• 169

Chương 16: Mất Tiền.


Thấy thái độ này của hắn, hai huynh đệ
Nhị Côn
liền biết bị chơi xỏ, sắc mặt hai người lập tức trở nên dữ tợn.

- Khá lắm tiểu tử, ngươi đã giỡn mặt như thế thì đừng trách chúng ta độc ác.

Vội cất đi con dao vì sợ lỡ tay giết người, hai huynh đệ bao vây Đan lại, hai tay áo đều săn lên, bộ mặt hung ác thế nào đều thể hiện ra.

Đan nhìn hai người liền khẽ lắc đầu, sau đó hắn hơi nhúc nhích vai khiến người ngoài nhìn vào liền tưởng hắn tựa như chuẩn bị cho cuộc chiến, nhưng thật ra là hắn đang tập trung áp chế khí lực lại tầm mức người thường, kể từ vụ của Vĩnh Phúc, hắn lại làm biếng giết người rồi.

- Tiểu đệ, phải cẩn thận, tên này có lẽ là một binh lính của Lâm gia.

Hai người thường ngày khi ức hiếp dân chúng liền là dạng hổ báo, không cần mấy chuẩn bị đánh đấm đàng hoàng, nhưng lúc này, khi Đan cử động vai, bọn hắn như nhận được một cái áp lực vô hình khiến bọn hắn phải kỹ lưỡng, thận trọng, giữ khoảng cách vừa phải với Đan, suy đoán thân phận của tiểu tử này.

- Đệ biết.

Dùng sắc thái nghiêm túc biểu hiện với tên
Đại
, tên
đệ
hơi xoay hai tay sau đó đưa lên trước ngực thủ thế, một đôi mắt sắc bén nhìn Đan.

Phía sau, tên
Đại
duỗi duỗi hai chân, thế một chân đứng, một chân đung đưa trên không cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.

Đệ xài tay, Đại xài chân, thật đúng như danh hiệu
Nhị côn
có khúc trên, khúc dưới.

- Tiểu đệ đây chỉ là một tên quèn trong Lâm gia mà thôi, có đánh ta thương nặng thế nào, người Lâm gia cũng chẳng quản, vì thế hai vị huynh đài cứ hết sức mà ra tay, tiểu đệ sẽ từ từ thụ giáo.

Đan đứng bất động trong vòng vây trước sau, nhìn hai người có vẻ e dè mà nói, hắn biết bọn họ có vài cái lo sợ.

Hai huynh đệ nhìn nhau một cái như bàn luận vấn đề của Đan, chốc lát hai người liền cười tà, dù có đánh ngươi phế rồi thì cũng có ai thấy.

- Nếu vậy thì đừng trách.

Nói lên một tiếng, ngay lập tức kẻ trước xuất quyền nhằm về đầu Đan, kẻ sau xuất cướp nhằm vào bên hông sườn hắn, người trước người sau, đồng loạt ra tay.

- Qúa yếu, quá thô, quá sơ.

Liếc mắt đơn giản, Đan hoàn toàn thấy rõ từng động tác của hai người, hắn nhanh chóng hụt xuống né đi một quyền đang đến đồng thời thoát luôn một cước từ phía sau do vượt quá tầm với.

Không chờ ai người phản ứng sau cái né, hắn dậm chân lao đến tên
đệ
đang giương một quyền.


Bụp
Một quyền hắn ra nhằm vào cơ tay đang giương kia khiến tên
đệ
kêu đau cùng với sự mệt mỏi từ tay truyền đến.


Bụp
nhân cơ hội hắn lại tiếp ra một quyên đấm thẳng bụng tên
đệ
làm gã nôn ra một ngụm máu lảo đảo lui về sau một bước.


Bịch
Đan không vội lấn tới, hắn lúc này lập tức đá ra một cước về phía sau để đối đầu trực diện với cước thứ hai mà tên
đại
tung ra.


Vụt vụt vụt
cước thứ hai không làm gì được Đan, tên
đại
lại ra liên tiếp ba cước nhằm vào ngực, bụng, đầu hắn.


Bịch
cước thứ ba, Đan dùng tay đỡ


Bịch
cước thứ tư, Đan hạ thấp tay đỡ.


Bặc
cước thứ năm, Đan dùng tay bắt gọn lại.


Bộp
tay phải giữ chân, tay trái đưa thẳng một quyền vào bắp chân tên
đại




thu hồi nắm tay cực nhanh, hai tay Đan chợp hợp sức mà nắm gọn chân tên
đại
rồi nâng hoàn toàn cơ thể hắn lên mà quăng về phía sau trúng tên
đệ
đang nhịn đau lao đến định cho Đan một quyền bất ngờ.


Bịch
thân hình va chạm, hai huynh đệ
Nhị côn
đau đớn ngã ra đất. Đan không cho cơ hội, hắn lập tức di chuyển lại nơi hai người đang cố gắng gượng dậy.


Bốp bốp
nhẹ nhàng hai đá vào đầu hai người khiến họ bất tỉnh, Đan quay xuống phủi phủi chân chút rồi bỏ đi.

Kế hoạch đe dọa người để tìm kiếm tin tức con cháu Lâm gia rời khỏi cửa của hai anh em "Nhị Côn" thất bại nặng nề.

- Khoan, hình như ta quên một thứ.

Chỉ bước vài bước, Đan liền phải quay lai lục lọi cơ thể hai người, chốc lát sau hắn rời đi với hai túi bạc khá nhỏ, hắn là cướp tiền.

- Có phải không đây, dân ăn cướp mà chỉ có 50 cục bạc nhỏ xíu?

Đếm đi đếm lại kết quả bên trong hai túi, Đan thập phần bĩu môi, hắn tuy là đã không xài tiền bạc rất nhiều thời nhưng mà nhận biết đồng tiền lớn nhỏ hắn vẫn còn mò được. 50 cục bạc nhỏ này đối với hắn thì cho ăn mày còn không đủ chứ đừng nói xài.

Cái ý nghĩ này nếu để người dân trong trấn biết chắc chắn là chửi thấy bà hắn, 50 lượng bạc a, đủ để một nhà ba mẹ con ta sống cả năm mà không lo chết đói rồi đấy.

Bỏ đại tiền vào ngực, hắn đi ra đến đường lớn trong trấn.

- Hồ lô đê, hồ lô đê, một sâu 2 đồng, 3 sâu 7 đồng đây…

- Tàu hủ thúi, thúi đến tận nhà đây, mại dô, mại dô…

Vừa bước ra khỏi hẻm, không khí náo nhiệt với dòng người tấp nập ngược xuôi cùng với những tiếng hò hét kêu rao của những người bán hàng rong ập đến khiến hắn sửng người lại chốc lát mà có chút hưởng thụ. Kể ra cũng đã từ rất lâu rồi, hắn chưa từng tiếp xúc với mấy thứ nông thôn thế này.

- Ê tiểu tử.

Bất giác một giọng nói trầm trầm của lứa tuổi trung niên vang lên ngay bên cạnh.

- Đại thúc, có chuyện gì sao.

Quay sang trái, bắt gặp trung niên gần 45 tuổi cùng với khá nhiều ánh mắt kì quái nhìn hắn, Đan một nồi khó hiểu hỏi

- Ngươi bị tên nhóc kia cướp mất hết tiền rồi kìa, sao không lo đuổi theo lấy lại mà còn đứng đây.

Trung niên chỉ tay ra sau lưng hắn, về hướng một tên nhóc ăn mặc đồ khá rách đang chạy đi như bị tào tháo rượt không xa đằng kia.

- Hả?

Mặt Đan nhăn lên, hai tay nhanh chóng sờ mó khắp cơ thể, kết quả là sắc mặt hắn bỗng trở nên đen hôi.

- Đứng lại thằng tiểu quỷ.

Hắn gào lên, hai chân như cái máy xoay gió ào ào lao về phía trước, tiền hắn vừa mới cực khổ có được không ngờ lại có cánh bị buộc bay đi, hèn gì lúc nãy hắn có cảm giác như bị người đụng, thật đúng xui xẻo.

Dòng người thì đông đúc, tên nhóc nhỏ con vả lại việc này đối vói nó dường như rất quen thuộc nên luồng lách qua người này người nọ rất khéo, riêng Đan thì rất cực khổ, hắn đuổi theo cũng không phải vì tiền, hắn chẳng là muốn nhìn thêm một chút góc khuất của nhân sinh.

Thoát khỏi dòng người, qua một rẽ, hai rẽ, ba rẽ,…lòng vòng hồi lâu, hắn đã đuổi theo tên nhóc đến một khu nghèo nàn, tồi tàn, vắng người. Nơi này chắc hẳn là dành cho người nghèo hoặc người vô gia cư ở.

Tên nhóc đang nhanh chóng hướng đến một căn nhà mà lúc này đang có ba người giằng co, nói trắng hai thì hai người thiếu niên đang cố tóm gọn lấy một thiếu nữ ăn mặt có phần rách nát, lấm lem.

- Thiếu gia, người thấy ta nói có đúng không, trong cái nơi khỉ ho này có cái tiểu muội rất xinh đẹp.

Một tên thiếu niên đang chăm chú nhìn vào lớp da thịt trắng bóng bên dưới làn áo rách nát kia mà cười dâm nói.

- Ngươi thật là…mắt sáng như đuốc, không ngờ dưới cái vẻ bề ngoài lấm lem che hết cả khuôn mặt nàng ta thế nào mà ngươi còn có thể thấy được, ta cảm thấy rất bội phục, lát nữa về Vũ gia ta liền thưởng cho ngươi.

Thiếu niên được gọi là
thiếu gia
nhẹ nâng cái cằm hơi có chút đen do vết nhơ, nhìn khuôn mặt trắng xinh khi nàng ta khóc lóc rơi lệ chảy xuống vài đường xóa đi, hắn hiện rõ vẻ thèm thuồng như sói già.

- Đa tạ thiếu gia…

Thiếu niên cười không ngừng cười đắc ý.

- Ta van xin các ngươi, các ngươi buông tha cho ta có được không?

Vội cố rút gương mặt ra khỏi bàn tay đang mơn trớn kia, thiếu nữ một bộ quỳ gối khóc lóc xin tha, vẻ mặt nàng rất sợ hãi.

- Buông tha?

Thiếu niên có thể gọi là kẻ hầu đột ngột cảm thấy buồn cười

- Ngươi có biết đây là ai không? Hừ, nói cho ngươi biết đây là Vũ Lực thiếu gia, con cháu của Vũ gia một trong ba đại cự phách của trấn, là người có khả năng tu tiên. Ngươi hôm nay được thiếu gia chọn trúng để về phục vụ cho người chính là phúc phận ba đời ngươi mới có được, thế mà người còn muốn từ bỏ cơ hội, thật nực cười.

Kẻ hầu một bộ khinh bỉ thiếu nữ, bên ngoài có biết bao nhiêu con gái nhà lành, cao sang muốn được gả vào Vũ gia còn không được,

chỉ là một đứa
bụi đời
mà đòi làm giá cao, má nó, thấy ghét.

- Không cần nói nhiều.

Vũ Lực giơ tay ra hiệu, hắn nhìn thiếu nữ tựa dịu dàng nói

- Ngươi không cần phải sợ, về Vũ gia rồi ta sẽ cho ngươi một cái danh phận, chỉ cần đợi thêm 1 năm, khi ta đủ 18 tuổi liền sẽ xin cưới ngươi làm vợ, lúc đó ngươi sẽ chính thức trở thành một thành viên của Vũ gia.

Hắn hết sức nói ra những lời ngon ngọt hòng dụ dỗ thiếu nữ.

Không đợi thiếu nữ phản ứng ra sao, một tên tiểu tử không biết từ đâu chui ra chạy thẳng đến nhằm vào Vũ Lực mà đánh đấm tới tấp

- Cút ra xa khỏi tỷ ta, cút ra xa khỏi tỷ ta…

Tiểu tử vừa la hét, kêu gào, vừa đấm đá liên tục một cách gãi ngứa lên cơ thể cứng rắn của Vũ Lực

- Tên nhóc láo xược.

Kêu to một tiếng, Vũ Lực chợt hất mạnh tay đẩy đứa nhóc bay ra xa hơn 10m với khí lực của một Luyện khí tầng 6, hắn dữ tợn nhìn thằng nhóc đau đớn nằm lăn qua lăn lại chỗ kia.

- Chặc hai tay, hai chân nó rồi đêm cho chó ăn.

Hắn ác độc ra lệnh cho tên hầu kia.

Thiếu nữ còn chưa hết kinh hãi khi thấy đệ đệ của nàng lao vào tên
gian ác
lại chợt nhìn đến cảnh này, nước mắt nàng ứa ra, vội vàng ôm lấy chân Vũ Lực kêu lên

- Xin ngươi đừng làm thế, ta xin ngươi, ngươi nói gì ta cũng nghe lời, đừng làm hại đệ ấy.

Cha mẹ chết rồi chỉ còn hai chị em sống cô đơn nương tựa với nhau, là chị, nàng quả thật không muốn đứa em nhỏ nhắn, bé bỏng xảy ra bất cứ chuyện gì, nàng nguyện chấp nhận tất cả để làm điều đó…
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đan!.