40.
-
Dặm Đường Xanh
- Stephen King
- 3220 chữ
- 2020-05-09 02:27:37
Số từ: 3219
Dịch giả: Khắc Vinh
Nhà xuất bản: NXB Thanh Niên
- Điều đó sẽ không xảy ra.
- Nhân danh Chúa, làm sao anh dám chắc điều đó?
Tôi không trả lời. Tôi không biết phải bắt đầu như thế nào. Tôi biết thắc mắc này sẽ nảy sinh, dĩ nhiên tôi đã biết, nhưng tôi vẫn không biết làm sao bắt đầu nói cho họ nghe điều gì trong đầu và trong tim mình. Brutal đỡ lời cho tôi.
- Anh không nghĩ gã đã giết người, phải không Paul? - Anh ta có vẻ ngờ vực. - Anh nghĩ gã ngố đó vô tội.
- Tôi khẳng định gã vô tội. - Tôi trả lời.
- Sao anh có thể
khẳng định?
- Có hai điều. - Tôi trả lời. - Một trong hai điều đó là chiếc giày của tôi.
- Giày
của anh? - Brutal kêu to. - Giày
của anh thì liên quan gì đến việc John Coffey có giết hai bé gái đó hay không?
- Đêm qua tôi tháo một chiếc giày và đưa cho gã. - Tôi nói. - Chuyện này là sau cuộc hành hình, khi mọi việc đã ổn định lại một chút. Tôi đẩy nó qua chấn song, gã nhặt lên trong đôi bàn tay to của gã. Tôi bảo gã thắt dây giày. Tôi phải biết chắc, các anh thấy đấy, vì tất cả những đứa trẻ có vấn đề của chúng ta thường mang dép - một người thực sự muốn có thể tự tử bằng dây giày, nếu anh ta nhất quyết. Tất cả chúng ta đều biết như thế.
Cả bọn gật đầu.
- Gã bỏ giày lên lòng và xỏ chéo qua lại hai đầu dây ổn thoả, nhưng sau đó gã chịu thua. Gã nói chắc chắn người nào đó đã chỉ gã cách làm khi còn nhỏ - có lẽ là bố gã hoặc một trong những bạn trai của mẹ gã sau khi bố chết - nhưng gã đã quên mất mẹo đó rồi.
- Tôi đồng ý với Brutal - tôi vẫn không hiểu giày của anh liên quan gì đến việc John Coffey có giết đôi song sinh nhà Detterick không. - Dean nói.
Vậy là tôi ôn lại câu chuyện bắt cóc và giết người lần nữa - điều tôi đã đọc trong thư viện vào cái ngày nóng bức, hạ bộ sôi bỏng, còn Gibbons thì ngáy trong góc nhà và tất cả những gì tay phóng viên Hammersmith sau này đã kể lại.
- Con chó của nhà Detterick không hay cắn, nhưng là loại chó sủa có hạng trên thế giới. - Tôi nói. - Tên bắt cóc mấy bé gái đã bịt miệng nó bằng cách cho nó ăn xúc xích. Tôi hình dung mỗi làn thảy ra một mẩu gã lại bò đến gần hơn, và trong khi con chó lai giống đang ăn mẩu cuối cùng, gã đưa tay ra nắm lấy đầu nó, vặn gãy cổ.
- Sau đó, khi người ta đuổi kịp Coffey, viên cảnh sát chỉ huy đám dân quân - Rob McGee là tên anh ta - nhìn thấy một chỗ phồng trên túi ngực áo của Coffey. Thoạt tiên McGee nghĩ có thể là một khẩu súng. Coffey nói đấy là phần ăn trưa, và hoá ra đúng vậy - hai khoanh bánh sandwich và một món ngâm dấm, gói trong giấy báo và cột bằng dây hàng thịt. Coffey không nhớ ai đã đưa cho gã, chỉ biết là một phụ nữ khoác tạp dề.
- Bánh sandwich và món ngâm dấm nhưng không có xúc xích. - Brutal nhận xét.
- Không có xúc xích. - Tôi đồng ý.
- Dĩ nhiên là không có. - Dean nói. - Gã đã ném cho con chó ăn.
- À, đấy là điều công tố viên tuyên bố trong phiên xử. - Tôi đồng ý. - Nhưng nếu Coffey đã mở gói thức ăn và ném xúc xích cho con chó ăn, làm sao gã gói tờ giấy báo trở lại bằng kiểu bện dây của hàng thịt? Tôi không biết gã có cơ hội vào lúc nào, nhưng trước mắt chúng ta hãy bỏ qua điều đó. Con người này thậm chí không thắt nổi một cái nút dẹp nữa kìa.
Một khoảnh khắc nín lặng sững sờ dài, sau cùng bị Brutal phá vỡ.
- Mẹ kiếp. - Anh ta trầm giọng nói. - Sao không ai nêu ra điều đó trong phiên xử?
- Không ai nghĩ đến điều đó. - Tôi nói và thấy mình lại nghĩ đến Hammersmith, tay phóng viên - Hammersmith, người đã đi học Đại học ở Bowling Green; Hammersmith, người thích nghĩ mình là kẻ giác ngộ; Hammersmith, người đã bảo tôi rằng lũ chó lai giống và bọn Mọi Đen cũng là một thứ, rằng cả hai thứ đó đều có thể bất ngờ đớp bạn một phát mà không có lý do. Ngoại trừ việc anh ta cứ gọi họ là bọn Mọi Đen của anh,
như thể họ vẫn là tài sản… nhưng không phải tài sản của anh ta.
Không, không phải của anh ta. Không bao giờ là của anh ta. Và vào thời đó, miền Nam đầy dẫy những tay Hammersmith. - Không ai thực sự được trang bị
để nghĩ đến điều đó, kể cả luật sư của Coffey.
- Nhưng anh
được. - Harry lên tiếng. - Tôi cũng sẽ không nghĩ đến điều đó, nếu đã không kết hợp điều gã nói với cảnh sát viên McGee ngày hôm ấy với điều gã nói sau khi chữa lành bệnh cho tôi, và điều gã nói sau khi cứu sống con chuột.
- Cái gì? - Dean hỏi.
- Khi bước vào xà lim của gã, tôi như bị thôi miên. Tôi cảm thấy không thể chống lại điều gã muốn, thậm chí nếu cố gắng cũng không được.
- Tôi không thích nghe như thế. - Hary nói và bồn chồn xoay trở trên ghế ngồi.
- Tôi hỏi gã muốn gì và gã nói
Chỉ muốn giúp
. Tôi nhớ câu nói đó rất rõ. Rồi khi kết thúc và tôi đã khoẻ hơn, gã biết.
Ta đã giúp
gã nói.
Ta đã giúp, phải không?
Brutal gật đầu.
- Giống hệt trường hợp con chuột. - Anh nói -
Anh đã giúp
, và Coffey nói lại với anh như một con vẹt.
Tôi đã giúp con chuột của Del
. Đấy là lúc anh biết, phải không?
- Phải, tôi đoán thế. Tôi nhớ lại điều gã nói với McGee khi anh ta hỏi gã chuyện gì xảy ra. Điều đó có hầu hết trong mỗi câu chuyện về bọn giết người.
Tôi không làm được gì. Tôi cố rút lại, nhưng đã quá muộn
. Một con người nói một điều như thế với hai bé gái chết trên tay, chúng là da trắng, gã thì to xác bằng một ngôi nhà, không ngạc nhiên khi người ta hiểu sai. Người ta nghe gã nói theo một cách sẽ phù hợp với những gì người ta đang chứng kiến, và cái người ta đang chứng kiến là một gã da đen. Người ta nghĩ gã đang thú tội, gã đang nói rằng gã bị thôi thúc bắt cóc những bé gái đó, hãm hiếp chúng, rồi giết chúng. Rằng gã sực tỉnh và cố gắng dừng lại…
- Nhưng đến lúc ấy thì đã quá muộn! - Brutal thì thào.
- Phải. Ngoại trừ điều gã đang cố gắng nói cho họ hiểu là gã phát hiện những bé gái, cố gắng chữa lành, hồi sinh chúng mà không thành công. Chúng đã đi quá sâu vào cõi chết.
- Paul, anh tin điều đó không? - Dean hỏi. - Anh thật sự tin điều đó chứ?
Tôi tự suy ngẫm lần cuối cùng, rồi gật đầu. Không chỉ bây giờ tôi mới biết, một phần trực giác của tôi đã biết có gì đó không đúng với tình huống của John Coffey ngay từ lúc đầu, khi Percy bước vào Khu, kéo tay Coffey và ầm ĩ gào lên
Tử tội đến!
Chẳng phải tôi đã bắt tay gã sao? Tôi chưa bao giờ bắt tay một kẻ đến Dặm Đường Xanh, nhưng tôi đã bắt tay Coffey.
- Lạy Chúa, - Dean nói. - Chúa Kitô lòng lành.
- Giày của anh là một chuyện, - Harry lên tiếng. - Chuyện kia là gì?
- Không lâu trước khi đội dân quân phát hiện Coffey và các bé gái, người ta ra khỏi rừng gần bờ phía Nam sông Trapingus. Họ thấy một vạt cỏ bị giẫm bẹp ở đấy, rất nhiều máu, và quần áo ngủ còn lại của Cora Detterick. Đàn chó bị lẫn lộn một chút. Phần lớn muốn chạy về hướng Đông Nam, xuôi theo bờ sông. Nhưng hai con trong đàn chó săn nòi coonie muốn đingược dòng
. Bobo Marchant điều khiển đàn chó, và khi anh ta cho bọn chó nòi coonie ngửi chiếc áo ngủ, chúng quay lại với những con kia.
- Lũ coonie đã nhầm lẫn, phải không? - Brutal hỏi. Một nụ cười khẽ, kỳ lạ và ghê tởm phảng phất trên khoé môi anh ta. - Chúng không được sinh ra để theo dõi dấu vết, nghiêm khắc mà nói, và chúng đã lẫn lộn trong nhiệm vụ phải làm.
- Phải!
- Tôi không hiểu! - Dean nói.
- Lũ chó nòi coonie đã quên bất cứ thứ gì Bobo đưa cho chúng ngửi để thúc chúng bắt đầu, - Brutal giải thích. - Vào lúc họ ra khỏi rừng đến bên bờ sông, những con coonie đang đánh hơi kẻ giết người
chứ không phải những đứa bé gái. Điều đó không khó khi kẻ giết người và các bé gái còn ở bên nhau, nhưng…
Ánh mắt Dean sáng lên. Harry thì đã hiểu vấn đề.
- Khi suy nghĩ về sự kiện đó, - Tôi nói. - Các cậu sẽ ngạc nhiên tại sao bất cứ người nào, kể cả một hội thẩm đoàn vốn đang muốn gán tội cho một gã da đen lang thang, có thể tin rằng John Coffey chính là kẻ họ muốn, dù chỉ một phút. Chỉ một ý tưởng làm cho con chó nín lặng bằng thức ăn đến khi có thể bẻ cổ nó, đã vượt qua khả năng của Coffey.
- Gã chưa bao giờ đến gần nông trại nhà Detterick hơn bờ Nam sông Trapingus, đó là điều tôi nghĩ. Cách xa nó khoảng 6 dặm. Lúc ấy gã đang lang thang, có lẽ định đi xuống đến phía đường sắt và đón xe đi một nơi nào khác - khi xe hoả xa ra khỏi trụ cầu, nó sẽ chạy chậm lại, đủ để nhảy lên - thì gã nghe hướng Bắc có náo động.
- Tên giết người? - Brutal hỏi.
- Tên giết người. Có thể gã đã hãm hiếp chúng, hoặc Coffey nghe được vụ hãm hiếp. Trong bất kỳ trường hợp nào, vạt cỏ đẫm máu là nơi tên giết người kết thúc hành vi; đập đầu các bé gái vào nhau, vứt chúng xuống rồi chuồn đi.
- Chuồn về hướng Tây Bắc, - Brutal nói. - Hướng mà lũ chó coonie muốn đuổi theo.
- Đúng. John Coffey đi qua hàng cây mọc hơi quá về hướng Đông Nam điểm các bé gái bị bỏ lại, có lẽ tò mò về tiếng động, và phát hiện ra các thi thể. Một trong hai bé gái vẫn còn sống; tôi cho là có thể cả hai, mặc dù không còn lâu nữa. Chắc chắc John Coffey không biết chúng đã chết chưa. Gã chỉ biết mình có năng lực chữa bệnh trong đôi bàn tay và cố gắng áp dụng lên cơ thể Cora và Kathe Detterick. Khi thấy không hiệu quả, gã đã suy sụp tinh thần, khóc lóc và lên cơn kích động. Người ta phát hiện ra gã trong tình trạng đó.
- Tại sao gã không ở lại đấy, tại nơi gã phát hiện ra những đứa bé gái? - Brutal hỏi. - Tại sao lại đưa chúng về phía Nam, dọc theo bờ sông? Anh có ý kiến gì không?
- Tôi cược rằng thoạt đầu gã ở yên tại chỗ. - Tôi trả lời. - Tại toà án, người ta cứ nói về một khu vực rộng
bị giẫm đạp, tất cả cỏ bị đè bẹp. Mà John Coffey lại là một người to lớn.
- John Coffey là một gã đồ sộ ghê gớm. - Harry nói, hạ giọng thật thấp để vợi tôi không nghe được, nếu tình cờ nàng đang lắng nghe.
- Có lẽ gã phát hoảng khi nhìn thấy điều đang làm không có hiệu quả. Hoặc có thể gã nghĩ thủ phạm vẫn còn đó, trong khu rừng ngược dòng sông, đang theo dõi gã. Các cậu biết đấy, Coffey vốn to lớn nhưng không can đảm. Harry, cậu còn nhớ gã đã hỏi chúng ta có để đèn sáng trong Khu khi ngủ không?
- Nhớ. Tôi nhớ đã nghĩ rằng với kích thước to lớn cỡ như gã, yêu cầu đó quả là khôi hài.
Nhìn Harry có vẻ run rẩy và suy tư. Dean hỏi:
- Nếu gã không giết những đứa bé gái thì ai giết?
- Một kẻ nào khác. - Tôi lắc đầu. - Tôi đoán chắc nhất là một gã da trắng
. Công tố viên làm ầm ĩ chuyện kẻ giết nổi một con chó to cỡ chó nhà Detterick phải là người rất khoẻ mạnh, nhưng…
- Nói nhảm! - Brutus gầm lên. - Một đứa bé gái 12 tuổi khoẻ mạnh vẫn có thể bẻ gãy cổ một con chó to, nếu bất ngờ nắm được con chó và biết nắm chỗ nào. Nếu Coffey không phải là thủ phạm, thì có thể là bất cứ ai… nghĩa là bất cứ gã đàn ông nào. Có lẽ chúng ta sẽ không bao giờ biết.
- Trừ khi kẻ đó ra tay lần nữa. - Tôi nói.
- Thậm chí lúc ấy chúng ta sẽ không biết, nếu gã gây tội ác ở Texas, hoặc California. - Harry nói.
Brutal dựa ra sau ghế, dụi nắm tay vào mắt như một đứa bé mệt mỏi, rồi bỏ tay trở vào lòng.
- Một cơn ác mộng! - Anh ta kết luận. - Chúng ta cầm tù một người có thể là vô tội và anh ta sẽ bước trên Dặm Đường Xanh, chắc chắn cũng như Chúa tạo ra cây cao và những con cá nhỏ bé. Chúng ta phải làm gì về sự việc đó? Nếu bắt đầu bằng chuyện những ngón tay chữa bệnh vớ vẩn, mọi người sẽ cười đến vỡ bụng, rồi gã cũng hết đời trên Chảo Nướng thôi.
- Chúng ta lo chuyện đó sau. - Tôi nói, vì không có lấy một ý tưởng cỏn con nào để trả lời anh ta. - Vấn đề ngay lúc này là điều chúng ta làm hoặc không với Melly. Tôi có thể nói lùi lại vài ngày để suy nghĩ, nhưng tôi tin rằng cứ mỗi ngày chờ đợi lại gia tăng nguy cơ gã không thể giúp bà ấy.
- Còn nhớ gã chìa tay ra xin con chuột không? - Brutal hỏi. -
Hãy đưa nó cho tôi trong lúc còn kịp
, gã nói thế.
Trong lúc còn kịp
.
- Tôi nhớ!
- Tôi tham gia. Tôi cũng cảm thấy tồi tệ trong vụ Del, nhưng tôi chỉ muốn xem điều gì xảy ra khi gã chạm vào bà ấy. Có lẽ sẽ không có gì, nhưng cũng có thể… - Brutal suy nghĩ, rồi gật đầu.
- Tôi hết sức ngờ vực chuyện chúng ta đưa được cái hình nhân bù nhìn ra khỏi Khu. - Harry tiếp lời, sau đó thể dài và gật đầu. - Nhưng ai thèm quan tâm? Tôi tham gia.
- Tôi nữa. - Dean lên tiếng. - Ai ở lại Khu, Paul? Chúng ta rút thăm chứ?
- Không! - Tôi trả lời. - Không rút thăm. Cậu ở lại.
- Thế đấy? Dẹp anh đi! - Dean đáp, tự ái và tức giận. Anh ta lôi cặp kính xuống và bắt đầu chùi bóng một cách phẫn nộ vào áo sơ mi. - Đây là loại thoả thuận hạng bét nào vậy?
- Loại thoả thuận cậu đạt được nếu đủ trẻ để có con vẫn còn ở Trung học. - Brutal nói. - Harry và tôi độc thân. Paul đã có gia đình, nhưng ít nhất con cái anh ấy đã trưởng thành ra riêng. Kế hoạch chúng ta vạch ra ở đây là một trò rất
nguy hiểm; tôi nghĩ gần như chắc chắn chúng ta sẽ bị bắt. - Anh ta điềm đạm nhìn tôi. - Paul, có một điều anh không nói là nếu chúng ta đưa gã ra ngoài được, nhưng những ngón tay chữa bệnh của Coffey không có kết quả, chính Hal Moores có thể tố cáo chúng ta. - Anh ta cho tôi cơ hội để trả lời câu nói này, có thể là phản bác, nhưng tôi không thể, vì thế tôi im lặng. Brutal quay lại với Dean và tiếp tục. - Đừng hiểu lầm tôi, cậu cũng có nguy cơ mất việc nữa, nhưng ít nhất cậu có cơ hội thoát tù tội nếu áp lực điều tra đè nặng. Percy sẽ nghĩ đây là trò đùa; nếu có mặt tại bàn trực, cậu có thể nói cậu cũng nghĩ như thế, và chúng tôi chưa bao giờ nói gì khác với cậu.
- Tôi vẫn không thích thế. - Dean nói. Nhưng rõ ràng anh ta bằng lòng với kế hoạch, dù thích hay không thích. Ý nghĩ về con cái đã thuyết phục anh ta. - Vậy sẽ là tối nay? Anh chắc chứ?
- Nếu tiến hành thì tốt hơn
nên là tối nay. - Harry trả lời. - Nếu có dịp suy nghĩ về chuyện này, rất có khả năng tôi sẽ mất tinh thần.
- Để tôi ghé qua bệnh xá cho. - Dean đề nghị. - Ít nhất tôi cũng làm được như thế, phải không?
- Cậu làm những gì cần làm, miễn đừng để bị bắt. - Brutal nói.
Dena có vẻ bị xúc phạm và tôi vỗ lên vai anh ta.
- Cậu làm ngay sau khi vào ca trực, được không?
- Được!.
Vợ tôi thò đầu qua cửa như thể tôi đã ra hiệu cho nàng.
- Ai uống thêm trà ướp lạnh nào? - Nàng rạng rỡ hỏi. - Ý chú thế nào, Brutus?
- Không, cảm ơn! - Anh ta trả lời. - Cái tôi muốn là nốc một ly whisky đầy, nhưng trong hoàn cảnh này thì không phải là ý hay.
Janice nhìn tôi; miệng mỉm cười, mắt lo âu.
Paul, anh lôi kéo các chàng trai này vào chuyện gì thế?
Nhưng trước khi tôi kịp dựng lên một câu trả lời, nàng giơ tay và nói,
Đừng lo, em không muốn nghe
.