32.
-
Dặm Đường Xanh
- Stephen King
- 2352 chữ
- 2020-05-09 02:27:43
Số từ: 2340
Dịch giả: Khắc Vinh
Nhà xuất bản: NXB Thanh Niên
Percy đang đứng xoay lưng lại chúng tôi khi Brutal và tôi bước vào nhà kho khoảng 20 phút sau đó. Hắn đã tìm ra một lon vẹc ni dùng cho đồ gỗ để trên kệ phía trên cái sọt, nơi chúng tôi bỏ những bộ đồng phục bẩn (và đôi khi cả những quần áo dân sự; nhà giặt ủi trại giam không quan tâm đến những thứ họ đem giặt), và đang đánh bóng những cánh tay và chân bằng gỗ sồi của chiếc ghế điện. Chuyện này bạn nghe có vẻ quái dị, thâm chí có lẽ rùng rợn nữa, nhưng đối với Brutal và tôi, dường như đó là điều bình thường hơn hết mà Percy đã làm suốt đêm. Ngày mai Già Sparky sẽ gặp mặt công chúng, và Percy ít nhất sẽ ra vẻ chỉ đạo.
- Percy. - Tôi lặng lẽ gọi.
Hắn quay lại, khúc nhạc đang ngâm nga chết dí trong cổ họng và hắn nhìn chúng tôi. Tôi không thấy vẻ sợ hãi như đã chờ đợi, ít nhất là không vào lúc đầu. Cách nào đó, tôi nhận thấy Percy có vẻ già hơn. Và tôi nghĩ, John Coffey nói đúng. Trông hắn rất nhỏ nhen. Tính nhỏ nhen giống như ma túy - không ai trên quả đất này có tư cách hơn tôi để nói như thế - và tôi nghĩ rằng, sau khi dùng một số lượng rõ rệt nào đó, Percy đã mắc vòng nghiệp ngập. Hắn thích điều đã gây ra cho con chuột của Delacroix. Cái mà hắn thậm chí thích hơn nữa là nhưng tiếng gào bất hạnh của Delacroix.
- Đừng gây sự với tôi. - Hắn thốt lên bằng một âm sắc gần như dễ chịu. - Tôi muốn nói, này, nó chỉ là một con chuột. Nó chưa bao giờ thuộc về nơi này, như các anh biết rõ. Con chuột khỏe mạnh. - Tôi nói. Tim đập mạnh trong lồng ngực, nhưng tôi dùng giọng nói nhẹ nhàng, gần như vô tư. - Khỏe thôi. Chạy và kêu chít chít và lại rượt đuổi cái ống chỉ. Cậu giết chuột chẳng giỏi hơn gì những công việc khác cậu làm ở đây.
Hắn nhìn tôi, ngạc nhiên và không tin.
- Anh tưởng tôi tin điều đó sao? Con vật trời đánh kêu cái rốp! Tôi đã nghe thấy! Vậy anh có thể…
- Câm miệng.
Hắn trân trối nhìn tôi, mắt mở to.
- Cái gì? Anh nói gì với tôi?
Tôi tiến một bước đến gần hắn hơn. Tôi cảm thấy một động mạch đập nhanh giữa trán. Tôi không thể nhớ lại lần cuối cùng quá sức tức giận là khi nào.
- Cậu không vui vì ông Jingles bình an sao? Sau tất cả những cuộc thảo luận về cách thức duy trì cho tù nhân được thanh thản, đặc biệt khi gần đến ngày cuối cùng, tôi nghĩ cậu phải vui chứ. Giải tỏa. Với việc Del ngày mai phải lên đường, với mọi thứ.
Percy nhìn từ tôi sang Brutal, vẻ bình thản cố ý tan biến thành vẻ hoang mang.
- Các anh nghĩ mình chơi trò quái quỷ gì vậy? - Hắn hỏi.
- Chuyện này không có gì là trò chơi, anh bạn. - Brutal trả lời. - Cậu nghĩ thế…phải, đấy là một trong những lý do khiến cậu không đáng tin. Cậu muốn biết sự thật tuyệt đối không? Tôi nghĩ cậu là một trường hợp khá buồn đấy.
- Các anh muốn sinh sự. - Percy nói. Lúc này giọng hắn đã thể hiện vẻ non nớt. Sau cùng, nỗi sợ đang lần mò quay lại - sợ điều có thể chúng tôi muốn ở hắn, sợ điều chúng tôi đang âm mưu. Tôi rất vui nghe được nỗi sợ của hắn. Như thế dễ đối phó hơn. - Tôi quen nhiều nhân vật. Tôi quen nhiều nhân vật quan trọng.
- Cậu nói thế, nhưng cậu đúng là kẻ mơ mộng. - Brutal đốp chát. Anh ta nói nghe như thể sắp lăn ra cười.
Percy buông rơi miếng giẻ đánh bóng lên mặt ghế, có các ổ khóa kẹp bắt vào tay và chân.
- Tôi đã giết chết con chuột. - Hắn nói bằng một giọng không vững vàng.
- Cứ tự đi kiểm tra. - Tôi nói. - Đất nước này tự do mà.
- Tôi sẽ làm. - Hắn đáp. - Tôi sẽ làm.
Hắn hiên ngang đi qua chúng tôi, miệng đanh lại, đôi tay nhỏ nhắn (Wharton nói đúng, chúng đẹp thật) vân vê chiếc lược. Hắn bước lên bậc thềm, chui qua đó và vào văn phòng tôi. Brutal và tôi đứng bên Già Sparky, chờ hắn quay lại và không nói chuyện. Tôi không biết ý Brutal, nhưng tôi thì không nghĩ được điều gì để nói. Thậm chí không biết nghĩ sao về điều chúng tôi vừa chứng kiến.
Ba phút trôi qua. Brutal nhặt miếng giẻ của Percy lên và bắt đầu lau bóng những thanh gỗ dát lưng chiếc ghế điện. Khi Percy quay lại, anh ta đã có đủ thời gian để đánh bóng xong một thanh và bắt đầu thanh khác. Hắn vấp chân, suýt ngã lăn xuống bậc thang từ văn phòng đến nhà kho, và khi băng qua phòng đến phía chúng tôi, hắn bước khập khễnh. Bộ mặt hắn có vẻ bị sốc và không tin.
- Mấy anh đổi chúng. - Hắn the thé lên án. - Cách nào đó mấy anh đã đổi mấy con chuột, đồ khốn kiếp mấy anh. Mấy anh giỡn mặt tôi, và mấy anh sẽ hối hận đến chết nếu mấy
Anh không thôi đi! Tôi sẽ làm cho mấy anh phải sắp hàng lãnh bánh mì cứu trợ nếu mấy anh không thôi đi! Mấy anh nghĩ mấy anh là ai?
Hắn ngừng nói, thở hào hển, tay nắm lại.
- Tôi sẽ nói cậu nghe chúng tôi là ai. - Tôi bảo. - Chúng tôi là những người cậu cùng làm việc, Percy…nhưng không còn lâu nữa. - Tôi đưa hai tay ra kẹp lấy vai hắn. Không quá mạnh, nhưng là một cú kẹp, thế đấy. Vâng, đúng vậy.
Percy rướn người lên để giằng ra.
- Lấy tay…
Brutal chụp tay phải hắn toàn bộ cái vật nhỏ nhắn, mềm oặt và trắng trẻo biến mất trong quả đấm rám nắng của Brutal.
- Câm cái lỗ miệng mày đi, con ạ. Nếu mày biết điều gì là tốt cho mày, mày sẽ lợi dụng cơ hội cuối cùng này để lấy ráy tai.
Tôi xoay hắn lại, nhấc lên bục, rồi đẩy lùi lên đến khi khuỷu chân của hắn va vào mặt ghế điện và hắn buộc phải ngồi xuống. Vẻ bình thản đã biến mất; nét độc ác và kiêu ngạo cũng thế. Những tính cách đó hắn có đủ thật, nhưng bạn cần nhớ là Percy còn rất trẻ. Ở lứa tuổi hắn, những thứ đó chỉ là một lớp mã ngoài mỏng manh, giống như một lớp men sắc độ xấu xí. Bạn vẫn có thể mài thủng. Và cúng tôi đánh giá lúc này Percy đã sẵn sàng để lắng nghe.
- Tôi muốn cậu hứa một lời. - Tôi nói.
- Hứa chuyện gì? - Miệng hắn vẫn còn tỏ vẻ khinh miệt, nhưng cặp mắt đã hoảng sợ. Nguồn điện trong phòng máy đã khóa, nhưng mặt ghế của Già Sparky có nguồn điện riêng, và ngay lúc ấy tôi đánh giá Percy đang cảm nhận được nó.
- Hứa là nếu bọn tao cho mày xuất hiện trong cuộc hành hình vào tối mai, mày sẽ thực sự chuyển sang Briar Ridge và để bọn tao yên. - Brutal nói với vẻ mãnh liệt mà trước đây tôi chưa từng nghe từ anh ta. - Rằng mày sẽ nộp đơn xin thuyên chuyển ngay ngày hôm sau.
- Và nếu tôi không làm thì sao? Nếu tôi gọi cho một vài nhân vật nào đó và mách họ các anh quấy rối và đe dọa tôi thì sao? Ức hiếp tôi thì sao?
- Chúng tôi có thể bị thất nghiệp nếu thế lực của cậu ngon lành như cậu nghĩ. - Tôi trả lời. - Nhưng chúng tôi cũng đảm bảo cậu sẽ phải để lại phần máu xương công bằng trên sàn nhà nữa, Percy.
- Vì con chuột đó sao? Hứ! Mấy anh nghĩ sẽ có ai đó quan tâm chuyện tôi đạp chết con chuột của một thằng bị kết án tử hình ư? Nghĩa là ai đó ở bên ngoài cái bệnh viện tâm thần này?
- Không có. Nhưng ba người thấy cậu đứng trơ tại chỗ, không động đậy một ngón tay trong lúc Wild Bill Wharton tìm cách siết cổ Dean Stanton bằng dây xích cổ tay. Về chuyện đó thì người ta sẽ quan tâm, Percy à, tôi hứa với cậu đấy. Về chuyện đó thì ông chú Thống Đốc việt vị của cậu sẽ quan tâm.
Má và lông mày Percy đỏ bừng lên.
- Mấy anh tưởng người ta tin mấy anh sao? - Hắn hỏi, nhưng giọng nói đã mất đi nhiều sức mạnh giận dữ. Rõ ràng hắn nghĩ sẽ có ai đó tin chúng tôi. Mà Percy không muốn lâm vào rắc rối. Phá vỡ luật lệ, được thôi. Bị bắt vì phá vỡ luật lệ thì không.
- À, tao đã chụp ảnh cổ của Dean trước khi các vết bầm tan đi. - Brutal lên tiếng, tôi không biết điều đó có thật hay không, nhưng chắc chắn nghe rất hay. - Mày biết những tấm ảnh đó nói gì không? Rằng Wharton đã ra tay đúng mức trước khi ai đó lôi nó ra, mặc dù mày đứng ngay đó, ở phía Wharton không nhìn thấy. Mày sẽ có những câu hỏi hóc búa phải trả lời, đúng không? Và một thứ như thế sẽ đeo đuổi một con người trong thời gian lâu dài. Có cơ may là chúng vẫn đeo đuổi lâu dài cả sau khi thân nhân của hắn ra khỏi thủ phủ tiểu bang, về vườn uống nước bạc hà trên hiên nhà. Lý lịch lao động của một con người là một điều đáng quan tâm, và rất nhiều người có cơ hội xem xét nó suốt quãng đường đời.
Mắt Percy láo liên giữa chúng tôi, vẻ ngờ vực. Hắn đưa bàn tay trái lên vuốt tóc, không nói gì, nhưng tôi nghĩ chúng tôi sắp đánh gục hắn.
- Coi nào, bỏ chuyện này đi. - Tôi nói. - Cậu không muốn ở đây hơn chúng tôi muốn cậu ở đây, phải thế không?
- Tôi căm ghét nơi này! - Hắn bùng nổ. - Tôi ghét cách mấy anh dối xử với tôi, cách mấy anh không bao giờ cho tôi một cơ hội!
Điều sau cùng hắn nói quá xa sự thật, nhưng tôi phán đoán ngay bây giờ không phải lúc để tranh luận vấn đề.
- Nhưng tôi cũng không thích bị đùn đẩy khắp nơi. Bố tôi dạy rằng một khi bắt đầu tuột xuống lối đi đó, hầu như ta sẽ để yên cho người ta đẩy đưa khắp nơi suốt đời. - Mắt hắn, không đẹp bằng bàn tay nhưng cũng gần như thế, tóe lửa. - Tôi đặc biệt không thích bị đùn đẩy khắp nơi bởi lũ khỉ to xác như người này. - Hắn liếc người bạn thân của tôi và càu nhàu. - Brutal - ít nhất anh cũng có một biệt danh chính xác.
- Cậu phải hiểu một điều, Percy. - Tôi nói. - Theo cách nhìn của chúng tôi, cậu đã đẩy chúng tôi thì có. Chúng tôi vẫn khuyên cậu về cách thức chúng ta điều hành công việc ở đây, nhưng cậu vẫn làm theo cách của cậu, sau đó núp bóng những thế lực chính trị nếu sự việc sai làm. Đạp lên con chuột của Delacroix. Brutal! Nhìn mắt của tôi và tôi vội rút lại lời nói. - Tìm cách giẫm lên con chuột của Delacroix chỉ là một trường hợp của
Vấn đề. Cậu đẩy và đẩy, sau đó chúng tôi đẩy lại, thế thôi. Nhưng cậu nghe đây, nếu cậu làm đúng, cậu sẽ ra khỏi đây với dáng vẻ tốt lành như một thanh niên trên đà thăng tiến và thơm như một đóa hồng. Sẽ không có ai biết câu chuyện chúng ta đang nói đây. Vậy cậu nói sao? Hãy xử thế như một người trưởng thành đi. Hãy hứa là cậu sẻ ra đi sau Del.
Hắn suy đi tính lại. Và sau một hai phút gì đó, trong mắt hắn có một ánh nhìn, thứ ánh mắt mà một người có được khi anh ta có ý tưởng hay. Tôi không thích điều này lắm, vì bất cứ ý tưởng nào dường như tốt với Percy không có vẻ tốt cho chúng tôi.
- Nếu không gì khác. - Brural nói, - cứ nghĩ là một tuyệt vời biết bao khi tránh được cái bao tải Wharton đầy máu mủ.
Percy gật đầu và tôi để cho hắn ra khỏi ghế. Hắn kéo áo đồng phục lại cho thẳng, nhét vào lưng quần, chải lại mái tóc. Rồi hắn nhìn chúng tôi.
- Được, tôi đồng ý. Tôi ra trước công chúng vì Del vào đêm mai, tôi sẽ thuyên chuyển sang Briar Ridge ngay ngày hôm sau. Chúng ta kết thúc ngay tại đó. Đủ tốt chưa?
- Đủ tốt rồi. - Tôi trả lời. Cái vẻ nhìn đó vẫn còn trong mắt hắn, nhưng ngay lúc ấy, tôi quá nhẹ nhõm nên không để ý.
Hắn chìa tay ra.
- Bắt tay thỏa thuận chứ?
Tôi bắt tay. Brutal cũng làm thế.
Wetmore đã lừa chúng tôi.