Nhà xuất bản: NXB Thanh Niên
- Không, đồ điên! - Brutal hét lên, nhưng Percy không thèm để ý. Đúng lúc ông Jingles chạm vào cái ống chỉ - nó quá chăm chú nên không nhận ra kẻ cựu thù đang ở trong tầm tay - Percy đạp gót giày cứng lên con chuột. Một tiếng rắc nghe rất rõ khi lưng ông Jingles bị gãy, máu trào ra từ trong mõm. Cặp mắt nhỏ đen láy lồi ra khỏi hốc mắt và tôi đọc thấy trong đó một vẻ đau đớn kinh ngạc, đầy ắp tính người.
Delacroix gào lên vì kinh hoàng và thương tiếc. Gã vật mình đập vào cửa xà lim, thọc tay qua giữa những chấn song, vươn ra hết mức, gọi tên con chuột không ngớt.
Percy quay mặt về phía gã, mỉm cười. Quay mặt về phía ba người chúng tôi nữa.
- Đấy. - Hắn nói. - Tôi biết sớm hay muộn sẽ hạ được nó. Thực sự chỉ là vấn đề thời gian. - Hắn quay lại và bước đi trên , không vội vàng, bỏ mặc ông Jingles nằm dài trên tấm vải sơn, trong vũng máu loang lỗ của chính nó.
Dean từ bàn giấy đứng lên, đầu gối va vào cạnh bàn, làm đổ bàn đánh bài cribbage xuống sàn nhà. Những con chốt tuột ra khỏi lỗ và lăn tung tóe mọi hướng. Cả Dean lẫn Harry, vốn sắp sửa đi ra ngoài, đểu không mảy may chú ý đến cuộc lật đổ trò chơi.
- Lần này cậu làm gì thế ? - Dean hét Percy. - Lần này cậu đã làm trò quái gì thế, cậu đấy, đồ hạ cấp?
Percy không trả lời. Hắn sải chân bước qua bàn trực, không thốt ra một lời, vỗ về mái tóc mình bằng ngón tay. Hắn đi qua văn phòng tôi và vào trong nhà kho. William Wharton đã trả lời thay cho hắn.
- Sếp Dean này ? Tôi nghĩ điều hắn làm là dạy cho gã người Pháp tí tẹo biết rằng cười nhạo hắn không phải là điều khôn ngoan, "thằng nhóc lên tiếng, rồi bắt đầu cười. Một tiếng cười khỏe mạnh, một tiếng cười mộc mạc, vui và sâu. Có những con người tôi đã gặp trong giai đoạn cuộc đời đó của tôi (phần nhiều là những con người đáng ghê sợ), chỉ khi họ cười mới nghe có vẻ bình thường. Wild Bill Wharton là một trong những con người đó.
Tôi nhìn xuống con chuột lần nữa, choáng váng. Nó vẫn còn thở, nhưng có nhiều hạt máu nhỏ xíu dính vào những sợi râu, và một vẻ đờ đẫn đang len lỏi vào cặp mắt hạt thị sáng chói trước kia. Brutal nhặt cái ống chỉ màu mè lên, nhìn nó, rồi nhìn tôi. Anh ta có vẻ chết điếng như tôi cảm nhận. Sau lưng chúng tôi, Delacroix vẫn gào lên nỗi đau khổ và kinh dị của gã. Không chỉ vì con chuột, dĩ nhiên; Percy đã đập vỡ một lỗ hổng trong hàng rào tự vệ của Delacroix, và tất cả nỗi kinh sợ của gã trào ra. Nhưng ông Jingles và tiêu điểm của những cảm giác bị đè nén đó và phải nghe gã gào thét quả là khủng khiếp.
- Ôi không. - Gã cứ kêu than tới lui, giữa những tiếng gào, tiếng van xin và cầu nguyện thiếu đầu thiếu đuôi bằng tiếng Pháp Cajun. - Ôi không, ôi không, ông Jingles đáng thương, Ô. Jingles thân mến đáng thương, ôi không.
- Đưa nó cho tôi.
Tôi ngước lên nhìn, bất ngờ bởi giọng nói sâu lắng, thoạt tiên không biết chắc là của ai. Tôi nhìn thấy John Coffey. Giống như Delacroix, gã đã thọc tay qua những thanh chấn song cửa xà lim, nhưng khác Del, gã không vung vẩy lung tung. Gã chỉ đơn giản chìa tay ra xa hết mức có thể, bàn tay xòe ra. Một tư thế có chủ đích, một tư thế gần như khẩn cấp. Và giọng của gã cũng có vẻ khẩn cấp, đó là lý do tôi cho rằng tại sao thoạt đầu không nhận ra giọng của Coffey. Dường như gã là một con người khác so với cái linh hồn lạc lõng, than khóc đã chiếm ngự xà lim này vài tuần trước.
- Đưa nó cho tôi, ông Edgecombe! Trong lúc còn kịp!
Thế rồi tôi nhớ lại điều gã đã làm cho tôi và tôi hiểu. Tôi cho là không có hại, nhưng tôi nghĩ rằng cũng chẳng có tốt đẹp gì nhiều. Khi nhặt con chuột lên, tôi đã nhăn mặt vì cảm giác - có quá nhiều xương gãy lồi ra ở nhiều điểm khác nhau trên làn da ông Jingles, giống như nhặt lên một cái gối cắm kim phủ lông thú vậy. Đây không phải là chuyện nhiễm trùng đường tiểu. Tuy nhiên…
- Anh làm gì vậy? - Brutal hỏi khi tôi đặt ông Jingles vào bàn tay phải to tướng của Coffey. - Cái quái gì vậy?
Coffey rút con chuột qua chấn song. Nó nằm lịm trên lòng bàn tay Coffey, đuôi thõng xuống trên vòng cung giữa ngón cái và ngón trỏ của Coffey, chóp đuôi yếu ớt co giật giữa không trung. Coffey lấy bàn tay trái đậy lên bàn tay phải, tạo thành dạng một cái tách có con chuột nằm bên trong. Chúng tôi không nhìn thấy ông Jingles nữa, chỉ còn cái đuôi, thõng xuống và chóp đuôi co giật như một con lắc đang giảm dao động. Coffey đưa tay về phía khuôn mặt gã, đồng thời duỗi các ngón tay phải ra, tạo thành những khoảng trống như giữa các thanh chấn song trại giam. Cái đuôi con chuột bây giờ thõng xuống từ cạnh những bàn tay đang đối diện chúng tôi.
Brutal bước đến bên cạnh tôi, vẫn còn nắm cái ống chỉ màu mè giữa các ngón tay.
- Gã nghĩ gã đang làm gì thế ?
- Suỵt. - Tôi nói.
Delacroix đã thôi gào thét.
- John, làm ơn. - Gã thì thào. - Ôi Johnny, hãy giúp nó, làm ơn giúp nó, ôi s’il vous plait - xin anh vui lòng.
Dean và Harry nhập bọn với chúng tôi, Harry với bộ bài Airplane cũ của chúng tôi còn nắm trên tay.
- Chuyện gì xảy ra? - Dean hỏi, nhưng tôi chỉ lắc đầu. Tôi lại cảm thấy bị thôi miên, nếu nói sai tôi sẽ bị đọa đày.
Coffey kê miệng vào giữa hai ngón tay và hít mạnh. Trong một thoáng, mọi vật đều bị treo lơ lửng. Rồi gã ngẩng đầu ra khỏi hai bàn tay, và tôi nhìn thấy bộ mặt của một người bệnh hoạn tuyệt vọng, hoặc đang lên cơn đau tàn bạo. Mắt gã sắc bén và rực sáng; răng hàm trên cắn vào làn môi dưới đầy đặn, khuôn mặt tối đen đã nhạt đi thành một màu sắc khó chịu, trông như tro hòa lẫn với bùn. Từ sâu trong cổ gã phát ra một tiếng nghẹn thở.
- Lạy Chúa Jesus kính yêu và Đấng cứu thế. - Brural thì thào. Mắt anh ta dường như có nguy cơ rơi ra khỏi khuôn mặt.
- Cái gì ? Harry gần như là sủa. - Cái gì ?
- Cái đuôi ! Cậu không thấy sao ? Cái đuôi !
Đuôi ông Jingles không còn là quả lắc giảm dao động nữa, nó đang mạnh mẽ quất từ bên này sang bên kia, như đuôi một con mèo đang rình bắt chim. Thế rồi, từ bên trong đôi bàn tay khum của Coffey, phát ra tiếng chít chít hoàn toàn quen thuộc.
Coffey phát ra thứ âm thanh ngạt thở, tắc nghẹn lần nữa, rồi quay đầu sang một bên như người ta đã ho lên một cục đờm và nhất định nhổ nó ra. Thay vào đó, gã thở một đám mây đen đầy côn trùng - tôi nghĩ chúng là côn trùng, và những cậu kia cũng nói thế, nhưng đến bây giờ tôi không dám chắc - từ trong miệng và mũi ra. Chúng vần vũ quanh người gã trong một đám mây đen, tạm thời che khuất dáng vẻ của gã.
- Chúa ơi, mấy thứ đó là gì? - Dean hỏi bằng giọng the thé, sợ hãi.
- Không sao. - Tôi nghe chính mình lê tiếng. - Đừng hoảng hốt, không sao, chúng sẽ bay mất sau vài giây.
Giống như khi Coffey chữa khỏi bệnh nhiễm trùng đường tiểu cho tôi, những con
sâu bọ
hóa trắng, rồi biến mất.
- Mẹ kiếp. - Harry thầm thì.
- Paul? - Brutal hỏi, giọng bất an. - Paul?
Coffey lấy lại vẻ bình thường - giống như một kẻ đã thành công trong việc ho ra một khối thịt, vốn đang làm anh ta nghẹt thở. Gã cúi xuống, đặt đôi bàn tay lên sàn nhà, nhìn trộm qua các ngón tay, rồi mở ra. Ông Jingles, hoàn toàn khỏe mạnh, sống lưng không một chút méo mó, làn da không một vết lồi chạy ra ngoài. Nó dừng lại một thoáng trước cửa xà lim Delacroix. Trong lúc nó chạy đi, tôi nhận thấy vẫn còn có những giọt máu đọng trên những sợi râu.
Delacroix nhặt con chuột lên, vừa khóc vừa cười, phủ kín nó bằng những cái hôn kêu thành tiếng, không ngượng ngùng. Dean, Harry và Brutal ngắm nhìn cảnh tượng với nỗi ngạc nhiên câm lặng. Rồi Brutal tiến lên và đưa cái ống chỉ màu mè qua khe chấn song. Thoạt tiên, Delacroix không thấy, gã đang quá say đắm với ông Jingles. Gã như một ông bố có con vừa được cứu khỏi chết đuối. Delacroix nhìn, thấy và nhận lấy nó, quay lại với ông Jingles, vuốt ve bộ lông và ngấu nghiến nó bằng ánh mắt, không ngớt cần thiết để nhắc nhở gã, phải rồi, rằng con chuột vẫn bình yên, con chuột vẫn thân toàn vẹn, khỏe mạnh và ổn thỏa.
- Ném đi! - Brutal nói. - Tôi muốn xem nó chạy thế nào.
- Nó không sao đâu, sếp Howell ạ. Nó không sao, ngợi ca Chúa…
- Ném đi. - Brutal lặp lại. - Chiều tôi đi đi, Del.
Delacroix cúi xuống, rõ ràng miễn cưỡng, rõ ràng không muốn thả. Ô. Jingles ra khỏi tay gã lần nữa, ít nhất là chưa muốn. Thế rồi, rất dịu dàng, gã ném ống chỉ. Nó lăn ngang xà lim, vượt qua cái hộp xì gà Corona, lăn đến chân tường. Ông Jingles đuổi theo, nhưng không nhanh bằng trước kia. Chân trước bên trái có vẻ hơi khập khiểng, và đấy là sự kiện đập mạnh vào tôi nhất - điều đó, tôi nghĩ, làm cho sự việc thật hơn. Cái vẻ hơi khập khiễng đó.
Tuy nhiên con chuột đuổi kịp ống chỉ, đuổi kịp đúng lúc và lấy mũi ủi nó trở lại chỗ Delacroix bằng tất cả sự hào hứng cũ. Tôi quay sang John Coffey đang đứng ở cửa xà lim và mỉm cười. Một nụ cười mệt mỏi, và tôi không gọi đó là niềm hạnh phúc thật sự, nhưng vẻ khẩn cấp gắt gao tôi nhìn thấy trên mặt gã khi nài nỉ tôi đưa con chuột đã tan biến, nét đau đớn và sợ hãi cũng thế, như thể gã đang nghẹt thở. Đây lại là gã John Coffey của chúng tôi, với bộ mặt dường như không bao giờ hiện diện và đôi mắt kì lạ, nhìn xa xôi.
- Anh đã giúp nó. - Tôi lên tiếng. - Phải vậy không, Bự Con?
- Đúng. - Coffey trả lời. Nụ cười rộng thêm một chút, trong thoáng chốc quả là hạnh phúc. - Ta đã giúp nó. Ta đã giúp con chuột của Del. Ta đã giúp… - Gã nói nhỏ dần, không thể nhớ được tên.
- Ông Jingles. - Dean nói. Anh ta nhìn John với ánh mắt cẩn thận, dò hỏi, như thể chờ đợi Coffey bùng lên thành ngọn lửa, hoặc bắt đầu bay lơ lửng trong xà lim.
- Đúng. - Coffey đáp lại. - Ông Jingles. Nó là chuột làm xiếc. Sẽ đến ở nhà Isinglass.
- Anh còn phải nói. - Harry nói, nhập bọn với chúng tôi để nhìn ngắm John Coffey. Sau lưng chúng tôi, Delacroix nằm xuống sạp ngủ, ông Jingles ngồi trên ngực gã. Del đang ngâm nga với nó, hát một ca khúc tiếng Pháp nào đó, nghe như một bài hát ru.
Coffey nhìn lên về phía bàn trực và cánh cửa dẫn vào văn phòng của tôi, và nhà kho phía bên kia.
- Sếp Percy xấu xa. - Gã nói. - Sếp Percy nhỏ nhen. Ông ấy đạp lên con chuột của Del. Ông ấy đạp lên ông Jingles.
Và trước khi chúng tôi kịp nói điều gì khác với gã - nếu có thể nghĩ được gì để nói - John Coffey đã quay lại sạp ngủ, nằm xuống rồi nghiêng người, xoay mặt vào tường.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dặm Đường Xanh.