• 460

36.


Số từ: 991
Dịch giả: Khắc Vinh
Nhà xuất bản: NXB Thanh Niên
Mưa đã tạnh khi tôi về đến nhà, một vành trăng muộn đã xuất hiện trên sườn núi phía Bắc. Cơn buồn ngủ của tôi dường như đã tan biến theo các đám mây. Tôi rất tỉnh táo, và ngửi được mùi Delacroix trên người tôi. Tôi nghĩ có thể ngửi được mùi gã trên da thịt của mình - mày và tao, bốc mùi, đỏ hỏn, phào-phào-phào - lâu dài về sau này.
Janice đang chờ tôi, như nàng vẫn luôn luôn chờ vào những đêm hành quyết. Tôi định không kể cho nàng nghe câu chuyện xảy ra, nhưng ánh mắt trong trẻo nàng nhìn vào mặt tôi khi tôi bước vào nhà bếp nói rằng nàng muốn biết tất cả. Vì thế tôi ngồi xuống, cầm đôi bàn tay ấm áp của nàng trong bàn tay lạnh ngắt của mình (máy sưởi trong chiếc xe Ford cũ kỹ của tôi không chạy, thời tiết đã hạ xuống 180 độ từ khi có trận bão), kể cho nàng nghe điều nàng nghĩ nàng muốn nghe. Đến khoảng giữa câu chuyện, tôi bật khóc, là điều tôi không ngờ. Tôi xấu hổ một chút, nhưng chỉ một chút thôi, chính là nàng, bạn thấy đấy, và nàng không bao giờ đánh giá tôi qua những lần tôi đi trệch ra khỏi phong cách mà tôi phải có, bằng mọi giá. Một người đàn ông có vợ tốt là tạo vật may mắn nhất của Chúa, người không có hẳn là kẻ đau khổ nhất, tôi nghĩ thế, ân sủng thật sự duy nhất của đời họ mà không biết rằng họ nghèo nàn đáng thương biết bao. Tôi khóc, và nàng ôm lấy đầu tôi vào ngực nàng và khi cơn bão của tôi đi qua, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn… dù sao cũng được một chút. Và tôi tin đấy là lúc tôi có tầm nhìn ý thức đầu tiên về ý tưởng của mình. Không phải chiếc giày, tôi không cố ý nói đến nó. Chiếc giày có liên quan, nhưng khác. Tuy nhiên, toàn bộ ý tưởng thật của tôi lúc ấy là đúng, là một nhận thức lạ lùng: rằng John Coffey và Melinda Moores, dù khác nhau về tầm vóc, phái tính và màu da, có cùng một đôi mắt giống hệt nhau: đau khổ, buồn rầu và xa vắng. Những đôi mắt đang chết.
- Vào giường đi anh. - Sau cùng vợ tôi nói. - Vào giường với em, Paul.
Tôi làm theo và chúng tôi ân ái với nhau, rồi khi xong xuôi, nàng thiếp ngủ. Trong khi nằm đó nhìn mặt trăng nhe răng cười và lắng nghe các bức tường kêu lách cách - sau cùng chúng đang co vào, đổi mùa hè lấy mùa thu - tôi suy nghĩ về việc John Coffey nói gã đã giúp. Ta đã giúp con chuột của Del. Ta đã giúp Ô. Jingles. Nó là con chuột gánh xiếc.
Chắc chắn rồi. Và có thể, tôi nghĩ, tất cả chúng ta đều là chuột gánh xiếc, chạy loanh quanh với ý thức mờ nhạt nhất, rằng Chúa và toàn bộ tay chân của Người đang xem chúng ta trong các ngôi nhà bằng Bakelite qua cửa sổ bằng kính Isinglass của chúng ta.
Tôi ngủ một chút khi ngày bắt đầu nhẹ dần - tôi đoán là hai giờ và tôi ngủ theo cách dạo này tôi vẫn ngủ ở Georgia Pines, mà lúc trước tôi hầu như không bao giờ làm, tức là ngủ từng giấc ngắn. Điều tôi suy nghĩ khi đi ngủ là những giáo hội thuở nhỏ của tôi. Danh tính thay đổi, tuỳ theo ý thích của mẹ tôi và các bà dì, nhưng chúng vẫn thật sự là một, tất cả Nhà Thờ Ngợi Ca Chúa Jesus First Backwoods, Chúa Uy Vũ. Trong bóng tối của những gác chuông vuông vức đó, khái niệm chuộc lỗi xuất hiện đều đặn cũng như hồi chuông kêu gọi tín đồ đến nhà thờ phụng. Chỉ Chúa mới có thể và đã tha tội, rửa sạch tội lỗi trong dòng máu đau đớn của người Con bị đóng đinh của Người, nhưng điều đó không thay đổi trách nhiệm của con cái Người phải chuộc những tội lỗi đó bất cứ khi nào có thể. Sự chuộc tội rất mạnh mẽ, nó là ổ khoá trên cánh cửa bạn đóng lại với quá khứ.
Tôi ngủ thiếp đi trong khi suy nghĩ về sự chuộc tội rừng thông, về Eduard Delacroix bốc cháy trong khi bị điện giật, về Melinda Moores, và gã con trai to xác có cặp mắt than khóc không ngừng của tôi. Những ý nghĩ đó len lỏi vào một giấc mơ. Trong giấc mơ đó, John Coffey ngồi trên một bờ sông, gào lên nỗi sầu khổ điên rồ không thể nói thành lời với bầu trờ mùa hè mới; trong khi bên bờ bên kia, một chuyết xe hoả chở hàng không ngớt lao về phía một cây cầu rỉ sét bắc ngang dòng Trapingus. Trên mỗi khuỷu tay, gã da đen ôm xác một bé gái tóc vàng, trần truồng. Nắm tay của gã, những khối đá khổng lồ ở đầu những cánh tay đó, đã khép lại. Chung quanh gã, dế gáy vang và nhặng tụ thành bầy; ngày rì rào vì sức nóng. Trong giấc mơ, tôi đến với gã, quỳ xuống trước gã, và nắm lấy tay gã. Nắm tay gã thả lỏng ra và tố cáo những bí mật của gã. Trong một bàn tay là cái ống chỉ tô màu xanh, đỏ và vàng. Trong bàn tay kia là một chiếc giày của lính gác tù.
- Tôi không làm gì được. - John Coffey nói. - Tôi cố gắng rút lại, nhưng đã quá trễ.
Và lần này, trong giấc mơ của mình, tôi hiểu gã.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dặm Đường Xanh.