35.
-
Dặm Đường Xanh
- Stephen King
- 694 chữ
- 2020-05-09 02:27:34
Số từ: 687
Dịch giả: Khắc Vinh
Nhà xuất bản: NXB Thanh Niên
Chúng tôi trở lại Khu vào khoảng 1 giờ 15 phút ( ngoại trừ Percy bị ra lệnh lau chùi nhà kho, và hờn dỗi suốt), tôi thì có báo cáo phải viết. Tôi quyết định viết tại bàn trực, nếu ngồi trên chiếc ghế êm ái hơn trong văn phòng, rất có thể tôi sẽ ngủ quên. Nói thế bạn nghe có vẻ kỳ lạ, nếu tính đến những gì đã xảy ra mới chỉ cách đó một giờ, nhưng tôi có cảm giác như thể đã sống lâu gấp 3 lần kể từ 11 giờ đêm trước, tất cả đều không có giấc ngủ.
John Coffey đang đứng ở cửa xà lim, nước mắt trào ra từ cặp mắt kỳ lạ, xa vắng - giống như nhìn máu trào ra từ một vết thương không lành, nhưng lạ lùng thay, không đau đớn. Gần bàn giấy hơn, là Wharton đang ngồi trên sạp ngủ, lắc lư qua lại, hát một ca khúc rõ ràng do nó tự sáng tác, và không hẳn vô nghĩa. Theo như tôi nhớ, bài hát như thế này:
Thịt nướng! Mày và tao!
Bốc mùi, đỏ hỏn, phào-phào-phào!
Không phải Billy hoặc Philadenphia Philly,
Không phải Jackie hoặc Roy!
Mà là một con số nho nhỏ ấm áp, một quả dưa leo nóng hổi.
Mang tên Delacroix!
- Im đi, thằng khốn. - Tôi nạt.
Wharton toét miệng cười, phô ra một mồm đầy răng cáu bẩn. Nó không chết, ít nhất là chưa chết; nó đang sống vui sướng, nhảy thiết hài.
- Vào trong đây ve vãn tôi đi, tại sao không? - Thằng nhóc vui vẻ nói, rồi bắt đầu một đoạn
Bài Ca Thịt Nướng
khác, đặt lời ca không hẳn là ngẫu nhiên. Có điều gì đó đang xảy ra trong kia, đúng vậy. Một thứ thông minh thối tha và bệnh hoạn, gần như lỗi lạc.
Tôi bước xuống đến chỗ John Coffey. Gã lau nước mắt bằng cườm tay. Mắt gã đỏ, có vẻ sưng và tôi chợt nghĩ gã cũng đã kiệt sức. Tại sao gã lại kiệt sức, một con người lê bước quanh sân tập thể dục có lẽ là khoảng 2 giờ một ngày, rồi ngồi hoặc nằm trong xà lim suốt thời gian còn lại, tôi không biết, nhưng tôi không nghi ngờ điều đang chứng kiến. Điều đó quá rõ ràng.
- Tội nghiệp Del. - Gã nói giọng thấp, khản đặc. - Tội nghiệp Del thân mến.
- Phải. - Tôi đáp. - Tội nghiệp Del thân mến. John, anh khỏe chứ?
- Cậu ấy đã thoát, cậu ấy là người may mắc. Dù chuyện xảy ra thế nào, cậu ấy là người may mắn.
Tôi nghĩ có lẽ Delacroix sẽ tranh cãi về điểm đó, nhưng không nói ra. Thay vào đó, tôi liếc nhìn quanh xà lim của John.
- Ông Jingles đâu?
- Chạy xuống dưới kia. - Gã chỉ qua chấn song, xuống phía dưới hành lang đế cửa phòng khống chế.
Tôi gật đầu.
- Được, nó sẽ trở lại.
Nhưng nó không trở lại, thời của ông Jingles trên đã kết thúc. Dấu vết duy nhất của nó mà chúng tôi vô tình bắt gặp là cái mà Brutal phát hiện vào mùa đông năm ấy: một vài mẩu gỗ tô màu loè loẹt và mùi kẹo bạc hà phảng phất tỏa ra từ một cái lỗ trên xà nhà.
Lúc ấy tôi định bỏ đi, nhưng lại thôi. Tôi nhìn John Coffey, gã nhìn lại như thể biết tất cả những gì tôi đang nghĩ. Tôi tự bảo mình nên bỏ đi, nên coi là đã hết một đêm và bỏ đi, trở lại với bàn trực vào bản báo cáo. Thay vì thế, tôi gọi tên gã:
- John Coffey.
- Vâng, thưa sếp. - Gã lập tức đáp lại.
Đôi khi con người bị lời nguyền phải giải quyết nhu cầu tìm hiểu một sự việc, đấy là tình trạng của tôi vào lúc ấy. Tôi quỳ một gối xuống và bắt đầu tháo một chiếc giày.